"Vũ thành xảy ra chuyện gì thế, ngươi không sao chứ?"
Tống Kỳ là thật tâm lo lắng, cô không muốn Ôn Vãn Tịch điên cuồng giết người, càng không muốn nàng rơi vào kết cục bị người người phỉ nhổ.
Đây là hắc nguyệt quang trong lòng mình, là hắc nguyệt quang mà mình đã thức đêm viết bình luận dài 10,000 chữ cho nàng, bây giờ Tống Kỳ có cơ hội để thay đổi kết cục của nàng, cô không muốn cơ hội này vuột khỏi kẽ tay.
Ôn Vãn Tịch tránh đi ánh mắt quá mức chân thành và cháy bỏng của Tống Kỳ, lạnh lùng nói: "Không nên hỏi, thì ngươi đừng hỏi."
Tống Kỳ bĩu môi, cảm thấy người phụ nữ này thực sự là không biết tốt xấu, người ta đã chủ động quan tâm như thế, vậy mà nàng vẫn một mặt thần bí khó hiểu.
"Không nên để xảy ra xung đột với những môn phái võ lâm này, ít nhất là không phải bây giờ."
Tống Kỳ vẫn chưa hiểu ý nghĩa của những nhiệm vụ mà hệ thống giao cho cô, mặc dù hệ thống Hồ Đồ vẫn còn bịp bợm nhưng cô biết những nhiệm vụ kỳ kỳ quái quái này tuyệt đối không phải là tùy tiện mà giao xuống, ắt hẳn phải có ý nghĩa của nó.
Hiện tại cô còn chưa hoàn toàn cường đại, coi như muốn giúp Ôn Vãn Tịch cũng không thể giúp được, vì vậy Ôn Vãn Tịch tuyệt đối không thể xảy ra chuyện vào lúc này.
Đôi mắt đẹp của Ôn Vãn Tịch hơi rũ xuống, hàng mi dày đậm phủ bóng lên đôi mắt đẹp, chỉ thấy đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở: "Ngươi biết cái gì rồi?"
"Ta không biết gì cả, nếu ta biết điều gì đó thì đã có thể giúp ngươi nhiều hơn thế."
Cái hệ thống bịp bợm chết tiệt này không nói bất cứ cái gì, hoặc là nó không có quyền truy cập, hoặc là chính bản thân nó không có khả năng xử lý và tiêu hóa thông tin tốt.
"Giúp ta?"
Ôn Vãn Tịch bắt được từ quan trọng, tại sao cô lại nghĩ đến việc giúp nàng? Tống Kỳ người này thực sự rất kỳ quái, rõ ràng chưa từng gặp mình bao giờ, nhưng ánh mắt khi nhìn mình, mình nói gì cũng nghe nấy, như thể đã quen biết mình từ rất lâu rồi.
Tống Kỳ, rốt cuộc ngươi là ai?
"Sớm như vậy ngươi đã đến đây, Vũ thành nơi đó thực sự không có vấn đề gì sao?"
Tống Kỳ ý thức được mình lỡ lời, lập tức chuyển chủ đề, may mắn thay Ôn Vãn Tịch cũng không hỏi thêm. Mặc dù đường phố hai người đang đứng vắng lặng như tờ, nhưng đây vẫn không phải là thời điểm tốt để ta hỏi ngươi trả lời.
"Không có chuyện gì thì đến thôi."
Một câu, đã trả lời được hai vấn đề, không hổ là ngươi, Ôn Vãn Tịch.
Nghe nàng nói như thế, Vũ thành nơi đó chắc hẳn không có vấn đề gì lớn, cũng không biết những người của Thái Hư môn ra sao rồi, liệu có phải thực sự bị Ôn Vãn Tịch giết hay không.
"Bọn ta vừa mới đến nơi này, một lát nữa sẽ trở về Thần Kiếm môn."
Tống Kỳ trả lời vấn đề đầu tiên của Ôn Vãn Tịch, nói xong câu đó, hai người đột nhiên nhìn nhau không nói gì, không biết nên nói gì mới phải.
Hồ Đồ: [Đừng có ngoáy ngón chân coi, còn ngoáy nữa là nguyên tòa Disney trồi lên bây giờ!]
Hồ Đồ bao giờ cũng vô cùng đúng lúc mà châm chọc, cũng đặc biệt đúng lúc giúp Tống Kỳ bình tĩnh lại.
"Ta đi trước, hai ngày nữa gặp lại."
"Ừ."
Sau khi Ôn Vãn Tịch đáp lại, Tống Kỳ quay người liền chạy, bước chân so với trước nhẹ hơn rất nhiều, hiển nhiên là tâm tình không tệ. Nhìn bóng lưng của Tống Kỳ, Ôn Vãn Tịch không khỏi cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Người này có lúc thực sự rất khó đoán, thậm chí trên người nàng có rất nhiều bí ẩn, nhưng có lúc lại cảm thấy nàng như một đứa trẻ, tâm tình đều viết ở trên mặt và trên người, đơn thuần vô cùng.
Tống Thiên Tinh ở cách đó không xa không dám nhìn thẳng tình huống nơi đó, chỉ sợ Ôn Vãn Tịch sẽ phát giác được. Hắn lén liếc thêm vài cái, trông thấy em gái nhà mình và Ôn Vãn Tịch nói vài câu, khiến hắn rất sửng sốt, hai người vốn dùng đại bác bắn cũng không tới này làm sao có thể có chuyện để nói?
Gần đây Ôn Vãn Tịch hành sự ngày càng trở nên bất thường, nếu Tống Kỳ ở cùng một chỗ với nàng, vậy tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì. Tống Thiên Tinh nghĩ xong, lập tức đuổi theo Tống Kỳ, người nọ đang mua bánh quế hoa, còn cò kè mặc cả với người bán hàng rong, thoạt nhìn đã khôi phục tinh thần.
Vừa rồi còn trong trạng thái hoảng hốt, nhưng sau khi nhìn thấy Ôn Vãn Tịch thì đã khôi phục trở lại, đây là như thế nào?
Tống Thiên Tinh không sao hiểu được, vì thế định bụng hỏi trực tiếp. Khi hắn đến gần, Tống Kỳ phát hiện ra hắn, cô vẫy tay với Tống Thiên Tinh: "Ca, lại đây giúp chút đi."
Nghe thấy một tiếng "ca" của Tống Kỳ, vẻ mặt nghiêm túc của Tống Thiên Tinh đã thả lòng hơn rất nhiều, đi đến mới nhận ra Tống Kỳ nhờ hắn trả tiền, khiến hắn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Sau khi mua bánh quế hoa, Tống Thiên Tinh còn mua bánh đậu xanh cho Tống Kỳ, đem bốn chữ "năng lực sủng muội" viết to đùng ở trên mặt.
"Cảm ơn ca!"
Đây là lần đầu tiên Tống Kỳ cảm nhận được cảm giác có một người anh trai tốt với mình là như thế nào, nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút áy náy, dù sao bên trong cơ thể này, đã sớm không còn là đứa em gái mà Tống Thiên Tinh quý trọng nhất nữa.
"Muội muội, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Tống Thiên Tinh và Tống Kỳ ngồi vào một quán trà gần đó và gọi một ấm trà, Tống Kỳ cũng đã ăn xong bánh ngọt. Hương vị có hơi khác một chút, nhưng lúc vui vẻ là cô sẽ thèm đồ ngọt, bánh quế hoa cùng bánh đậu xanh vẫn có thể thỏa mãn cô một chút.
"Ừm, ngươi hỏi đi."
Cặp mắt hoa đào của Tống Kỳ nhìn Tống Thiên Tinh, chỉ thấy hắn nghiêm túc mở miệng: "Tại sao ngươi lại ở cùng một chỗ với thành chủ Vũ thành?"
"Khụ khụ khụ!"
Má nó, bị theo dõi!
Tống Kỳ không cẩn thận bị nghẹn, ho ra ngoài, Tống Thiên Tinh lập tức đi qua nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, chờ cô hòa hoãn xuống lại đưa cho cô một tách trà.
"Ăn từ từ thôi."
Sau khi Tống Kỳ nhấp một ngụm trà, lúc này mới nói: "Ngươi đã nhìn thấy?"
"Ừ."
Tống Kỳ nhất thời không biết nói gì mới tốt, cuối cùng quyết định bịa chuyện, bây giờ có giải thích mọi chuyện cũng không giải thích ra ngô ra khoai gì cả.
"Còn nhớ cái hôm ta say rượu không?"
"Ừm, còn nhớ."
Tống Thiên Tinh cẩn thận lắng nghe Tống Kỳ nghiêm túc nói hươu nói vượn, Tống Kỳ càng cảm thấy áy náy: "Ở phía sau núi, ta đã gặp Ôn thành chủ, hàn huyên đôi câu, thế là quen biết. Mấy ngày gần đây nghe nói chuyện của Vũ thành, bèn có chút lo lắng cho nàng, nhưng vừa rồi nhìn thấy nàng, liền biết Vũ thành không có gì đáng ngại."
Chỉ là uống rượu trò chuyện vài câu, em gái nhà mình đã để tâm Ôn Vãn Tịch đến bậc này?
Thấy trên mặt Tống Thiên Tinh vẫn còn nghi hoặc, Tống Kỳ lập tức bổ sung: "Hiện giờ Ôn Vãn Tịch là nhân tài kiệt xuất trong giang hồ, ta rất khâm phục sự quyết đoán và võ công của nàng, cho nên mới sẽ càng để tâm hơn một chút."
Tống Thiên Tinh lúc này mới gật đầu, lại khuyên nhủ: "Sự quyết đoán và võ công của nàng quả thực khiến người ta kính nể, nhưng gần đây nàng hành sự càng ngày càng bất thường, ngươi tốt nhất đừng lại gần nàng."
"Có lẽ ta là một người suy nghĩ cứng nhắc chăng, luôn cảm thấy Ôn Vãn Tịch thật ra không phải người xấu."
Gần đây có tin đồn được lan truyền rộng rãi rằng người của Thái Hư môn đã mất tích ở Vũ thành, Thanh Thượng Chân Nhân cũng mất tích, tất cả mọi người đều chĩa mùi dùi về phía Ôn Vãn Tịch, chắc hẳn có người đang chuẩn bị làm ầm ĩ lên.
Bọn họ chỉ là hậu sinh tiểu bối, Tống Thiên Tinh đương nhiên không muốn em gái mình tiếp xúc với Ôn Vãn Tịch trong thời kỳ nhạy cảm như vậy.
"Ừm, ngươi có phán đoán của ngươi, nhưng bây giờ tốt nhất là tránh một chút, chờ chuyện của Thái Hư môn xử lý xong rồi lại nói tiếp."
Tống Thiên Tinh thuận theo Tống Kỳ, Tống Kỳ lại cảm thấy kỳ quái, Tống Thiên Tinh không hỏi cô đã nói gì với Ôn Vãn Tịch vào hôm uống rượu, vì sao lại tin tưởng cô đến vậy?
"Ca, ngươi không hỏi ta vì sao lại tin tưởng nàng sao?"
Tống Thiên Tinh dịu dàng nhìn Tống Kỳ, sau đó duỗi tay xoa đầu Tống Kỳ, cười nói: "Trực giác của ngươi sẽ không sai, ta tin tưởng ngươi."
Nghe đến đây, đôi mắt của Tống Kỳ ảm đạm đi. Nếu cô không thể ngăn cản Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch sẽ giết Băng Kỳ, nhạc phụ kiêm sư phụ của Tống Thiên Tinh, còn sẽ giết Dụ Minh Thuận, thậm chí cả Yến Bất Quy, tiền bối đã từng truyền thụ cho Tống Thiên Tinh đôi ba chiêu thức.
Người mà Ôn Vãn Tịch giết, đều có liên quan đến Tống Thiên Tinh, trong tương lai sau này bọn họ đối địch với Ôn Vãn Tịch không ít, mang lại rất nhiều lợi thế và trợ giúp cho nam chính.
Đến lúc đó, liệu Tống Thiên Tinh còn có thể giống như bây giờ, nói tin tưởng mình hay không?
**
Sau khi trở lại Thần Kiếm môn, Tống Thiên Tinh được đối đãi không khác gì một ngôi sao, mọi người gần như đều vây quanh hắn, cũng như coi hắn là một mục tiêu để phấn đấu. Hiệu ứng ngôi sao của Tống Thiên Tinh cũng ảnh hưởng đến Tống Kỳ, mỗi ngày cô đều sẽ nhận được rất nhiều quà cáp từ các nữ đệ tử, tất cả đều nhờ cô chuyển giúp cho Tống Thiên Tinh.
Lúc đầu, Tống Kỳ còn sẽ giúp đỡ, nhưng sau đó cô trực tiếp đuổi người đi hết, cô còn có nhiệm vụ trên người, cũng không thể suốt ngày làm những việc nhàm chán như vậy.
Hôm nay, Dụ Minh Thuận và Đại trưởng lão sẽ giảng dạy ở trên võ đài, trình diễn các chiêu kiếm của Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt cho mọi người. Chỉ thấy võ đài lớn như thế đã bị không ít đệ tử vây quanh, Dụ Minh Thuận và Đại trưởng lão đang đứng ở trung tâm của võ đài.
Bọn họ đang giảng giải những điểm cốt yếu của Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt, nhưng Tống Kỳ không nghe được một chữ nào vào đầu, hai mắt dán chặt vào chân của Dụ Minh Thuận và Tiền Đan.
Nếu cô biết cách sử dụng ám khí, như vậy đã có thể cắt rách quần của bọn họ trong lúc bọn họ trình diễn, với chuyển động của bọn họ, lỗ thủng có thể hở ra lớn hơn, đến lúc đó cô sẽ có thể nhìn thấy được.
[Hồ Đồ, có bí tịch ám khí nào trong cửa hàng giá trị may mắn không?]
[Có thì có, nhưng mà cô không có đủ điểm giá trị may mắn.]
[Cho mượn một chút đi~]
Tống Kỳ không nghĩ đến, bản thân thế mà lại làm nũng với một cái hệ thống ở trong đầu, Tống Kỳ không khỏi rùng mình khi nhận ra điều này, cả người đều đã tê rần.
[Nếu cô không làm nũng, tôi thực sự có thể sẽ cho mượn một chút.]
Tống Kỳ: [...Có cần phải đau lòng đến thế không?]
Tống Kỳ thấy con đường hệ thống này không dùng được, bèn nhanh chóng suy nghĩ xem rốt cuộc có ai chuyên về ám khí, lướt một lượt trong đầu, lại phát hiện ngoại trừ sư phụ suốt ngày say khướt của mình có thể sẽ biết ra, cũng chỉ có Ôn Vãn Tịch.
Hôm nay sẽ gặp Trình Doanh, phải hỏi hắn một chút mới được.
Chạng vạng, Tống Kỳ lập tức đến gặp Trình Doanh trong rừng, không ngờ vừa thấy mặt nhau, Trình Doanh không chào hỏi cô, mà đi đến bên hông của cô, ngửi ngửi hai bầu hồ lô nhỏ bên hông cô như mũi chó.
Tống Kỳ: "...Ngươi coi chừng ta kiện ngươi tội quấy rối tình dục."
"Hả?"
Trình Doanh không nghe rõ Tống Kỳ nói gì, chỉ đứng thẳng người, chỉ vào bầu hồ lô nhỏ bên hông cô, nói: "Tiểu đồ nhi, ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi cho ta hai bầu hồ lô nhỏ kia là được."
"Không cho."
Tống Kỳ đương nhiên sẽ không mua bán nhanh gọn lẹ như vậy, phải làm cho người này đưa ra nhiều tiền cược hơn mới được.
"Ngươi nói đi, tiểu đồ nhi, ngươi muốn gì, ta sẽ cho ngươi."
Sau khi Trình Doanh nói xong, Tống Kỳ hơi nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt: "Ngươi có thể cho ta cái gì?"
Trình Doanh tiêu hết tiền vào rượu, hắn còn có thể cho cô cái gì.
"Ta sẽ dạy cho ngươi Túy Mộng Thập Tam Thức!"
"Đây là ngươi vốn dĩ đã phải dạy cho ta."
Tống Kỳ không bị mua chuộc, Trình Doanh nhìn bầu hồ lô nhỏ bên hông Tống Kỳ, có chút nóng nảy: "Ta cho ngươi một viên Nội Nguyên Đan, có thể tăng nội lực của ngươi ít nhất thêm ba năm."
"Tốt như vậy?"
Tống Kỳ biết Nội Nguyên Đan, trong sách Băng Kỳ đã từng đưa cho Tống Thiên Tinh một viên, sau khi ăn, nội lực của Tống Thiên Tinh trở nên thuần khiết và thâm hậu hơn, căn cơ cũng càng thêm vững chắc.
"Phải phải phải, cho ngươi!"
"Vậy ngươi hãy dạy ta cách sử dụng ám khí."
"Hả?"
Lần này Trình Doanh lúng túng: "Ta không biết sử dụng ám khí!"
Người tập võ bọn họ khống chế sức lực rất chính xác, đối với một số vật đứng yên, bọn họ đương nhiên có thể chuẩn xác mà đánh trúng, tỷ như khi đó Tống Kỳ có thể chuẩn xác mà làm tắt ngọn nến trong phòng Từ Ngạn.
Nhưng đối mặt với người hoặc vật không ngừng di chuyển, vậy thì cần sử dụng đến ám khí.
"Thôi thôi."
Tống Kỳ tháo bầu rượu Chung Thiên Mệnh tặng cho cô xuống, đưa cho Trình Doanh. Trình Doanh nhận lấy xong, khô cằn mà nhìn chằm chằm vào bầu hô lô còn lại của Tống Kỳ.
"Cái này không được, cái này cũng không thể đưa cho ngươi."
"Sao nào? Chẳng lẽ là của người trong lòng tặng à?"
Người trong lòng...
Tống Kỳ đột nhiên luống cuống.
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lão ma men: Người trong lòng tặng à?
Tống Kỳ: Không, không phải.
Ôn tỷ: Sao?
Tống Kỳ: Phải phải phải!