Lắc người một cái liền tránh quyền kia của Trầm Tu Cẩn.
Trầm Tu Cẩn cùng Lục Sâm, sau một quyền cả hai người đồng thời lui về phía sau, mỗi người một bên liếc mắt nhìn nhau.
Trầm Tu Cẩn sắc mặt lạnh băng một mảnh, đáy mắt tinh quang loé lên, hắn làm sao không nhìn ra, Lục Sâm không hề muốn thật sự cùng hắn động thủ, nếu không cũng sẽ không nhanh chóng tránh một quyền kia ra... Lục Sâm người này, cũng không cần phải khó khăn lui người, hắn sẽ tiếp lấy quyền kia chứ không phải là tránh.
Đây là hai cách sống hoàn toàn khác nhau.
Lục Sâm hiển nhiên là cái trước.
"Cách xa cô ấy một chút" Bỏ lại những lời này, Trầm Tu Cẩn ôm người trong ngực chuẩn bị rời đi.
Thời điểm người tới trước cửa, sau lưng truyền tới một tiếng cảnh cáo "Nhìn cậu là biết đang coi tôi là đối thủ trọng yếu, tôi khuyên cậu một câu, nhìn rõ tâm ý của mình sớm một chút" Chớ giống như hắn, cuối cùng không kịp hối hận.
Lục Sâm chớp chớp lông mi, che giấu một tia ảm đạm ở đáy mắt.
Cửa, người đàn ông mặt không cảm giác "Chuyện của tôi, không liên quan đến cậu"
Lục Sâm không phải người thích xen vào việc của người khác, vốn cũng không muốn nói thêm gì nữa, dư quang ở khoé mắt quét được người phụ nữ kia, trong lòng mềm nhũn "Trầm Tu Cẩn, cậu yêu cô ấy"
Trầm Tu Cẩn dở khóc dở cười.
Khoé miệng câu lên một độ cong, thuỳ mắt quét về phía cô gái trong ngực... Hắn yêu cô ấy?
Lục Sâm cũng đã nhìn ra lơ đễnh của Trầm Tu Cẩn, hắn cười khẽ một tiếng... Từ lúc nào mà trở thành người tốt, hảo tâm nhắc nhở đối thủ của mình đừng để phạm sai lầm trong chuyện tình cảm?
"Này, tôi tốt bụng khuyên cậu một câu cuối cùng, ở trước mặt người phụ nữ này đừng nói câu đem cô ấy giam lại"
Chân dài vừa bước ra cửa dừng lại một chút, một giây kế tiếp, chân thon dài bước ra phòng bao, thẳng tắp đi tới phía thang máy.
Lục Sâm đỡ gọng kính Phnom Penh một chút, vỗ vạt áo âu phục, dửng dưng đi theo phía sau Trầm Tu Cẩn, ra khỏi phòng bao.
...
Thang máy đinh một tiếng, dừng ở tầng 28.
Cửa vừa mở ra, Trầm Tu Cẩn nhanh chóng đem người phụ nữ ở trong ngực đặt lên trên giường mềm mại trong phòng ngủ, lấy điện thoại di động ra gọi một số "Tới Đông Hoàng, tầng 28, có một người phụ nữ bất tỉnh"
Lời ít ý nhiều, liền cắt đứt điện thoại.
Đầu khác của cuộc gọi, Bạch Dục Hành đầy ngạc nhiên, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra "Phụ nữ?"
Tên Trầm Tu Cẩn kia lại mang phụ nữ đến tầng đó?
Nói là vội vã cứu người, còn không bằng nói là vội vã đi xem kịch vui, Bạch Dục Hành Bạch đại công tử lấy áo khoác dài màu trắng, một bên cầm áo khoác, một bên cầm chìa khoá xe, hùng hùng hổ hổ vọt ra khỏi phòng làm việc.
"Bác sĩ Bạch, cậu vội vàng như vậy là đang đi ở đâu?"
"Đi xem phụ nữ"
"..."
Bạch Dục Hành đi đến bãi đậu xe thật nhanh, một bên không có ý tốt gọi điện thoại cho Hi Thần "Có kịch hay để xem, có đi không?"
"Đéo rảnh" Đối phương không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
"Kịch hay của Trầm Tu Cẩn"
"Ở đâu?" Mới vừa rồi còn cự tuyệt không thèm nghĩ, nghe được là kịch hay của Trầm Tu Cẩn liền lập tức đổi lời.
"Tầng 28, có một người phụ nữ bất tỉnh"
"Chờ đã, tôi tới liền"
Hai người hứng thú trùng trùng, sợ rằng để cho bố mẹ của bọn họ thấy, cũng không còn lời gì để nói.
Kêu bọn họ cuối năm dẫn về người yêu ra mắt, cũng chưa chắc tích cực như vậy.
Đông Hoàng, tầng 28.
Người đàn ông đứng ở cạnh đầu giường, tay đút trong túi, rũ mắt nhìn người phụ nữ trên giường.
Hắn biết, gương mặt của người phụ nữ này, hết sức xinh xắn, chưa tới một bàn tay lớn của hắn.
Nhưng... Từ lúc nào, gương mặt này gầy nhom thành bộ dáng kia?
Cặp mắt lõm xuống, sắc mặt tái nhợt, môi nứt nẻ khô khan... Hoa hồng đỏ Giản Đồng kiêu ngạo đâu? Đi đâu rồi?
Nhìn người phụ nữ trên giường... Trong đầu hiện lên ba chữ con bọ đáng thương.
Hắn làm sao mà yêu một con bọ đáng thương đầy hèn mọn không có chút tôn nghiêm được??
Trầm Tu Cẩn hắn, làm sao có thể sẽ yêu dạng phụ nữ như vậy?
Khoé miệng nâng lên một nụ cười châm chọc, cái ý nghĩ này thậm chí không có chút thời gian nào đắng lọng ở đáy lòng liền bị hắn vứt ra phía sau.
Không cho là đúng.
Điện thoại di động vang lên, tiếp điện thoại, người gọi đến là Bạch Dục Hành.
"Lên đây" Hắn trong điện thoại nhàn nhạt nói, cúp điện thoại đi tới trước cửa thang máy, nhấn chốt mở cho người đến.
Bộ thang máy này, có thể đi thẳng tới chỗ tầng 28 của hắn, nhưng nếu không có thẻ, Bạch Dục Hành lên đến cần hắn phải đè xuống chốt mở của cửa thang máy.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, Trầm Tu Cẩn tuỳ ý ở bên ngoài, trong thang máy không chỉ có một người Bạch Dục Hành.
"Vào đi"
Nhìn lướt qua hai người trong thang máy, Trầm Tu Cẩn không có ý ngăn lại Hi Thần.
"Phụ nữ đâu?"
Trong mắt Hi Thần toả lên lam quang, dùng mắt laser của hắn, quét qua từng chỗ tìm mục tiêu.
"Ở đây là Đông Hoàng, muốn tìm phụ nữ, dưới lầu rất nhiều. Cậu muốn phụ nữ kiểu gì, chỉ cần nói với Tô Mộng một tiếng cô ấy sẽ tìm tới cho cậu"
Trầm Tu Cẩn không nhanh không chậm tới.
"Éc..."
Bạch Dục Hành cho Hi Thần một ánh mắt "Cậu bị ngu à"
"Khụ khụ... Trầm Tu Cẩn, cậu nói có một người phụ nữ bất tỉnh, không biết... Cô ta đâu?" Hi Thần cùng Bạch Dục Hành đi theo sau lưng Trầm Tu Cẩn vào phòng ngủ, nhìn sang một cái, trên giường có một người phụ nữ đang an tĩnh nằm, cẩn thận nhìn một lần nữa... Trên giường kia không phải là người bị Trầm Tu Cẩn ném vào trong tù Giản Đồng sao?
Ngạc nhiên đến mức cằm cũng sắp rớt xuống rồi!
Bạch Dục Hành sau khi nhìn người trên giường, ánh mắt cũng hết sức vi diệu, chẳng qua tính tình hắn cùng Hi Thần không giống nhau, không có thể hiện khoa trương ra bên ngoài như vậy.
Nhưng hắn và Hi Thần giống nhau, một khắc khi nhìn đến người kia, cũng bị kinh động.
"Xem cô ấy thử, có vấn đề gì không?"
Bên cạnh, thanh âm trầm thấp của người đàn ông nhàn nhạt nói một câu.
Bạch Dục Hành bụng đầy nghi hoặc, vội vàn ngồi xổm xuống kiểm tra cho Giản Đồng.
Thử xem hô hấp như nào, sờ mạch đập một cái, Bạch Dục Hành đưa tay cởi nút áo trước người của Giản Đồng...
Một cái tay bỗng đưa ra, thật nhanh cầm lại cổ tay hắn, đồng thời một đạo thanh âm tràn đầy đề phòng truyền tới:
"Cậu làm gì đó!"
"Éc..." Bạch Dục Hành nhìn theo cánh tay đang nắm cổ tay mình liền thấy một cặp mắt lạnh lùng đang lạnh như băng khoá mình lại, bộ dáng kia, người cùng lớn lên từ nhỏ như Bạch Dục Hành trái tim nhỏ cũng không nhịn được mà run lên một cái.
"Khụ khụ... Tôi kiểm tra một chút tim phổi cô ấy như nào"
"Kiểm tra thì kiểm tra, cậu mở nút áo cô ấy làm gì?"
"..." Trong đầu Bạch Dục Hành đầy hắc tuyến, đại ca! Không mở nút áo ra, tôi làm sao chẩn đoán giúp cô ấy?
"Tôi phải nghe chẩn đoán bệnh cho cô ấy. Đông y có cách khám của Đông y, Tây y cũng có!"
Bạch Dục Hành hận không cho Trầm Tu Cẩn một cái liếc mắt khinh thường!
Chờ hắn giải thích xong, Trầm Tu Cẩn mới buông tay hắn ra, hắn vừa muốn đưa tay ra tiếp tục động tác vừa rồi, cởi nút áo.
Liền bị một tay mạnh mẽ ngăn trở "Để tôi"
Bạch Dục Hành "..."
Hi Thần "..."
Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, đều thấy trong mắt đối phương tràn đầy kinh ngạc.
"Như vậy được không?" Trầm Tu Cẩn đột nhiên hỏi Bạch Dục Hành.
Bạch Dục Hành cả kinh, vội vàng nói "Được, được được được"
Nhìn một khe hở bị ngón tay cởi ra kia... Không được cũng phải được!
"Không sao, chính là do ưu tư quá nên kích động" Bạch Dục Hành sau khi kiểm tra xong, đùa giỡn nói"
"Tôi nói, Trầm Tu Cẩn, sao tôi lại cảm giác cậu đối với Giản Đồng thật đặc biệt nha?"
- -----------------