"Lại bị cảm à?" Bạch Vũ sửng sốt, "Không có khả năng, hai ngày nay ta đều quấn hắn trong chăn dày ở nhà mà!"
A Nồng cũng có chút khó hiểu: “Chẳng lẽ ban đêm là A Lâm đạp chăn ra sao?”
Tần Thời cau mày lắc đầu: "A Lâm luôn ngủ rất ngon, không có thói quen đá chăn."
“Đúng vậy, lúc trước ta tới đánh thức nó, chăn bông vẫn được đắp cẩn thận không hề lộn xộn chút nào.” Bạch Vũ sờ sờ cái cằm mập mạp của mình, vẻ mặt nghi hoặc, một lúc lâu sau mới nói: “Có lẽ nào?” Có phải là hôm qua chúng ta ở sảnh không? Gió vô tình thổi phải không? Không thể, lúc đó cửa đã đóng, còn A Lâm thì được quấn trong một chiếc chăn bông lớn..."
Tìm kiếm hồi lâu cũng không tìm ra nguyên nhân hợp lý, mọi người có chút khó hiểu, nhưng Tần Lâm vốn đã bệnh nặng, đột nhiên tái phát cũng không có gì lạ, cho nên mọi người cũng không nghĩ nhiều mà chỉ chăm sóc cậu bé chăm chú hơn một chút mà thôi .
Mấy ngày sau Tần Lâm không còn sốt nữa, tình hình cuối cùng cũng ổn định lại, A Nồng cũng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi, không ngờ đến buổi chiều trước ngày khởi hành.
Đang định ra ngoài chơi ném tuyết, Tần Lâm lại sốt cao!
A Nồng: "..."
***
Khi Tần Thời vào phòng, A Nồng đang dỗ Tần Lâm ngủ.
Trong bóng tối mờ ảo, nàng ngồi ở bên giường, lưng hơi cong, mái tóc đen buông xuống, tư thế uyển chuyển mềm mại, đẹp như một bức tranh.
Người đàn ông ngây ra một lúc, sau đó tiến lại gần nói: "Cũng tối rồi, nàng có thể về nghỉ ngơi.
Ta sẽ trông chừng thằng bé..."
Lời còn chưa dứt, nàng đã nhanh chóng quay đầu lại, giơ ngón trỏ lên và nói "Suỵt, nhỏ giọng chút đi, A Lâm vừa mới ngủ."
Bị Tần Lâm suốt một ngày, nàng nhìn có vẻ mệt mỏi, Tần Thời đi tới ngồi xuống bên giường, lại nói: "Được rồi, nàng cũng đi ngủ đi, hôm nay phiền nàng rồi"
A Nồng quả thực rất mệt mỏi, thấy Tần Lâm đã ngủ say, không còn nắm chặt tay áo mình nữa thì đành gật đầu.
Tần Thời dẫn nàng đến cửa, nhìn nàng vào phòng, sau đó lại đóng cửa lại, quay lại giường ngồi xuống.
"Được rồi, đừng giả vờ nữa, ta biết đệ vẫn chưa ngủ."
Cậu thiếu niên ở trên giường vẫn nhắm chặt mắt, hô hấp nhẹ, lông mi đột nhiên run rẩy, trầm mặc không nói.
"A Lâm."
Giọng nói của người đàn ông trầm và nghiêm nghị, tai Tần Lâm giật giật, không dám giả vờ ngủ nữa, mi cậu chớp chớp sau đó mở mắt ra.
“Ca, ca ca.” Cậu bé kêu lên như một con mèo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt và hốc hác vì bệnh tật mấy ngày bỗng nở nụ cười đáng thương.
Tần Thời không có đưa tay sờ đầu cậu như thường lệ, mà vô cảm hỏi: "Có chuyện gì muốn nói với ta không?"
Tần Lâm chớp chớp đôi mắt to như ngọc, vẻ mặt khó hiểu.
Cậu bé rất giỏi giả ngu, khó trách nhiều ngày như vậy hắn và Bạch Vũ đều không nhận ra có chuyện gì bất thường, Tần Thời nhếch khóe miệng không để lại dấu vết, nhưng giọng nói lại càng nghiêm túc hơn: " Tại sao lại cố ý mở cửa sổ cho gió lạnh lùa vào, làm mình phát ốm?"
Bị ca ca phát hiện! Tần Lâm hơi cứng đờ, hoảng hốt mím môi, nhưng vẫn không nói một lời.
Tần Thời không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu.
Ngay cả người lớn cũng không chịu nổi ánh mắt này, huống chi Tần Lâm.
"Đệ..." rốt cuộc Tần Lâm vẫn là một đứa trẻ, nhìn thấy ca ca mình thật sự tức giận, cậu bé có chút sợ hãi, không khỏi rơi nước mắt, nhưng cuối cùng lại không khóc, chỉ ôm chặt cánh tay nhỏ của mình rồi trầm giọng nói: "Ca, ca, đừng tức giận."
Tần Thời trầm giọng nói: “Sao lại chơi đùa về thân thể của mình như vậy hả?”
Tần Lâm ôm chặt chăn, một lúc lâu sau mới lắc đầu nhỏ giọng nói: “Đệ, đệ muốn A Nồng tỷ tỷ ở lại, ở lại…”
Tần Thời không khỏi kinh ngạc, lại hỏi: “Đệ cố tình bị ốm mấy ngày qua sao?”
Lông mi Tần Lâm khẽ run, nhưng không nói lời nào, hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu.
"Vớ vẩn!" Tần Thời cau mày, tức giận nói: "Nếu không phải ta vô tình phát hiện hôm nay cửa sổ trong phòng này bị mở ra, có phải đệ lại tiếp tục bị bệnh không?”
Tần Thời không bao giờ ngờ rằng đệ đệ mình, mới chín tuổi tính cả tuổi mụ, lại dùng những thủ đoạn như vậy để giữ A Nồng lại...!Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đây không phải là một đức tính tốt.
Tần Lâm luôn cư xử đúng mực và hiếm khi bị ca ca mắng mỏ, cuối cùng đã bật khóc.
“Ca, ca, đừng giận A Lâm," cậu nức nở, chật vật đứng dậy khỏi giường, vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc quần áo của Tần Thời, "Đệ, đệ sẽ ngoan mà..."
Tần Thời nhịn không được sờ đầu cậu bé, ngữ khí càng thêm nghiêm nghị: “Ngươi ngoan ngoãn như vậy, còn làm ra những chuyện đáng khinh như vậy? Thân thể tóc da đều là cha mẹ cho, đệ dám làm tổn thương nó ư, như vậy có xứng đáng với tình cảm mà mẫu thân dành cho đệ không?”
“Nhưng, nhưng mà A, A Nồng tỷ tỷ…” Tần Lâm ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Tần Thời, trong ánh mắt ngây thơ có chút cố chấp: “Nhưng mà ca, ca thích tỷ ấy, mẫu thân cũng thích, thích tỷ ấy, nếu tỷ ấy rời đi, huynh sẽ không vui.”
Chỉ cần có thể làm cho ca ca và mẹ được vui vẻ, cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì!
Tần Thời sửng sốt, vốn tưởng rằng Tần Lâm làm như vậy là vì không nỡ chia tay A Nồng, nhưng hóa ra...!hành vi "vô liêm sỉ" đó là vì mẫu thân và hắn? !
“Ca, ca đệ xin lỗi.
Đệ, đệ biết làm như vậy là không tốt...!Nhưng, nhưng đệ, đệ không nghĩ ra cách nào khác..." Tần Lâm nói không được thì bèn bật khóc.
Trong lòng Tần Thời run lên, hắn không thể làm ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị được nữa.
“Đệ..." Cuối cùng hắn không nhịn được bước tới ôm thằng nhóc này vào trong lòng, Tần Thời dùng khăn tay lau nước mắt cho cậu, một lúc sau hắn thở dài với vẻ mặt phức tạp: "Được rồi, đừng khóc nữa."
Tần Lâm vội vàng rúc vào trong ngực hắn giật mình hỏi: "Không, không phải huynh đang tức giận ư?”
"Có muốn cũng không tức nổi với đệ." Tần Thời xoa đầu A Lâm, trong lòng hắn có chút bất lực và cảm động: "Ta tức giận vì A Lâm đã làm sai, nhưng lại không tức giận vì A Lâm đã làm sai."
Danh Sách Chương: