• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh





Ngón tay thon dài, chạm lên vết sẹo đó.



Một cảm giác được truyền đến từ da ngón tay, lồi lõm không bằng phẳng.



Khi vừa mới chạm lên vết sẹo đó, đầu ngón tay của Trầm Tu Cẩn như bị bỏng nhẹ một lúc.




“Cơ thể khiếm khuyết như thế, Trầm Tu Cẩn, cậu nói thật đi, sao cậu lại có thể ra tay được chứ?”



Điện thoại vẫn chưa cúp máy, Bách Dục Hàng nửa đùa nửa thật hỏi.



Ở đầu dây bên này, người đàn ông giống như không nghe thầy Bách Dục Hàng nói, ngón tay trỏ của anh ấy, tỉ mỉ vuốt nhẹ lên cái vết sẹo gồ ghề ấy, đột nhiên, anh ấy làm một hành động kì quái, đặt cả bàn tay, che lên cái vết sẹo đó.



Nghiêm túc nhìn bàn tay của mình, cũng không biết rốt cuộc anh ấy đang nghiên cứu cái gì.



Vẫn đang nối điện thoại với Bách Dục Hàng, Bách Dục Hàng nghe trong điện thoại không thấy động tĩnh gì, đầu bên kia của điện thoại, thực sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi dường như chủ nhân của chiếc điện thoại, đã quên rằng phải cúp máy.






Nhưng, Bách Dục Hàng cũng không hề chủ động cúp máy, từ trên đầu giường câm lên một điếu thuốc, châm lửa, hơi hơi thơm mùi ni-cô-tin, lúc này, người đàn ông ở đầu dây bên kia, đột nhiên nói một cách kì lạ: “Còn dài hơn bàn tay của tớ."



“Cái gì?”



Bách Dục Hàng đơ người ra, nhưng ngay lập tức, vẫn kịp phản ứng, “Ồ, cái cậu nói là vết thương trên eo của cô ấy sao?”



, rốt cuộc là bạn thân bao nhiêu năm, chỉ như này cũng có thể đoán được ra ý trong lời nói của Trâm Tu Cẩn.



“Còn dài hơn bàn tay của cậu à?”



Bách Dục Hàng hút một hơi sâu, rôi nhả ra một làn khói trắng.







“Vậy thì có thể nói, kĩ thuật của bác sĩ làm phẫu thuật cho cô ấy lúc đó rất kém, kém đến nỗi...



Ừm, nói như này đi, lúc tớ còn đang học vê Y, vào tiết thí nghiệm đầu tiên, tớ đã phải thực hiện ca phẫu thuật lấy quả thận ra khỏi mâu vật được lấy ra từ Formalin, nhưng vết mổ cũng không dài đến thế”



“Điều này nói lên cái gì?”



“Điều này nói lên, rất có thế...



không, là chắc chắn, cái bác sĩ làm phẫu thuật cho cô ấy, có lẽ là, đến cả giấy chứng nhận làm nghề Y cũng không có.



Cậu biết kiếm đen không? Chính là kiểu đó”



Kiếm đen, là những người không có giấy chứng nhận làm nghề Y.



“Cậu chụp ảnh vết sẹo của cô ấy gửi cho tớ đi.



Bách Dục Hàng lại nói.



Trầm Tu Cấn do dự một hồi, nhưng Bách Dục Hàng nói: “Nếu tớ nhìn thấy vết sẹo của cô ấy, chí ít có thể nhìn thấy những thứ mà cậu không nhìn ra, vả lại những chuyện thật sự tôn tại, nhưng lại bị che giấu đi.



Cậu có muốn biết không?”



Bách Dục Hàng nhả ra một làn khói trắng: “Muốn biết, thì chụp rồi gửi qua đây”



Thực ra, anh ấy không cho rằng anh ấy có thể thuyết phục được Trầm Tu Cẩn, con người lạnh lùng cao ngạo như Trầm Tu Cẩn này, chí ít trưởng thành như vậy rồi, bản thân anh ấy cũng chưa từng thấy chuyện gì có thể thuyết phục được
Xem ảnh 1
tinh-yeu-khac-cot-ghi-tam-tinh-yeu-xa-la-58-0

Xem ảnh 2
tinh-yeu-khac-cot-ghi-tam-tinh-yeu-xa-la-58-1

Xem ảnh 3
tinh-yeu-khac-cot-ghi-tam-tinh-yeu-xa-la-58-2

Xem ảnh 4
tinh-yeu-khac-cot-ghi-tam-tinh-yeu-xa-la-58-3

Xem ảnh 5
tinh-yeu-khac-cot-ghi-tam-tinh-yeu-xa-la-58-4




- -----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK