• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vĩnh Ninh vơi bớt sợ hãi thì khẽ ngẩng lên nhìn vào sườn mặt của nam nhân ấy mà thất thần, cảm thấy người trong lòng mình khẽ động, y cúi người xuống nhìn thì vô tình bốn mắt bắt gặp nhau.

Y khẽ dời mắt rồi dìu nàng
bước đến bên hoàng thượng còn mình thì lui ra nói: “Đã cứu được cô nương ấy, xin giao trả lại.

Tại hạ xin phép đi trước.”
Hoàng thượng nhận ra là người lúc nãy cũng Vĩnh Ninh bên cây tơ hồng, ông thấy y định bước đi thì vội gọi lại: “Khoan đã, đa tạ công tử ra tay giúp đỡ.

Không biết công tử có thể xưng danh tính không?”
Y cúi đầu nói: “Không cần đâu! Giúp người chỉ là tiện tay.

Không cần để bụng.”

Lúc này thái hậu đã khỏe hơn nên được hoàng hậu dìu đến bên cạnh Vĩnh Ninh, bà hiền từ nói: “Cậu trai trẻ, cậu là ai hãy nói cho ta biết.

Để ta còn báo đáp ơn cứu mạng này.”
Hoàng hậu cũng phụ họa: “Đúng vậy, mong công tử cho biết quý danh, ơn cứu mạng mà không báo đáp thì coi sao được chứ?”
Bị bắt ép quá nên y đành nói: “Tại hạ tên Lâm Mặc, là tướng quân dưới trướng của Cao Nghiêm Trung- Cao tướng quân.

Hôm nay vô tình đi chùa cầu an mà cứu tiểu thư đây cũng là tiện ta mà thôi.

Không đáng nhắc đến đâu.”
Nói rồi y cúi đầu chào mọi người rồi tiêu soái bước đi.
Hoàng thượng khẽ vuốt râu: “Lại là tướng quân sao? Cũng khá đó.”
Thái hậu và hoàng hậu thì lại khá là ưng ý Lâm Mặc, khí chất oai phong, anh dũng lại phong độ tuấn tú.

Mọi người cùng nhau xem xét lại khắp người Vĩnh Ninh, khi chỉ thấy vết thương nhỏ trên cổ cô thì thở ra nhẹ nhỏm.

Cả bốn người cùng đi đến xin sâm để xem may rủi trong đời.
Bước đến bàn xin sâm thì Vĩnh Ninh đưa tay cầm ống tre lên, trong đó có vô số thanh tre có viết chữ trên đó.

Lắc nhẹ vài cái để một thanh tre rớt ra rồi mang đến nhờ thầy giải mã.
Vị thầy tướng số này trông dáng người đạo mạo, mày thanh mi tú nhưng lại khí chất thoát trần tựa như tiên nhân hạ phàm vậy.


Ông cầm quẻ sâm lên rồi đưa bàn tay thon dài vuốt nhẹ chòm râu và nói: “Quẻ này nói nhân duyên
của tiểu thư đây đã đến, vì ân mà đáp lại tình.

Đây là duyên do nguyệt lão kéo chỉ tơ hồng nên đừng dại mà phá hủy.

Dù là người đó như thế nào cũng hãy chấp nhận vì đó là thiên duyên, sẽ mãi răng long đầu bạc.

Hạnh phúc sum vầy bên nhau.

Nếu như ra tay cắt đứt thì sẽ thành nghiệt duyên và tạo hệ lụy sau này, có thể là nguy đến tính mạng.” Ông lão cố ý nhấn mạnh câu cuối và trên gương mặt cũng làm vẻ nghiêm trọng hơn.
Vĩnh Ninh nghe mà như chết trân tại chỗ, thái hậu và hoàng thượng cùng hoàng hậu lại không thể ngờ người lúc nãy lại là thiên duyên của Vĩnh Ninh, trong lòng tuy có chút đắn đo nhưng nếu nguy đến tính mạng thì cũng cần phải suy nghĩ lại, hơn nữa lại nói đến y thì cũng không tệ chút nào.

Cầu bình an xong thì đoàn người thái hậu cũng hồi cung nhanh chóng để tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi mấy người kia đi khuất thì trong đây có bốn người từ từ xuất hiện, trong đó có một người bị thương ở tay trông rất đau đớn.


Tên bị thương ai oán lên tiếng: “Tướng quân, đã bàn là diễn kịch mà sao người lại mạnh tay vậy chứ? Suýt nữa thì tay ta bị phế luôn rồi.” Hắn vừa nói vừa đưa ánh mắt oán hận nhìn y.

Hắn là Lý Phong, là bằng hữu vào sinh ra tử cùng y và cũng là phó tướng của y.
Lâm Mặc cười cười: “Ta đã nương lắm rồi đó! Thôi về ta đưa ngươi kim sang bôi cho mau lành vết thương coi như tạ lỗi được rồi chứ?”
Hắn bỉu môi: “Vậy còn tạm được.” rồi quay qua nói với Khiết An: “Cao tiểu thư quả thật tay nghệ cao thâm, hóa trang cho tại hạ đến mức mà ngay cả thê tử cũng suýt nhận không ra tại hạ luôn rồi.”
Khiết An đứng bên cạnh vẫn một thân nam trang nói: “Chỉ là chút màu vẽ lên thôi, tỷ tỷ ta đã dạy ta làm đó!” Rồi quay sang hỏi Khiết Anh: “Tỷ tỷ, tỷ thấy lần này tỉ lệ thành công là mấy phần?”
Khiết Anh cởi bỏ áo sư thầy cùng bộ râu vướng víu ấy ra, trên người khoát bộ nam trang đơn giản, khẽ xòe quạt phe phẩy nói: “Chắc cũng bảy phần đi.

Chúng ta diễn giống đến vậy mà! Nhưng mà giờ chúng ta phải vào lạy phât tổ hối lỗi đã.”
Cả ba người khó hiểu quay sang nhìn nàng, nàng đưa tay lên xoa xoa mũi nói: “Trước mặt phật tổ mà dối trên lừa dưới như thế với đương kim hoàng thượng mà không có lỗi à?” Mọi người nghe thế thì mỉm cười cùng nhau vào
bái phật, thành tâm hối lỗi về cú lừa ngoạn mục khi nãy trước đại điện phật tổ và âm thầm cầu mong cú lừa này mãi mãi không bị phát giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK