• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tử Hàn sau khi nói chuyện với Tử Hạo xong thì lại phải đi đến đại lý tự thu thập chứng cứ thì trời đã gần chuyển sang màu nhàn nhạt.

Hắn nhanh chóng giao lại mọi việc cho Trình Ẩn là cận vệ của hắn mang vào cung còn bản
than vội phi ngựa đến doanh trại để tìm gặp Lâm Mặc.
Sau nửa canh giờ phi ngựa thì hắn cũng đã đến nơi, leo xuống ngựa hắn đi thẳng đến một binh sĩ đang gác cổng hỏi: “Lâm tướng quân có ở đây chứ?”
Binh sĩ ấy định hỏi hắn là ai nhưng đã bị hàn khí của hắn làm cho phát run, y cất giọng run rẩy: “Lâm…Lâm tướng quân không có ở đây ạ! Ngài ấy cùng Cao đại tiểu thư đi hẹn hò rồi ạ!”
Hắn nheo mắt nhìn y như nhìn kẻ thù: “Hẹn hò?!”
Binh sĩ ấy gật đầu lia lịa: “Dạ đúng ạ! Khi nãy tiểu thư còn mang hoa tặng tướng quân nữa.”
Hắn bỗng có cảm thấy có chút khó chịu trong tâm, khẽ gằn giọng: “Ở đâu?”
Binh sĩ kia đưa tay chỉ về hướng Lâm Mặc đi và nói: “Tướng quân đi về hướng đó đấy ạ!” Hắn không nói không rằng vội đi nhanh về hướng mà binh sĩ ấy chỉ cứ như sợ hắn chỉ cần chậm một chút thì sẽ bị cướp mất thứ gì đó của hắn vậy.


Binh sĩ kia không còn bị khí lạnh áp bức thì thầm đa tạ trời cao rồi đưa mắt nhìn theo bóng hắn càng lúc càng xa mà khó hiểu.

Tử Hiên bên cạnh thấy lạ nhưng vẫn đi theo như không có chuyện gì.
------------*******-------------
Lâm Mặc và Khiết Anh khi vừa bước đến bờ hồ phía sau doanh trại thì Khiết An và Vĩnh Ninh vừa đến, Lâm Mặc vội vàng chạy đến ôm cô vào lòng cho thỏa nỗi nhớ của mình, Vĩnh Ninh cũng vòng tay đáp lại y.

Ôm một lúc rồi y
mới mang bó hoa ra tặng cô và nói: “Ninh nhi, ta tặng muội!”
Vĩnh Ninh vui vẻ nhận lấy rồi ngước xuống nhìn, từng hoa mẫu đơn màu hồng nhạt nở rộ làm hoa chính ở giữa, những cánh hoa đỗ quyên màu đỏ được xếp xung quanh làm hoa đệm khiếm bó hoa càng bắt mắt người nhìn.


Cả hai cùng nhau trao những lời ngọt ngào yêu đương còn khiết Anh và Khiết An đi đến gốc cây to phía bên kia mà đứng đợi.
Khiết Anh kiếp trước rất thích đứng trên cao nhìn ngắm mọi vật nên nàng bước đến định trèo lên nhưng với bộ quần áo cổ đại vướng víu này thì coi như bỏ đi, may mắn có Khiết An giúp đỡ nên nàng đã nhẹ nhàng ngồi yên trên nhánh cây khá cao, Nàng đang ngồi vất vưởng ngắm cảnh thì chợt có một thân ảnh lọt vào tầm nhìn của nàng, khắp sống lưng chợt thấy lạnh buốt khiến nàng rùng mình.

Khiết Anh vội vã phóng xuống đất rồi chạy nhanh đến nơi Vĩnh Ninh và Lâm Mặc đang hẹn hò.
Nàng vừa đến đã vội nói: “Công chúa, mau tránh! Nhị vương gia đến!” Vĩnh Ninh và Lâm Mặc nghe thấy thì hồn vía lên mây, lúc này Khiết An và Tiểu Mai cũng chạy đến, nghe vậy liền mang công chúa núp vào bụi cây lớn gần đó mà quan sát tình hình.
Tử Hàn theo con đường dẫn ra bờ sông phía sau doanh trại mà tìm Lâm Mặc, đến nơi hắn thấy y cùng một nữ nhân đang đứng quay lưng về phía hắn, tuy hai người đứng không qá gần nhưng vẫn khiến hắn có cảm giác khó chịu.

Khi nữ nhân ấy quay qua thì hắn nhận ra nửa gương mắt ấy chính là của Khiết Anh, cử chỉ đưa tay che miệng cười e thẹn của nàng khiến hắn có chút bực bội.

Hắn chẳng nói chẳng rằng liền quay lưng hồi cung nên không để ý chiếc xe ngựa được giấu trong bụi cỏ lao gần đó.

Khiết Anh thấy hắn đi rồi thì cùng mọi người thở phào thoát chết, nàng hối thúc Khiết An đưa công chúa hồi cung nhanh chóng còn nàng cũng vội vàng về phủ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK