Sau khi đến rừng trúc phía sau hậu viện thì Khiết Anh nhã nhặn ngồi xuống chiếc bàn tre được đặt cạnh đó, Tiểu Mai mang khay trà vừa pha đặt xuống rồi rót ra ly cho cả hai.
Khiết An đứng đó vươn tay hái cành trúc trên cao, ngón tay trắng nõn vừa vân vê cành trúc vừa cất lời hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ đã nghĩ ra cách gì để đưa công chúa ra khỏi cung vậy?”
Khiết Anh chậm rãi nhấp một ngụm trà sen, hương thơm thoang thoảng tràn trong khoang miệng thật là rất ngon nha.
Nàng đáp: “Một chút tỷ sẽ lên danh sách các thứ cần chuẩn bị cho yến tiệc tiếp đón thái tử Đông Nhạc đến,
ngày mai tỷ và muội cùng vào cung để dâng lên hoàng thượng xem sẵn dịp xin cho công chúa ra ngoài cùng chúng ta mua sắm.
Muội thấy thế nào?”
Khiết An từ từ bước đến ngồi xuống bàn nói: “Nhưng mà việc đi mua những thứ đó liệu hoàng thượng có chấp nhận hay không?”
Khiết Anh cười cười: “Nếu là mua đồ bày trí thì chắc chắn là không nhưng nếu mua lễ vật làm quà cho thái tử thì lại là khác nha!”
Khiết An gật gù, đưa ánh mắt tán thưởng nhìn nàng và nói: “Tỷ tỷ của muội đúng là rất giỏi nha! Vậy mà tỷ cũng suy nghĩ ra được, muội thật phục tỷ đó!” Khiết Anh mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh cùng chiếc răng khểnh duyên dáng khiến nụ cười nàng càng làm điên đảo chúng sinh.
Nàng nói một chút nhưng thật chất là nàng viết hết cả buổi chiều mới xong một sớ táo quân, không phải vì quá nhiều mà là chữ nàng viết quá xấu, vì chưa quen với việc cầm bút lông nên nàng mất gần như cả thanh xuân chỉ
để rèn chữ.
Và thành quả sau khi cố gắng là phải mất cả buổi chiều thì nàng mới tạm gọi là viết chữ để người nhìn.
Viết xong xuôi nàng cầm xem lại lần nữa, khá vừa ý về chữ viết của mình nên nàng đặt lại giấy trên bàn, dùng thanh gỗ chặn lại để giấy khô mực còn nàng bước ra ngoài theo tiếng gọi của đồ ăn mà chạy nhanh đến mâm cơm được dọn sẵn trên bàn và cùng mọi người dùng bữa tối rồi sau đó về phòng nghỉ ngơi.
-------------*******-------------
Cuối giờ ngọ ngày hôm sau, Khiết Anh và Khiết An cùng Tiểu Mai, Tiểu Đào lên xe đi vào hoàng cung diện thánh.
Sau gần hai canh giờ ngồi trong ngự thư phòng trình bày suy nghĩ và mô tả các thứ được bày trí vào ngày hôm đó thì cuối cùng hoàng thượng cũng ân chuẩn để nàng thực hiện theo những gì nàng vừa nói.
Khiết Anh quỳ xuống khẽ nói: “Bẩm hoàng thượng, còn về việc chọn quà để dâng lên thái tử nhân dịp gặp mặt thì dân nữ xin được đưa công chúa đi cùng để người chọn lễ vật ạ!”
Hoàng thượng ngạc nhiên: “Hửm? Trong quốc khố hoàng cung biết bao kỳ trân dị bả, còn thiếu thứ gì sao mà đích thân khanh và công chúa đi chọn vậy?”
Khiết Anh vẫn bình tĩnh như đã liệu trước câu hỏi ấy, nàng đáp: “Bẩm hoàng thượng, tuy trong quốc khố quả thật là đầy kỳ trân dị bảo, nhưng Đông Nhạc quốc so với Phong Thiên Quốc chúng ta cũng là một đại cường quốc.
Dân nữ thiết nghĩ họ cũng không thiếu các loại châu báo quý giá nên muốn chọn một món quà đặc biết để thái tử hài lòng ạ!”
Hoàng thượng nghe vậy thì ngồi trên long ỷ khẽ vuốt râu suy tư, một lúc sau mới gật đầu đồng ý: “Được ! Trẫm chuẩn tấu.
Khi nào thì khanh đi chọn lễ vật?”
Khiết Anh mừng muốn nhảy dựng trong tâm nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên cúi đầu nói: “Dạ hôm nay ạ! Nếu hoàng thượng đã ân chuẩn vậy dân nữ xin phép đến điện công chúa giúp người chuẩn bị rồi xuất cung ạ!”
Hoàng thượng gật đầu phất tay: “Được rồi, khanh lui ra đi!” Khiết Anh vui mừng cúi đầu “ Dân nữ xin cáo lui.” Rồi đứng lên nhắm hướng Vinh Ninh cung mà chạy đi.
Đến nơi thì nàng muốn tắt thở, hơi tựa người vào cánh cửa trước điện mà thở dốc.
Khiết An và Vĩnh Ninh thấy vậy vội chạy ra đỡ nàng, Vĩnh Ninh lo lắng hỏi: “Khiết Anh, muội không sao chứ? Làm gì mà thở dữ vậy?”
Khiết Anh xua tay nói: “Đừng…đừng hỏi…mau…mau đỡ muội vào, chân muội sắp chịu không nổi rồi.
Ôi!! Đau quá đi mất!”
Khiết An nghe vậy thì cùng Vĩnh Ninh dìu nàng vào trong, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi vào ghế.
Khiết An cũng lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ, chân tỷ sao vậy?”
Khiết Anh vừa xoa đầu gối vừa nói: “Khi nãy quỳ xin hoàng thượng cho công chúa xuất cung, mà người suy nghĩ lâu quá đến mức chân muốn rụng luôn người mới đồng ý.
Vì mừng quá nên lúc đó không thấy đau mà chạy vội qua
đây.
Giờ thì hai chân của tỷ như muốn gãy luôn rồi.
Đau quá đi!”
Vĩnh Ninh nghe vậy thì xúc động vừa đưa tay xoa chân cho nàng vừa nói: “Khiết Anh, khổ cho muội rồi, đa tạ muội! Đạ tạ muội.”
Khiết Anh xua tay nói: “Không sao! Không sao! Mọi người chuẩn bị xong chưa? Chúng ta nhanh đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Khiết An gật đầu: “Bọn muội chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta đi thôi.” Mọi người cùng dìu Khiết Anh ra xe ngựa rồi cùng xuất cung đến điểm hẹn để họp mặt vời Lâm Mặc như đã bàn trước đó..
Danh Sách Chương: