Xem ra người muốn hại Tần Thời chắc chắn không phải người thường, mà Tần Thời...
Nghĩ đến vết thương trên cánh tay của hắn và mặc dù bị thương hắn vẫn có thể dễ dàng đối phó với hai người đó, A Nồng cụp mắt xuống, hắn ta chắc chắn không phải là một thôn dân bình thường.
***
Bên ngoài, Bạch Vũ đã đỡ Tần Thời đứng dậy, loạng choạng dìu hắn đi vào nhà, nhìn thấy A Nồng cùng Tần Lâm chạy ra khỏi nhà, Bạch Vũ mập mạp sửng sốt một lát, mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng, miễn là người đó vẫn ở đó.
“Nào, giúp ta dìu hắn vào nhà nhanh lên, máu của hắn sẽ chảy ra mất!”
Hai người cùng hợp tác, Tần Thời nhanh chóng được đỡ vào phòng.
Sau khi xử lý vết thương trên cánh tay và cẩn thận bôi thuốc lên vết thương, Bạch Vũ mới ra hiệu cho A Nồng ra ngoài nói chuyện.
Nhìn Tần Lâm bên giường, đôi mắt đỏ hoe nhưng không khóc lớn, chỉ im lặng lau nước mắt, đắp chăn cho ca ca, A Nồng gật đầu, đặt chiếc khăn tay trong tay xuống.
"Vừa rồi nàng đã đi đâu? Ta đã tìm rất nhiều nơi gần đó, cũng không tìm thấy." Bạch Vũ vừa đi ra ngoài liền hỏi.
A Nồng ngước mắt nhìn hắn: “Vừa rồi có hai tên tự xưng là người của An Vương phủ đến tìm ta, nói rằng An thế tử đang chờ ta ở chân núi…”
Bạch Vũ ngẩng đầu, cái cằm mũm mĩm run lên, cau mày nói: "Không thể nào! Mới có hơn mười ngày, bọn hắn không thể tới nhanh như vậy!"
“Nghe nói là tình cờ gặp được người gửi thư.” A Nồng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm: “Bọn họ cầm lá thư ngày đó ta nhờ Tần Thời gửi giúp, ta đã đọc rồi nó thực sự là chữ viết tay của chính ta."
"Cái gì?"
Trong mắt Bạch Vũ đầy kinh, giống như không biết nội tình, A Nồng dừng một chút, sau đó giải thích cặn kẽ toàn bộ câu chuyện.
Bạch Vũ nghe xong lại cười khẩy: "Khó trách đột nhiên bà ấy bệnh nặng như vậy, được, rất tốt!"
Rõ ràng hắn đã đoán được kẻ đứng sau vụ tấn công, nhưng A Nồng không hỏi thêm câu nào mà chỉ nói: “Bây giờ bà ấy thế nào rồi?”
Bạch Vũ phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt có chút dịu đi: “Bà ấy đã ngủ rồi, không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra đâu."
A Nồng gật đầu: “Nếu không sao, ta vào trong nghỉ ngơi trước.”
Vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, không có chút hoảng sợ hay sợ hãi nào, giọng nói trong trẻo và bình tĩnh, mang theo sự xa cách và bình tĩnh thường ngày.
Nếu là cô nương khác khi gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, chỉ sợ đã tái mặt khóc lóc từ lâu rồi, nhưng vừa rồi A Nồng lại đang giúp hắn bôi thuốc cho Tần Thời, như thể nàng không sao vậy...!Bạch Vũ không khỏi cảm động, cũng thầm ngưỡng mộ nàng, nàng xứng đáng là tiểu thư nổi tiếng nhất kinh đó, chỉ cần thần thái điềm tĩnh và kiên định này thì có vô số người không bằng nàng, thảo nào cái tên tiểu tử Tần Thời đó mới gặp nàng có một lần vào mấy năm trước mà đã nhớ mãi không quên rồi.
Nghĩ tới vì lý do nào đó mà hắn không gửi thư, Bạch Vũ đồng cảm lắc đầu, nếu chuyện này không giải thích rõ ràng, đừng nói là đưa mỹ nhân về nhà, có thể sau này ngay cả khuôn mặt mỹ nhân cũng có thể không nhìn thấy được.
.
A Nồng không biết hắn đang nghĩ gì, nói xong liền quay vào nhà.
Vừa vào cửa nhìn thấy bồn tắm lớn ở trong góc và mấy con vịt gỗ mũm mĩm đứng cạnh bồn tắm, nàng hơi khựng lại, ánh mắt đờ đẫn trong giây lát, nhưng nàng cũng chóng mím môi, kiên quyết dời ánh mắt đi chỗ khác.
Mình không thể ở đây lâu hơn nữa.
***
Khi Tần Thời tỉnh lại thì trời đã tối.
Những áng mây đỏ tím lớn trải rộng trên bầu trời, như những bức tranh đầy màu sắc và phóng khoáng, âm thầm thông báo với trái đất rằng màn đêm đang đến.
Cánh tay đau nhức, đầu choáng váng, thân thể có chút yếu ớt, trên giường Tần Thời khẽ cau mày, cố gắng mở mắt ra.
"Ngươi tỉnh rồi, nếu không tỉnh lại sẽ làm Tiểu Lâm bật khóc thật đó!" Ngữ khí của Bạch Vũ mang theo trêu chọc, nhưng động tác lại rất linh hoạt, thân hình như quả bóng nhanh chóng lăn tới đỡ hắn ta ngồi dậy, rồi đưa bát nước vào miệng.
“Ca ca!” Tần Lâm ở một bên hét lớn, lao tới, ôm chặt lấy bàn tay không bị thương của Tần Thời: “Ca, ca tỉnh rồi, tỉnh lại rồi!”
Đôi mắt cậu đỏ ngầu, đôi vai run rẩy, hiển nhiên là vừa rồi đã khóc quá nhiều cho đến giờ chưa hồi phục lại được.
Tên nhóc này chắc là sợ quấy rầy ca ca mình nghỉ ngơi cho nên liền lặng lẽ nhịn khóc suốt buổi chiều, Tần Thời đau lòng đến nỗi không muốn uống nước cho ướt cổ họng, vội vàng khàn giọng an ủi A Lâm: " Ca ca không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi, hai ngày nữa sẽ ổn thôi."
Tần Lâm đã nhịn suốt buổi chiều, bây giờ không nhịn được nữa, nghe vậy, cậu òa khóc: "Nhưng, nhưng...!máu nhiều quá..."
Máu của ca ca sẽ cạn kiệt!
Trước kia Tần Thời bị thương, bản thân hắn sẽ ở dưới chân núi mấy ngày dưỡng thương, chờ vết thương không còn đáng sợ nữa mới về nhà, lần này là bởi vì hắn thực sự rất nhớ A Nồng.
Trong lòng không nhịn được, còn cùng hai người đánh nhau, sau đó lại cõng A Nồng về nhà, sau đó vết thương mới nứt ra, sau đó..
Biết đệ đệ thật sự bị mình dọa sợ, Tần Thời cảm thấy có chút áy náy, kiên nhẫn dỗ dành cậu hồi lâu Tần Lâm mới ngừng lại.
"Vậy sau này huynh phải cẩn thận một chút, không được, không được chảy máu nữa!" nếu cạn máu huynh ấy sẽ chết, cậu đã từng chứng kiến ca ca cùng sư phụ giết gà vịt.
Tần Thời nhất thời ngơ ra, sau đó chỉ đành dỗ dành đệ đệ mình một hồi, Tần Lam khóc suốt buổi chiều cuối cùng do quá mệt mỏi mà khụt khịt rồi ngủ thiếp đi.
“Ta cõng A Lâm về phòng đây.” Bạch Vũ cũng rất đau lòng, dùng khăn tay lau nước mắt trên mặt tiểu đồ đệ, sau đó cẩn thận cõng cậu bé ra khỏi cửa.
Lúc quay lại, Tần Thời đã uống nước xong, lại nằm xuống.
"Ngươi đã bị thương nặng, nhưng lại đi lại liên tục như vậy.
Tần Thời, ngươi muốn chết rồi vẫn muốn làm một hồn ma phong lưu à.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, vì vậy Bạch Vũ cùng chẳng còn cố kị mà nói..
Tần Thời lúc này đã bình phục lại, nghe vậy cũng không để ý lắm: “Chỉ là vết thương nhẹ thôi, chỉ là máu chảy nhiều hơn thôi, vừa rồi trông có vẻ hơi đáng sợ, ta tự biết tính toán, ngươi không cần phải lo lắng.”
"Để tiểu đồ đệ của ta khóc cả một buổi chiều như vậy mà gọi là tự biết tính toán hả?” Bạch Vũ trợn mắt há hốc mồm, đi tới một bên ngồi xuống, uống một ngụm nước, sau đó cong môi nói: “Nếu lần sau ngươi còn làm như vậy, ta sẽ…”
Danh Sách Chương: