Bảo Nam sau một tuần rầu rĩ, rốt cuộc cũng phải trở lại như mọi ngày. Nó vốn là một đứa vui vẻ hoạt bát, đột nhiên trở nên trầm lặng như vậy, quả thực rất bức bối. Tuy là vẫn còn buồn, nhưng Bảo Nam cũng không thể làm gì hơn được. Đắc Thành không muốn nói chuyện với nó là quyền của cậu, có thể do nó quá đáng ghét, quá bao đồng, cứ mãi bám dính lấy cậu, khiến cậu phiền não rồi chăng? Bảo Nam nghĩ, rồi khẽ hít một hơi thật sâu, bước xuống canteen mua đồ ăn. Dạo này nó toàn mua cho Vũ Hoàng mấy món cậu chúa ghét, đã hại cậu chịu khổ không ít.
-Hôm nay tôi không mua được gà, cậu ăn đỡ sườn nha!
Bảo Nam nói giọng tiu nghỉu, đưa đôi mắt sợ sệt nhìn Vũ Hoàng. Nhưng thật bất ngờ, cậu chẳng hề có ý định mắng nó, chỉ gật đầu rồi thản nhiên lấy cơm ăn. Bảo Nam nhìn thấy cảnh này thì có phần hơi hoảng, chẳng lẽ tận thế sắp đến rồi chăng? Sao cả Vũ Hoàng và Đắc Thành đều đột nhiên đổi tính như vậy?
Tận thế có sắp đến không thì chưa rõ, cơ mà Vũ Hoàng vốn chẳng thay đổi gì. Cậu chỉ là đang đặt hết tâm trí vào việc Đắc Thành đã khám phá ra bí mật của Bảo Nam, vốn chẳng còn lòng dạ nào mà mắng mỏ nó nữa. Đã mấy ngày rồi vẫn không có động tĩnh gì cả, sự việc thật sự đã ổn thỏa rồi sao?
Vũ Hoàng mệt mỏi thở dài, rồi nhìn chằm chằm vào Bảo Nam, trong lòng bỗng dưng tràn ngập nhiều cảm xúc kì lạ. Lần trước Đắc Thành đề nghị chuyển phòng, quả thật đã khiến cậu giật mình. “Còn nói là thích Bảo Nam, hình như đã toàn tâm toàn ý xem mình là tình địch rồi thì phải? Cô nhóc này, rốt cuộc là có sức hút gì, sao lại có thể khiến cậu ta trở nên như vậy?”. Vũ Hoàng không hiểu, mà cũng không muốn hiểu. Bảo Nam không thích cậu là được rồi, tốt nhất là cứ như vậy. Cậu biết tỏng cái ý đồ của ba mình, nhưng chính vì thế mà luôn tự nhủ với bản thân, nhất định không được có bất cứ tình cảm sâu đậm nào với cô gái này. Nếu không, lỡ sau này người đó xuất hiện, cậu lại không nỡ xuống tay. Tốt nhất là từ đầu đừng dây vào, để khỏi phải vướng bận gì cả. Chỉ cần đừng để bản thân bị lung lay…
Vũ Hoàng nghĩ, rồi cảm thấy bản thân nhất định phải nhúng tay vào, để đẩy Bảo Nam về phía Đắc Thành. Có như vậy, cậu mới yên tâm ở cùng với nó mà không lo nảy sinh tình cảm. Dù lúc này cậu biết Bảo Nam nếu không bị ba mình ràng buộc, chắc chắn đã thừa cơ hạ độc thủ với cậu lâu rồi. Nhưng dù sao thì đề phòng nhiều một chút vẫn tốt hơn.
-Cậu biết chuyện cuối tuần này trường mình có tổ chức cắm trại rồi đúng không? Vũ Hoàng cố gắng thu hút sự chú ý của Bảo Nam.
-Chẳng phải cô chủ nhiệm đã thông báo lâu rồi mà, sao tôi lại không biết được! Bảo Nam ngừng ăn ngước lên nhìn cậu, thắc mắc. Mà cậu hỏi thế có việc gì?
-Cậu không nghĩ đây là cơ hội tốt cho mình sao?
-Cắm trại thì có cơ hội gì chứ? Bảo Nam ngán ngẩm gạt phăng. Tôi đang lo là sẽ bị bắt khiêng vác mấy thứ nặng nề đây, làm con trai đúng là khổ…
-Ý tôi không phải vậy - Vũ Hoàng khẽ nhẹ giọng - Chỉ là hôm đó rất đông người, còn cho cả học sinh các trường khác tham gia. Nên nếu có một cô gái lạ bước vào trường tìm gặp Đắc Thành, chắc chắn sẽ không bị chú ý!
-Tự nhiên cậu nói lung tung gì vậy? Cô gái nào, còn chú ý gì, thật chẳng hiểu nổi!
Bảo Nam chẳng chút hứng thú, cúi mặt xuống tiếp tục ăn. Nhưng cái bộ não chậm chạp của nó thì đang từ từ phân tích thông tin, rồi “phụt”, Bảo Nam giật mình phun luôn đống cơm trong miệng ra ngoài, nhằm hướng Vũ Hoàng mà tiến. Sự việc diễn ra quá đột ngột, khiễn Vũ Hoàng vừa bực bội vừa xấu hổ, vội lấy khăn giấy lau mặt, tránh cái ánh nhìn xoi mói của mọi người. “Trần Bảo Nam, may cho cậu là con gái, nếu không thì tôi đã sớm tung ra mấy cú đấm để tiễn cậu vào viện rồi. Cái trò mất vệ sinh này, cậu mà dám làm lần nữa thì đừng có trách tôi ăn ở ác!”.
Bảo Nam đương nhiên sau khi hành động mới cảm thấy vô cùng hối lỗi, lại nhìn thấy cái dáng vẻ đang cố gắng nén giận của Vũ Hoàng thì có phần hơi lo sợ, co rúm lại như một con mèo ướt mưa, chờ đợi cơn thịnh nộ giáng xuống đầu mình. Cơ mà chờ mãi vẫn không thấy Vũ Hoàng nổi trận lôi đình, ngược lại nét mặt ngày càng giãn ra, khiến nó cảm thấy cực kì bất an. "Tên nhóc này rốt cuộc bị làm sao vậy, sao tự nhiên lại dễ tính thế này?"
Bảo Nam thắc mắc về Vũ Hoàng một, nhưng tò mò về câu nói lúc nãy mười. Nó đánh bạo đưa tay lay cậu, khẽ nhẹ giọng hỏi:
-Cậu là đang bảo tôi mặc đồ con gái đến gặp Đắc Thành sao?
Vũ Hoàng nhìn quanh, cảm thấy hơi an toàn mới cẩn thận trả lời:
-Đúng vậy!
-Sao thế được! Bảo Nam cố gắng kiềm chế, rít khẽ. Cậu ấy đang giận tôi mà, giờ lại biết tôi là con gái thì sẽ phản ứng ra sao chứ? Nhất định suốt đời này sẽ chẳng thèm nhìn mặt tôi nữa!
Vũ Hoàng nhìn dáng vẻ nửa muốn làm nửa muốn không của Bảo Nam thì không giấu được vẻ bực mình, nhưng vì tình thế ép buộc, cậu đành nhẹ giọng nói tiếp:
-Thế cậu không biết tự thú trước sẽ được khoan hồng à! Nếu sau này cậu ta biết chuyện, không chừng sẽ còn nổi giận hơn. Tốt nhất là cứ thành thật sớm đi!
-Nhưng lỡ cậu ấy không chấp nhận, còn đi báo với nhà trường thì tôi biết làm thế nào? Bảo Nam nói, giọng vẫn chưa hết lo âu.
-Tùy cậu thôi - Vũ Hoàng nói, rồi tự giác đứng lên đem đĩa đi dẹp - Nếu cậu không tin cậu ta thì tốt nhất là đừng có nói!
Bảo Nam bị Vũ Hoàng làm cho rối bời, liên tục thở dài mệt mỏi. Tự dưng lại kêu nó đi làm mấy chuyện như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Tuy Bảo Nam cũng rất muốn cho Đắc Thành biết chuyện, bởi nó không hề muốn giấu cậu chuyện gì cả. Chỉ là, liệu cậu có thể chấp nhận được sự việc tày đình này không? Đó là chưa kể Bảo Nam hiện đang ở chung phòng với Vũ Hoàng, cậu sẽ nghĩ về nó như thế nào? Bây giờ, nó biết phải làm sao đây?
Danh Sách Chương: