Ninh Vân Mộng cách Tống Kỳ rất gần, Tống Kỳ nín thở trong giây lát, ngay cả hơi thở cũng đang cự tuyệt tiếp xúc với Ninh Vân Mộng. Cô giãy giụa ngả người ra sau để thoát khỏi trói buộc của Ninh Vân Mộng, sau đó cười gượng hai tiếng: "Nhưng ta không thích ngươi."
Ha ha, không ngờ thị trường của mình lớn như vậy, nam nữ đều chơi hết, thật là không thể không khâm phục bản thân.
Hồ Đồ: [Có thể có miếng liêm sỉ được không?]
Tống Kỳ: [Liêm sỉ có thể ăn được không?]
Hồ Đồ: [...]
Hồ Đồ cảm thấy nó đã sơ suất mất rồi, làm sao nó có thể quên được người này vốn dĩ là một tên vô liêm sỉ cơ chứ.
"Chuyện thư từ bèn xin nhờ Ninh cô nương."
Tống Kỳ không dám ở lại nữa, lúc này cô mới ý thức được nơi này là động Bàn Tơ, con quái vật to lớn bên trong là yêu quái ăn thịt người, yêu quái này không mê Đường Tăng, không mê đàn ông, chỉ mê các bé gái.
Tống Kỳ muốn nhanh chóng rời khỏi phòng của Ninh Vân Mộng, lại nghe thấy Ninh Vân Mộng khẽ cười, nói: "Ngươi thích Ôn Vãn Tịch thì thế nào cũng sẽ thương tích đầy mình."
Chờ đã, cô nói mình thích Ôn Vãn Tịch hồi nào, mấy người này đều tưởng tượng thành cái gì đâu không thế?
Quên đi, Tống Kỳ không so đo, lập tức bỏ chạy, quay trở lại lầu ba.
Tống Kỳ thở phào nhẹ nhõm sau khi rời khỏi phòng của Ninh Vân Mộng, ý đồ không hề che đậy của Ninh Vân Mộng thực sự khiến cô không biết phải làm sao, mặc dù chuyện này thoải mái hơn nhiều so với việc suy đoán bụng dạ người ta.
Tống Kỳ rót một chén trà, nhấp hai ngụm để làm nhạt đi vị rượu trong miệng.
Hiếm khi Tống Kỳ có thể ngồi xuống và yên tĩnh suy nghĩ, cô bắt đầu suy nghĩ về mục đích của những nhiệm vụ kỳ quái mà Ôn Vãn Tịch để mình làm. Xác nhận hình xăm trên chân Dụ Minh Thuận, điều tra ngọc bội, còn cả liệu Dụ Minh Thuận có qua lại thư từ với Băng Kỳ hay không. Bắt đầu từ ngọc bội, tất cả các chứng cứ đều chỉ về hướng nhà họ Mạc bị diệt môn năm đó, hung thủ Vũ Dã đã chết, mọi chuyện cũng nên đi đến hồi kết, nhưng chuyện này rõ ràng không đơn giản như vậy.
Trình Doanh nói võ công của nhà họ Mạc năm đó cũng không đến nỗi tệ như thế, nhưng một gia tộc họ Mạc lớn như vậy đã bị xóa sổ trong một đêm, việc suy đoán rằng có nội gián là vô cùng hợp lý. Bây giờ Ôn Vãn Tịch dường như vẫn đang điều tra thảm án diệt môn năm đó, hơn nữa còn cố ý điều tra Dụ Minh Thuận, vậy có nghĩa là vụ thảm sát năm đó, không phải chỉ do một mình Vũ Dã thực hiện?
Ý nghĩ này khiến Tống Kỳ rùng mình một cái, nếu nói hung thủ năm đó không phải chỉ có một mình Vũ Dã, vậy thì có khả năng là một số thế lực cùng liên hợp lại tiêu diệt nhà họ Mạc, mà những người này rất có thể vẫn đang mượn danh chính nghĩa và nghĩa hiệp hành tẩu trong giang hồ.
Vậy cũng quá đồi bại rồi.
Ôn Vãn Tịch điều tra Dụ Minh Thuận, có nghĩa là Dụ Minh Thuận cũng có thể là một trong số những hung thủ? Trong sách, Dụ Minh Thuận đã nhiều lần đối đầu với Ôn Vãn Tịch, Ôn Vãn Tịch giết đệ tử của Thần Kiếm môn, hắn liền cổ xúy mọi người cùng nhau lục soát Phủ Thành chủ, với ý định tìm cho ra bằng chứng cho tội ác của Ôn Vãn Tịch.
Ôn Vãn Tịch đương nhiên không để hắn đạt được ý đồ, khi đó đọc sách cũng chỉ cảm thấy Dụ Minh Thuận phẫn nộ điên cuồng trong sự bất lực, vì đau lòng cho đệ tử đã chết nên mới có thể nóng vội đối đầu với Ôn Vãn Tịch như thế. Nhưng bây giờ xem ra, lục soát Phủ Thành chủ cũng không phải để tìm kiếm bằng chứng phạm tội gì, mà là muốn tìm công pháp Hoàng Tuyền Bích Lạc.
Nếu Dụ Minh Thuận muốn tìm Hoàng Tuyền Bích Lạc, chứng tỏ hắn biết Ôn Vãn Tịch là đích nữ của nhà họ Mạc năm đó, nhưng vì sao hắn lại biết, trong sách chưa bao giờ đề cập đến, Ôn Vãn Tịch cũng chưa từng để lộ thân phận của mình.
Trong sách, thân phận thực sự của Ôn Vãn Tịch đã bị phủ bụi hoàn toàn vào thời khắc Vũ Dã chết, nếu suy đoán của cô là đúng, vậy làm sao Dụ Minh Thuận lại biết được?
Tống Kỳ ngẫm không ra, câu hỏi này khó quá!
Hồ Đồ: [Ting—Có muốn làm nhiệm vụ phụ tuyến không?]
Tống Kỳ: "Nhiệm vụ gì?"
Trong phòng chỉ có một mình Tống Kỳ, Tống Kỳ cũng không kiêng dè, trực tiếp mở miệng nói chuyện với Hồ Đồ trong đầu.
Hồ Đồ: [Làm Ôn Vãn Tịch nở một nụ cười từ tận đáy lòng, cộng thêm 20 điểm giá trị may mắn cho cô.]
20 điểm! 20 điểm giá trị may mắn!
Tống Kỳ giống như người mê tiền thấy tiền là sáng hết cả mắt lên, vừa nghe thấy được cộng 20 điểm giá trị may mắn, cô thậm chí còn không quan tâm nhiệm vụ Hồ Đồ nói là gì, lập tức đồng ý ngay.
"Tao đồng ý!"
Hồ Đồ: [Ừa, đã tiếp nhận nhiệm vụ phụ tuyến, nếu thất bại sẽ khấu trừ 20 điểm giá trị may mắn.]
Tống Kỳ: "..."
Tống Kỳ cảm thấy gân xanh trên thái dương đã nổi lên: "Hồ Đồ, có phải ngày nào mày cũng nghĩ cách để bịp tao không?"
Hồ Đồ: [Không có à nha, rõ ràng là tự cô đồng ý.]
Tống Kỳ trợn tròn mắt: "Mày không thể nói cho tao biết sớm một chút nếu thất bại sẽ bị khấu trừ giá trị may mắn à?"
Hồ Đồ: [Tôi tưởng giữa chúng ta có sự ăn ý ngầm.]
Tống Kỳ: "Cút bà mày đi!"
Tống Kỳ suýt chút nữa là lật bàn, nhưng cô kìm lại được, bây giờ ván cũng đã đóng thuyền, cô chỉ có thể kìm lại tính tình hung bạo của mình, hỏi: "Còn thời hạn thì sao?"
Hồ Đồ: [Trước khi cô hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.]
Tống Kỳ thở dài, thật vất vả mới để dành được 42 điểm giá trị may mắn, cô thực sự không muốn cứ như vậy bị Hồ Đồ bịp đi mất.
"Lần sau mày còn nói năng không rõ ràng nữa, tao sẽ đập nát cái hệ thống chó má nhà mày!"
Hồ Đồ: [...]
Tại sao loài người ai nấy cũng đều cục súc thế này?
**
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Tống Kỳ đã đến tiệm rèn tìm sư phụ rèn sắt mua một chiếc mặt nạ, vẫn giống như lần trước, chỉ có một nửa chiếc mặt nạ. Nếu những gì cô nghĩ là đúng, vậy thì Dụ Minh Thuận có thể là con sói đội lốt người, nếu cô bị nhìn thấy đang đi cùng Ôn Vãn Tịch, truyền đến tai Dụ Minh Thuận, chỉ sợ Tống Thiên Tinh sẽ gặp nguy hiểm.
Khi mới xuyên đến đây, Tống Kỳ không có cảm tình gì với Tống Thiên Tinh, làm bất cứ chuyện gì cũng rất ít khi cân nhắc đến Tống Thiên Tinh, nhưng bây giờ cô không thể không để tâm đến Tống Thiên Tinh.
Cô không phải kẻ ngốc, cô biết Tống Thiên Tinh thành tâm thành ý đối đãi mình.
Tống Kỳ đeo mặt nạ, mặc một bộ đồ màu trắng đi cùng Ôn Vãn Tịch, từ Thiên Thủy thành đến Vũ thành sẽ mất một ngày rưỡi, nếu đi đường nhanh, khoảng chừng một ngày là có thể đến rồi.
Chỉ có điều hình như Ôn Vãn Tịch cũng không vội, dọc đường vừa đi vừa nghỉ, lại còn sẽ mua rượu uống liên tục, uống quá nhiều thì sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi, dựa vào tốc độ đi đường này, ước chừng phải hai ngày mới đến Vũ thành.
Trên đường đi, ngoài việc mua rượu cho Ôn Vãn Tịch, Tống Kỳ còn sẽ suy nghĩ làm thế nào để chọc cho Ôn Vãn Tịch vui vẻ. Song, khi cầm bầu rượu trong tay cô liền cảm thấy kì lạ, lúc này chỉ mới đi gần một ngày, Ôn Vãn Tịch đã uống ba bầu rượu, hơn nữa còn là rượu mạnh, người này thoạt nhìn cũng đâu có giống người nghiện rượu đâu nhỉ?
Không đúng!
Tim Tống Kỳ hẫng một nhịp, cô dường như nghĩ đến một khả năng, đó chính là bệnh cũ của Ôn Vãn Tịch đã phát tác. Ôn Vãn Tịch từng bị thương nặng, công pháp nàng tu luyện lại là cực âm cực hàn, thời điểm bệnh cũ phát tác, cơ thể liền sẽ trở nên lạnh run, cái lạnh thấu vào tận trong xương tủy, vì vậy nàng sẽ mang theo rượu bên mình.
Cơ thể càng khó chịu, thì uống rượu càng mạnh.
Trong sách từng viết, sau này Ôn Vãn Tịch biết được có một loại thảo dược có thể làm thuyên giảm bệnh cũ của nàng trong một khoảng thời gian tương đối dài, lúc này mới bớt lệ thuộc vào rượu mạnh.
Loại thảo dược ấy là cỏ Liệt Diễm, cũng không biết chúng có được bán ở thị trấn nhỏ này hay không. Tống Kỳ không trở về nhà trọ ngay mà đi thẳng đến hiệu thuốc sau khi hỏi đường một người qua đường.
"Chưởng quầy, chỗ này của các ngươi có bán cỏ Liệt Diễm không?"
Cỏ Liệt Diễm thuộc hỏa, chỉ sinh trưởng vào mùa hè, có rất nhiều trong rừng núi, giá trị dược liệu cũng không lớn, chỉ là do nó quá mạnh về mặt dược lý, sẽ làm thay đổi các đặc tính chữa bệnh của các loại thảo dược khác trong quá trình nấu thuốc, cái này dùng để ngâm rượu cho Ôn Vãn Tịch uống thì vừa tốt.
"Không có, nhưng cỏ Liệt Diễm mọc rất nhiều vào mùa hè, ngươi có thể vào trong núi ngoại thành tìm thử."
"Được, cảm ơn!"
Sau khi Tống Kỳ nghe xong, việc trước tiên là phải giao rượu về nhà trọ cái đã, nếu bây giờ Ôn Vãn Tịch không được uống rượu, e rằng cơ thể sẽ càng khó chịu hơn nữa.
Về đến phòng trọ, liền nhìn thấy Ôn Vãn Tịch suy nhược vì bệnh tật đang dựa vào ghế Thái sư, mặc dù đã bôi son phấn nhưng cũng khó mà giấu được vẻ mệt mỏi của nàng. Trái tim của Tống Kỳ giống như bị người tàn nhẫn đâm một nhát, đau nhức âm ỉ.
Một tay nàng chống lên bàn, một tay đỡ đầu, nghe thấy tiếng Tống Kỳ trở về, liền chầm chậm mở mắt, cặp mắt ác liệt kia nhiều thêm mấy phần yếu đuối mỏng manh.
"Rượu, của ngươi đây."
Tống Kỳ nửa ngồi xổm xuống trước người Ôn Vãn Tịch, nhét bầu rượu trong tay mình vào tay Ôn Vãn Tịch. Mặc dù cô không rõ vì sao mình lại làm cái hành động nửa ngồi xổm này, nhưng cô luôn cảm thấy rằng việc tiếp cận Ôn Vãn Tịch theo cách này sẽ dễ dàng hơn.
Hạ thấp tư thế, giảm bớt tính xâm lược của bản thân, thì Ôn Vãn Tịch sẽ không toát ra hơi thở đáng sợ và nguy hiểm của nàng.
Ôn Vãn Tịch nhận lấy, không nói gì, mà khui miệng bầu chậm rãi nhấp một ngụm, lúc này mới mở miệng: "Lát nữa lại tiếp tục lên đường thôi."
"Không không không, ngươi đợi ta một xíu, ta đi xử lý chút chuyện."
Tống Kỳ nói xong liền rời đi, đến nỗi Ôn Vãn Tịch còn không kịp hỏi cô đến cùng là đi xử lý chuyện gì. Hấp ta hấp tấp, người này thực sự chẳng có một chút chính chắn nào.
Cũng phải thôi, nàng mới 18 tuổi, hoạt bát chút cũng là chuyện bình thường.
Tống Kỳ rời khỏi nhà trọ, đến hiệu thuốc mua một cái liềm nhỏ, sau đó lại nhờ chưởng quầy vẽ cỏ Liệt Diễm, nghe chưởng quầy miêu tả hình dạng của cỏ Liệt Diễm xong, Tống Kỳ liền lên đường.
Có một khu rừng trên núi bên ngoài thị trấn, người dân trong thị trấn thường vào núi để săn bắt thú và hái thuốc, Tống Kỳ cũng gặp được không ít người dân thị trấn dọc đường đi, sau một hồi hỏi thăm, cô đã đến nơi mà theo lời người dân là có nhiều thảo dược nhất.
Đó là bên bờ một dòng suối, bởi vì đầm nước đủ đầy, cây cỏ xung quanh con suối đều mọc rất tươi tốt, mà ở đây cũng có rất nhiều thảo dược. Cỏ Liệt Diễm cũng không khó tìm, Tống Kỳ nhanh chóng tìm thấy cỏ Liệt Diễm theo hình dáng trên bản vẽ và mô tả của chưởng quầy.
Cỏ Liệt Diễm dài ba tấc, rễ màu đỏ hồng, đầu lá màu đỏ sẫm, phiến lá xòe ra như năm ngón tay, cho nên rất dễ phân biệt. Cô cắt mấy cân cỏ Liệt Diễm, dùng sợi dây cột chúng lại, sau đó liền mang về cho chưởng quầy nhận diện lần cuối cùng.
Trở lại thị trấn, sau khi nhận được sự xác nhận từ chưởng quầy, Tống Kỳ liền đem cỏ Liệt Diễm đi rửa sạch, sau đó mượn dụng cụ từ hiệu thuốc để nghiền nát cỏ Liệt Diễm, rồi bỏ vào túi gấm mang theo bên người. Tống Kỳ lại đi một chuyến đến quán rượu, mua một bầu rượu mạnh, lại bỏ vào cỏ Liệt Diễm, lúc này mới quay trở lại nhà trọ.
Đi đi về về mất cả một canh giờ, cũng không biết người trong nhà trọ chờ lâu như vậy, có nổi trận lôi đình không nữa.
Tống Kỳ lặng lẽ meo meo mở cửa, nhưng cánh cửa chỉ hé ra một khe hở, Tống Kỳ liền cảm giác được có một ánh mắt sắc bén nhìn sang, cô lập tức đẩy cửa nhận lỗi: "Đừng đừng đừng, một canh giờ này ta thực sự có việc đàng hoàng."
Ôn Vãn Tịch không nói gì, dường như vẫn đang đợi Tống Kỳ tiếp tục giải thích. Tống Kỳ cầm rượu đến gần Ôn Vãn Tịch, lại nửa ngồi xổm xuống, nhét bầu rượu vào trong tay Ôn Vãn Tịch: "Rượu này có bỏ cỏ Liệt Diễm, toàn thân ngươi thiên hàn, ta nghĩ cái này có thể giúp ngươi."
Ôn Vãn Tịch cầm lấy bầu rượu nọ, nhưng không uống ngay: "Làm sao ngươi biết toàn thân ta thiên hàn?"
Toàn thân thiên hàn vẫn là một cách nói tương đối khách khí, nhiệt độ cơ thể của nàng thấp hơn người thường, nói nàng giống như yêu ma dưới âm phủ cũng không ngoa.
"Còn nữa, vì sao ngươi lại nghĩ đến việc dùng cỏ Liệt Diễm cho vào rượu?"
Ôn Vãn Tịch đương nhiên sẽ không cứ vậy mà uống bầu rượu này của Tống Kỳ, nàng rất nhạy cảm với độc, chỉ cần ngửi là có thể nhận ra được, bầu rượu này bỏ thêm cỏ Liệt Diễm, nàng đương nhiên sẽ không uống ngay.
"Tay của ngươi..."
Tống Kỳ chỉ chỉ tay của Ôn Vãn Tịch: "Ta từng chạm vào, đúng lạnh!"
Ôn Vãn Tịch: "..."
"Sư phụ của ta không phải là Túy Kiếm Tiên sao, hắn từng nói cho cỏ Liệt Diễm vào rượu có thể làm cho thân thể ấm áp hơn đấy!"
Tống Kỳ thực sự cảm thấy bản thân bốc phét quá giỏi, hơn nữa còn bốc phét đến không chê vào đâu được, chỉ là Ôn Vãn Tịch có tin hay không mà thôi.
Ôn Vãn Tịch vẫn không nhúc nhích hay nói năng gì hết, Tống Kỳ liền giật lấy rượu từ trong tay Ôn Vãn Tịch, sau đó mở miệng bầu, rót một ít vào trong miệng mình, cũng không hề chạm vào môi.
Ôn Vãn Tịch: "..."
Sau khi nhấp một ngụm, Tống Kỳ khẽ ho khan vài cái, mặt mày thống khổ, không ngờ rượu này mạnh như vậy, sau khi cho thêm cỏ Liệt Diễm vào thì càng mạnh hơn. Cô đưa bầu rượu cho Ôn Vãn Tịch: "Nếu có độc, ta sẽ chết trước ngươi, được chưa hả?"
Nhìn ánh mắt kiên định kia của Tống Kỳ, Ôn Vãn Tịch không nhịn được mỉm cười, cảm thấy mặc dù người này kỳ quái, nhưng lại chân thành một cách khó hiểu, thực sự là không cách nào nắm bắt được.
Hồ Đồ: [Ting—nhiệm vụ phụ tuyến đã hoàn thành!]
Tống Kỳ: [Meo?!]