• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói làm nhục nồng đậm của Tô Mộng, Tần Mộc Mộc nghe xong sắc mặt cũng biến đen, cuống lên phát cáu nhìn về phía Tô Mộng "Mộng tỷ, cô dựa vào cái gì mà làm nhục người khác! Tần Mộc Mộc tôi ở Đông Hoàng làm phục vụ đúng là không sai, nhưng tôi dựa vào chính bàn tay mình, dựa vào mồ hôi của mình, tiền kiếm được đều là tiền sạch sẽ!



Mỗi một phân tiền đều do chính tôi cực khổ bằng mồ hôi nước mắt kiếm được, không có một phần giống Giản Đồng bán đứng tôn nghiêm để đổi lấy. Tôi cảm thấy tôi sống rất thản nhiên, không thẹn với lòng, dựa vào cái gì mà phải bị Mộng tỷ đây làm nhục?"



Tô Mộng không nhịn nổi cười "Tần Mộc Mộc, tôi đã nói rõ với cô, ngày đó nếu không có Giản Đồng giúp cô giải vây, chỉ bằng cô không cho Hi công tỷ mặt mũi, hôm nay đã sớm bị Hi gia Hi công tử kia chỉnh cho tình cảnh bây giờ giống như Giản Đồng rồi... À không, cô còn không bằng Giản Đồng!"



Tô Mộng khinh thường cười "Chuyện Giản Đồng có thể làm được, cô làm không nổi"



"Tôi dĩ nhiên làm không nổi, cái loại chuyện không có xấu hổ tôn nghiêm kia, Tần Mộc Mộc tôi cả đời này căn bản không đi làm"




Tô Mộng gật đầu một cái "Hy vọng một tuần sau, cô vẫn có thể nói như vậy"



Cô lười cùng cái loại thanh thuần thiếu nữ này nói nhảm, sau khi trải qua chuyện bị người khác bắt ép rồi, Tần Mộc Mộc vẫn có thể nói những lời thanh thuần này, đó mới thật sự là thanh thuần. Truyện Gia Đấu



"Một người sa đoạ là do bản thân mình chọn, đừng nói một tuần sau, kể cả một tháng, một năm, cả đời tôi đều nói như vậy, tôi sẽ vĩnh viễn không đi làm ra loại chuyện vì tiền giống như Giản Đồng, cái gì cũng có thể bán đứng được"



Tô Mộng "Ồ" một tiếng, không nhìn cô ta nữa "Tốt lắm, cô đi ra ngoài đi"



"Vậy Mộng tỷ, tôi đi ra ngoài làm việc" Tần Mộc Mộc hầm hầm xoay người.



Thời điểm đi tới cửa, sau lưng truyền tới thanh âm của Tô Mộng "Tần Mộc Mộc, cô phải nhớ, những thứ hôm nay Giản Đồng phải chịu, vốn dĩ bắt đầu từ chuyện Tần Mộc Mộc cô đắc tội Hi công tử phải tiếp nhận. Trên thế giới này luôn có những chuyện có thể ép cô cúi đầu. Nếu cô không suy nghĩ cho Giản Đồng, vậy thì tôi cũng không cần phải che chở cho cô nữa"



Tần Mộc Mộc xem thường, che chở của Tô Mộng, từ lúc cô bắt đầu bước vào Đông Hoàng cũng chưa được cảm nhận qua. Cô cho là, cái gọi là che chở của Tô Mộng, căn bản không đáng nhắc tới.



Nhưng rất nhanh, Tần Mộc Mộc rốt cuộc rõ ràng, ở Đông Hoàng, sự che chở của Tô Mộng quan trọng đến mức nào.






Ở giải trí Đông Hoàng, người phục vụ nhiều lắm là bị những khách hàng đùa giỡn một chút, nhưng quá đáng hơn nữa cũng chưa có. Đây là nhờ vào danh tiếng cùng thực lực của Đông Hoàng, cùng với nguyên tắc của Tô Mộng.



Tần Mộc Mộc từ chỗ của Tô Mộng rời đi, rất nhanh, toàn bộ Đông Hoàng đều âm thầm nổi lên một trận gió lốc nho nhỏ.



Tần Mộc Mộc ban đầu còn không có cảm giác gì, một người tương đối thân với mình, cũng là học sinh của trường đại học S, lén lút hỏi Tần Mộc Mộc "Cô làm chuyện gì đắc tội Mộng tỷ?"







Tần Mộc Mộc vừa nghe liền tức giận "Có phải Mộng tỷ xử phạt tôi hay không?"



"Đừng nói đùa chứ, cho tới bây giờ Mộng tỷ sẽ không bởi vì người phục vụ nào nói sai lời, làm sai cái gì mà đi đối phó với người phục vụ đó. Mộng tỷ chỉ cần hất tay là người phục vụ đó mất việc"



Tần Mộc Mộc bĩu môi một cái "Tôi còn tưởng là chuyện gì, không phải chỉ là nhìn tôi không vừa mắt thôi sao, tôi tránh né cô ta là được rồi"



"Cô... Thôi kệ cô, tự thu xếp ổn thoả đi" Người phục vụ có quan hệ tốt với Tần Mộc Mộc không nói thêm gì nữa, nhìn Tần Mộc Mộc như vậy căn bản không thèm để ý chuyện này. Người ta tự mình còn không để tâm, một người ngoài như mình nhiều chuyện quản vớ vẩn làm gì, không khéo còn bị người ta nói mình rảnh rỗi.



Tô Mộng ngồi trong phòng làm việc, không quá đem chuyện của Tần Mộc Mộc để trong lòng.



Lần này, không bởi vì loại như Tần Mộc Mộc không hiểu được biết ơn, không biết ơn thì cũng thôi đi, còn ngoài sáng trong tối đem ân nhân của mình châm chọc đến trong bùn, Tô Mộng cũng sẽ không thèm vì một người phục vụ mà tức giận.



Đúng! Cô thừa nhận, cô đối với người phụ nữ ngốc nghếch kia có một chút thiên vị. Thấy Giản Đồng giống như thấy bản thân mình năm đó. Nhớ tới những năm mình cực khổ, liền không nhịn được che chở nữ nhân ngốc Giản Đồng này thêm một chút.



Nhưng, nếu không phải Tần Mộc Mộc tự mình tìm chỗ chết, cô cũng không thèm để tâm tới.



Ngày đó chuyện ở phòng bao 606 cô đều đã hỏi rõ. Giống như cô nói, Giản Đồng nhiều chuyện giải vây cho Tần Mộc Mộc, từ đây cũng thay Tần Mộc Mộc chịu phần tội này.



Nếu không thay Tần Mộc Mộc giải vây, dựa vào tình huống lúc ấy trong phòng bao... Tô Mộng suy đoán, người đàn ông Trầm Tu Cẩn kia Tô Mộng đoán cũng sẽ không nhận ra Giản Đồng.



Tô Mộng đứng lên, mới ra khỏi phòng làm việc liền đụng phải Trầm Tu Cẩn và Bạch Dục Hành.



"Trầm tổng, Bạch tiên sinh"



Bạch Dục Hành cười trêu ghẹo "Tô Mộng cô đây là đang nhào đầu vào ngực sao?" Thật ra là không phải, lúc Tô Mộng vừa vặn ra khỏi phòng làm việc, liền đụng vào ngực Trầm Tu Cẩn.Trầm Tu Cẩn ngược lại không phản ứng gì, đầy Tô Mộng ra phía sau.



Lại là một tiếng trêu ghẹo của Bạch Dục Hành "Trầm Tu Cẩn, tôi nói cậu cái người này không biết thương hoa tiếc ngọc gì, đại mỹ nhân như Tô Mộng đã nhào vào trong ngực, cậu cứ như vậy mà đem người ta đẩy ra?"



"Cậu thích thì tới đi" Âm thanh lạnh như băng nói xong, Trầm Tu Cẩn trực tiếp đưa Tô Mộng vào trong ngực của Bạch Dục Hành "Tô Mộng là kiện tướng đắc lực của tôi, cậu phải đối đãi thật tốt với người ta"



"Éc" Đại ca, tôi sai rồi, tôi sai rồi còn chưa được sao?







Bạch Dục Hành khóc không ra nước mắt.



Tô Mộng tỉnh bơ lùi ra khỏi ngực Bạch Dục Hành, sửa sang lại quần áo một chút, nhìn về phía Trầm Tu Cẩn "Trầm tổng, Giản Đồng cô ấy..."



"Không chết được"



Tô Mộng bị lời của Trầm Tu Cẩn chặn họng... Người này nói chuyện có thể cho người khác nói câu tiếp hay không.



"Oh... Gần đây người phía dưới làm việc không an phận, loan truyền những tin đồn linh tinh nhiễu loạn lòng người, tôi đang muốn đi tìm mấy người đó nói chuyện một chút" Tô Mộng nói một câu không liên quan.



Nhưng Trầm Tu Cẩn tựa hồ nghe hiểu, tròng mắt đen giật giật "Lời nói linh tinh về ai?"



"Giản Đồng" Tô Mộng nói "Ngày đó chuyện ở phòng bao 606, bị người ta truyền ra ngoài, bây giờ toàn bộ Đông Hoàng không ai không biết chuyện của Giản Đồng ở phòng bao hôm đó"



Cô chỉ nói từng đó, không có nói nhiều về chi tiết.



Chỉ nói chuyện Giản Đồng ở phòng bao, không nói Giản Đồng ở phòng bao gặp chuyện gì.



Nhưng hiển nhiên, Trầm Tu Cẩn lập tức nghe hiểu!



Trong nháy mắt, hai mắt vừa mới bình tĩnh không gợi sóng đã bắn ra ánh sáng sắc bét, rơi vào trên mặt Tô Mộng, trầm giọng hỏi "Chuyện này ai truyền ra?"



"Chuyện này tôi cũng vừa biết" Không phải vừa rồi tìm Tần Mộc Mộc hỏi chuyện, Tô Mộng cũng không biết được chuyện này, dẫu sao mấy chuyện này cũng là ngấm ngầm truyền ra cũng mới được hai ngày mà thôi. Do dự một chút, Tô Mộng nói "Tôi đoán không nhầm thì là Luna, người phục vụ riêng của phòng bao 606" Ngày đó cô vừa vặn bắt gặp Luna ở bên ngoài phòng bao nghe lén. Trừ Luna ra không có người thứ hai.



"Đi tìm cô ta tới đây" Trong mắt Trầm Tu Cẩn lạnh như băng một mảnh, híp mắt lại hỏi Tô Mộng một chuyện khác "Giọng của Giản Đồng là xảy ra chuyện gì?"



Chuyện này, đêm hôm đó lúc Giản Đồng đem 5 vạn đưa cho Tô Mộng, Tô Mộng có hoài nghi nên sau đó cũng đi điều tra.



"Là người mới ở bộ phận pr, gọi là Trăn Trăn, kéo Giản Đồng vào phòng bao của khách, đoán chừng là muốn chỉnh Giản Đồng, để cho cô ấy hát xấp xỉ 50 bài hát, tất cả đều là những bài hát cao âm"



- -----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK