• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mặc dù vô cùng căm ghét sự tàn nhẫn của Tần Thời, nhưng Mạc Linh Linh biết rất rõ rằng nàng không thể làm gì hắn ta, không ngờ ngay khi chuẩn bị chấp nhận số phận của mình, nàng đã gặp Trần Thổ ở cửa nhà Hồ Nhị.
"Mạc nương tử? Nàng bị sao vậy? Sao mắt nàng lại đỏ?"
Mạc Linh Linh luôn có hình tượng yếu đuối, tốt bụng và rất hòa nhã trước mặt dân làng, đặc biệt là đàn ông trong làng, vì vậy, khi Trần Thổ nhìn thấy mắt Mạc Linh Linh đỏ hoe và vẻ mặt xấu hổ, hắn không khỏi quan tâm hỏi.

.
Người đàn ông chột mắt này phong trần bụi bặm, chắc có lẽ hắn ta cũng mới đi xa về, cũng chưa biết về chuyện Liên Phi, Mạc Linh Linh lắc đầu, không có tâm trạng nói chuyện với hắn, cho nên chỉ đáp qua loa.
Vừa định rời đi, Trần Thổ chợt nhớ tới cái gì, vỗ đầu một cái, giơ chiếc hà bao trong tay lên vui vẻ nói: “Nhân tiện, ta nhớ ra rồi, Mạc nương tử biết chữ phải không? Làm ơn giúp ta xem cái hà bao này.

Không biết là cô nương nào viết thư cho Hồ Nhị! Tên thối này cũng thật là, có mối tốt như vậy mà không thèm nói với anh em gì cả, làm ta cứ lo lắng cho hắn ta không lấy được vợ, lại còn tìm mối giúp hắn ta nữa chứ! Đợi sau khi làm xong chuyện xem ta có cho hắn một trận không.”
Đó là một việc đơn giản mà thôi cho nên Mạc Linh Linh không còn cách nào khác đành phải đồng ý, đành phải nhẫn nhịn cầm lá thư , không ngờ vừa nhìn qua nàng ta đã bị sốc.
Đây, đây là—!

Một lúc lâu sau, Mạc Linh Linh nhéo lòng bàn tay để đè nén sự hưng phấn trong lòng, tò mò hỏi: "Hồ Nhị ra ngoài ư? Hắn ta đi làm gì vậy?"
"Mấy ngày trước Tần tiên sinh không phải đã cứu một cô nương sao? Hắn đã giúp cô nương đó gửi thư báo bình an cho gia đình." Vì đây không phải là chuyện bí mật nên Trần Thổ thản nhiên nói.
Trong lòng Mạc Linh Linh run lên, khóe miệng cong lên, một lúc sau mới hỏi lại: "Vậy sao bây giờ nàng lại ở nhà hắn ta? Cái hà bao này...!từ đâu đến?"
Chen Tu giải thích ngắn gọn rằng hắn đã vô tình làm mất chiếc ví quý giá mà nương tử đã làm cho hắn khi đi uống rượu với Hồ Nhị, vì đang vội đi làm việc nên hắn không có thời gian tìm lại.
"Hóa ra là vậy.

Vậy huynh đã tìm thấy chiếc hà bao mà nương tử đã làm cho chưa?"
“Chưa, ngày hôm đó ta đã đi rất nhiều nơi, không nhớ đã đánh mất ở đâu… Ồ, nói đến chuyện này, ta phải nhanh chóng tìm nơi khác, nếu không về nhà sớm, người phụ nữ đó sẽ cào rách mặt ta!" Trần Thổ nói xong liền muốn rời đi, lại không quên lấy lại lá thư.

Dù sao thì nó cũng là của Hồ Nhị.

"Mà này, trong thư này viết cái gì?"
“Trong bức thư này…” Mạc Linh Linh cụp mắt xuống, trên khuôn mặt vừa mới đẫm nước mắt chậm rãi hiện lên một nụ cười dịu dàng: “Đã viết rất nhiều điều hay ho.”
***
Mỗi ngày đều như vậy, có người buồn, có người vui, có người vui và có người tức giận.

Mặt trời lặn, mặt trăng mọc, đây là một ngày tương đối buồn với Dư Yên Nhiên, đau đớn đối với Mạc Linh Linh và là một ngày bình yên đối với A Nồng.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mọc, A Nồng vừa thức dậy tắm rửa thì Tần Thời đã tới.
"Ta phải ra ngoài có chút việc, khoảng ba bốn ngày nữa sẽ về.

Nàng ăn no ngủ kĩ, đợi ta trở về..." Hắn cong môi, tựa hồ có điều gì đó không ổn trong đôi mắt sâu thẳm, trong sáng của hắn: "Chúng ta hãy cùng nhau đón năm mới nhé."

Tại sao giọng điệu này nghe có vẻ hơi kì lạ? A Nồng sửng sốt một lúc rồi nói: "Chúc ngươi có một chuyến đi vui vẻ."
Thái độ của nàng rất bình tĩnh, hoàn toàn không quan tâm hắn đi đâu, làm gì, Tần Thời trong lòng thở dài, nhưng nụ cười vẫn không thay đổi: “Trong những ngày này, A Lâm và mẫu thân ta đành phiền nàng vậy.”
Đây là điều nên làm, nàng gật đầu: “Ta sẽ cố gắng.”
Tần Thời sờ sờ bộ râu rậm trên cằm, có chút bất đắc dĩ: "Vậy ta đi?"
"Ừ." Đi đi, sao phải bận tâm ta làm gì? A Nồng nhìn hắn khó hiểu.
Tần Thời muốn cười, thở dài.
“Ca!” Tần Lâm đầu tóc rối bù lao ra khỏi phòng: “Sớm về sớm nhé!”
Hắn đang buồn ngủ, quần áo xộc xệch, hiển nhiên vừa mới ngủ dậy, Tần Thời chỉnh lại quần áo, vuốt mặt, cười nói: “Ca biết, ở nhà chăm sóc tốt cho mẫu thân, huynh sẽ mang đồ ăn ngon về cho đệ.”
Tần Lâm để cho gió lạnh thổi qua, cậu hoàn toàn tỉnh táo, nghe xong ngẩng đầu nhìn A Nồng, đôi mắt đẹp như ngọc đen cong lên: “Cũng, cũng đem về cho tỷ tỷ nhé.”
Trong lòng A Nồng dịu lại, trong mắt hiện lên một nụ cười nhẹ, vừa định nói thì đã nhìn thấy Bạch Vũ cách đó không xa đi tới, hắn ta phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay: “Chỉ nhớ tới A Nồng tỷ tỷ, còn sư phụ ngươi thì không.”
Sư phụ cũng không thể không tôn trọng, Tần Lâm suy nghĩ một chút, cau mày, dùng ngữ khí thống khổ trả lời: "Ta, ta chia cho người một chút."
“Cho ta một ít…” Bạch Vũ không nói nên lời nhìn cậu: “Ngươi không thể bảo ca ca mua thêm cho ta một phần sao?”
Tần Lâm chớp chớp đôi mắt trong veo, lắc đầu có chút xấu hổ nhưng kiên quyết: “Ta, ta chia cho sư phụ, chúng ta cùng ăn.”
Ca ca làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nên cậu không thể tiêu tiền một cách bừa bãi.
Bạch Vũ làm sao không biết cậu đang suy nghĩ gì, không khỏi cười lớn mắng: “Thằng nhóc vô tâm này, làm ta mất công thương người! Ca ca ngươi cũng không thiếu tiền như vậy, ngươi cần phải giữ chặt chẽ như vậy sao? "

A Nồng cũng không nhịn được cười, ở đây sống nhiều ngày như vậy, nàng đã biết hoàn cảnh của Tần gia không hề eo hẹp như nàng tưởng tượng, ít nhất cơm ăn áo mặc cũng không có vấn đề gì.

Chỉ là Tần Lâm bản tính rất đạm bạc, rất kén ăn, cho nên trông có vẻ suy dinh dưỡng đáng thương.

Nghĩ đến quần áo của mình đã sờn mà không chịu thay mới, lại nhất quyết nhờ Tần đại nương khâu lại để mình có thể mặc tiếp, nụ cười trong mắt nàng càng sâu, thằng nhóc này quá biết quản lý gia đình đi mất thôi.
“Ca, ca còn phải lấy vợ.” Tần Lâm vội vàng liếc nhìn A Nồng, cười thầm, sau đó nói.
"Còn không phải sao!" Tần Thời cười xoa đầu, một lúc sau mới nói: "Sau khi mẫu thân tỉnh lại đệ sẽ biết nói gì có phải không?"
Mỗi lần Tần Thời ra ngoài Tần đại nương đều khóc, cho nên không có người nói cho bà biết hôm nay Tần Thời ra ngoài, lúc này bà vẫn đang ngủ.
“Đệ biết, đệ biết.” Tần Lâm đã làm việc này rất nhiều lần để dỗ dành mẫu thân mình, từ lâu hắn đã thành thạo.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK