Ôn Vãn Tịch không biết từ khi nào đã đứng ở đằng xa, quan sát hai người so tài, khi Tiêu Sanh nói ra nghi hoặc của mình thì Ôn Vãn Tịch liền giải thích, điều này cũng chứng thực suy đoán trong lòng Tống Kỳ.
"Năm đó chỉ xem qua một lần nên không nhớ được nhiều."
Ôn Vãn Tịch chầm chậm đi tới, Tống Kỳ thu lại thanh kiếm Trường Hồng, cười nói: "Thảo nào ta thấy bộ kiếm pháp này trông quen mắt."
"Tiêu Sanh vẫn chưa thuần thục hoàn toàn, nếu nắm vững bộ kiếm pháp Vụ Trung Hoa thì chưa chắc đã hoàn toàn nằm ở thế hạ phong."
Ôn Vãn Tịch không hề nói khoác, Tống Kỳ có thể nhìn ra bản chất của Vụ Trung Hoa mà Tiêu Sanh sử dụng rất giống với Tửu Tiên Thất Thức, nhưng một phần mạch suy nghĩ khi xuất chiêu lại hoàn toàn khác với Tửu Tiên Thất Thức, nếu có thể luyện đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ thì cũng không phải không thể đánh bại được Tửu Tiên Thất Thức.
"Tửu Tiên Thất Thức?"
Tiêu Sanh chưa từng nghe thấy bộ kiếm pháp này bao giờ, nhưng nghe có vẻ cũng không giống như là võ công của Thần Kiếm môn.
"Ờm... Chuyện là ta bái Túy Kiếm Tiên làm sư phụ khác, đây là bộ kiếm pháp bí truyền của lão ấy."
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Sanh, Tống Kỳ cũng không còn cách nào khác ngoài giải thích, chỉ có điều cô nhanh chóng nói: "Việc giấu diếm sư môn đi bái sư phụ khác làm thầy là điều tối kỵ trong võ lâm, vẫn xin Tiêu huynh đừng nói ra ngoài."
Tống Kỳ vẫn còn phải quay trở lại Thần Kiếm môn một chuyến, cô không muốn có xích mích với Thần Kiếm môn bây giờ, đến lúc đó chỉ sợ liên lụy Tống Thiên Tinh.
"Được."
Không ngờ Tống Kỳ lại giấu kĩ như vậy, ngay cả khi không sử dụng Tửu Tiên Thất Thức thì võ học Thần Kiếm môn của cô vẫn ác liệt hơn Tống Thiên Tinh một chút. Nếu cô tham gia Đại hội Anh hùng thiếu niên thì e rằng người đoạt giải nhất đã là cô.
"Cũng muộn rồi, ngươi về nghỉ ngơi trước đi!"
Tống Kỳ nghe Ôn Vãn Tịch nói như thế, bèn biết nàng chắc chắn có chuyện cần bàn bạc với Tiêu Sanh, cô cũng biết điều mà trở về phòng mình.
Đợi cho Tống Kỳ trở về phòng, Tiêu Sanh liền hỏi: "Có phải Thành chủ có gì muốn dặn dò?"
"Đã xác định được hết ai là người của Thái Hư môn rồi, đúng không?"
"Vâng, nếu không tính Tả Nghiêm thì có 27 người, không thiếu một tên."
Tiêu Sanh đã thay đổi vẻ mặt thoải mái vừa rồi, ngoài sự kính phục khi đối diện với Ôn Vãn Tịch thì còn mang theo một chút sợ hãi.
Cho dù là sư tỷ của mình thì cho đến nay khi đối diện với Ôn Vãn Tịch, Tiêu Sanh vẫn sẽ sợ hãi, nàng càng ngày càng trở nên khó đoán hơn.
"Ừ, nếu ngày mai trông thấy tên lỗ mũi trâu Thiên Diễn, ngươi lập tức đưa tất cả bọn chúng đến Vũ thành."
"Vâng, Thành chủ."
Tiêu Sanh ôm quyền trả lời, lại nói: "Thành chủ, Tả hộ pháp Lam Nguyệt của Huyết Liên giáo có vẻ đã đến Vũ thành rồi, còn mang theo một vài tên thuộc hạ nữa."
"Ồ? Thú vị."
Nếu Thiên Diễn đến thì Huyết Liên giáo cũng đến, xem ra Tống Kỳ nói không sai, e rằng tên lỗ mũi trâu Thiên Diễn này đã tìm đến sự giúp đỡ của Huyết Liên giáo. Có thể huy động cả Tả hộ pháp của Huyết Liên giáo, xem ra Thiên Diễn đã trả cái giá không nhỏ.
Lần này Thiên Diễn đến không chỉ vì Từ Ngạn, mà còn vì Thái Hư môn. Sau sự việc của Từ Ngạn, Thanh Thượng theo sau mất tích, bây giờ hắn tứ cố vô thân, môn phái liên tục bị tổn hại, đã trở thành trò cười của giới võ lâm.
Nếu lần này đến mà hắn vẫn không thể lấy lại được mặt mũi, e rằng Thái Hư môn sẽ hoàn toàn mất đi địa vị trong võ lâm.
Nhưng cũng đừng trách Thiên Diễn sẽ đập nồi dìm thuyền*, chẳng qua là hắn không nghiêm khắc với thuộc hạ, hiện giờ cũng chỉ có thể là do gieo gió nên gặt bão mà thôi.
"Thành chủ, có cần phải giải quyết bọn chúng không?"
"Không cần thiết."
Ôn Vãn Tịch lắc đầu, cười nói: "Ta lại muốn nhìn xem Thiên Diễn sẽ giở trò gian trá gì đây."
Tiêu Sanh không khỏi cau mày, Huyết Liên giáo không phải loại tốt lành gì, đến Vũ thành nhất định là có mục đích, tại sao Ôn Vãn Tịch lại mặc kệ bọn chúng? Không chỉ Huyết Liên giáo, Thiên Diễn cũng dừng chân ở phụ cận Vũ thành rất lâu, ngày nào cũng đều liên lạc với Tả Nghiêm, thế nhưng Ôn Vãn Tịch cũng không can thiệp.
"Tuy vậy, ngày mai hãy chuẩn bị cơ quan ám khí trong đại điện, mai phục mười ảnh vệ."
"Thành chủ sợ Thái Hư môn động thủ?"
Thiên Diễn không thể đánh bại Ôn Vãn Tịch, tại sao Ôn Vãn Tịch phải hoài công đề phòng bọn chúng như vậy?
"Không chỉ mỗi Thái Hư môn..."
Ôn Vãn Tịch còn chưa nói hết, Tiêu Sanh nghe đến đây đã hiểu ra một chút, vừa mới nhắc đến Huyết Liên giáo, Ôn Vãn Tịch đã muốn bố trí phòng vệ như thế, chẳng lẽ Thiên Diễn đã tìm đến sự giúp đỡ của Huyết Liên giáo?
"Ta hiểu rồi."
Tiêu Sanh không hỏi thêm câu nào nữa, dù sao Ôn Vãn Tịch làm gì cũng đều có lý do của mình, cũng như có thủ đoạn của riêng nàng.
Nếu có thể động thủ, thì đã không nhiều lời vô ích.
**
Giờ Thìn ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất, cả đêm Tống Kỳ không ngủ ngon, sáng sớm đã dậy để luyện kiếm, nhưng không ngờ Tiêu Sanh đã ra ngoài từ sớm rồi, cũng chẳng biết đã đi đâu.
Nhớ đến hôm nay có thể xảy ra chuyện lớn, vì vậy sau khi Tống Kỳ luyện kiếm xong thì lập tức chạy đến phòng nghị sự, không ngờ lại đúng lúc đụng phải Thiên Diễn dẫn theo khoảng 20 người bước vào từ cửa chính, khí thế hung hãn.
Tống Kỳ sờ sờ mặt mình, đầu ngón tay chạm phải chiếc mặt nạ mát lạnh, lúc này mới cảm thấy yên tâm trở lại.
Thấy không ít đệ tử Vũ thành đến vây xem, Tống Kỳ cũng hòa vào trong đám đông, nhìn về phía phòng nghị sự. Ôn Vãn Tịch vẫn chưa đến, nhưng trước đó nàng cũng không yêu cầu đệ tử đóng cửa, có vẻ nàng không có ý định đóng cửa đánh chó*.
Cho nên đây là một cuộc hành quyết công khai?
Hồ Đồ: [Thiên Diễn dẫn theo hai nhóm người đến đây lận này!]
Tống Kỳ: [Hai nhóm á? Làm gì có!]
Tống Kỳ nhìn nhìn mấy đệ tử sau lưng Thiên Diễn trong phòng nghị sự, tất cả bọn họ đều ăn mặc phục sức của Thái Hư môn, hai nhóm người ở đâu ra?
Hồ Đồ: [Cô bị đui chắc!]
Tống Kỳ: [...]
Đây là lần đầu tiên Tống Kỳ thấy Hồ Đồ tự tin chắc chắn như thế, chẳng lẽ thực sự có hai nhóm người sao? Tống Kỳ cẩn thận nhìn lại những người trong phòng nghị sự, phát hiện quả đúng là có một điểm khác biệt.
Đó chính là giày.
Tống Kỳ còn nhớ rõ phục sức của Thái Hư môn, đạo bào đen trắng, giày có nền màu đen, cạnh viền vẽ tơ vàng. Nhưng trong số những người đến lần này, có gần mười người đi giày toàn màu đen, cạnh viền không có vẽ tơ vàng.
Lạ thật, những người này là ai?
Hồ Đồ: [Huyết Liên giáo.]
Tống Kỳ: [Vãi cả cớt!]
Tống Kỳ sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, không ngờ Thiên Diễn lại có thể để người Huyết Liên giáo cải trang thành người Thái Hư môn đến kiếm chuyện.
Nếu bọn chúng đang có âm mưu quỷ kế gì đó, liệu Ôn Vãn Tịch có bị người ám hại không?!
Trong lúc Tống Kỳ vẫn còn đang nghĩ ngợi lung tung thì Ôn Vãn Tịch đã đến, hôm nay nàng mặc một bộ đồ đen, thoa một lớp phấn nhẹ, xinh đẹp khuynh thành.
Mọi người nhường ra một lối đi cho nàng, Tống Kỳ rất muốn nhắc nhở nàng, nhưng trong hoàn cảnh trăm mắt người dõi theo thế này, chỉ sợ Thiên Diễn sẽ chú ý đến.
Ngay lúc Tống Kỳ đang vô cùng lo lắng, Ôn Vãn Tịch nhìn về phía cô, thấy bộ dạng căng thẳng của Tống Kỳ, khóe môi và khóe mắt của nàng cong cong, như đang ám chỉ điều gì.
Nàng đã sớm biết rồi?
Phải rồi, Ôn Vãn Tịch lại không ngốc, mà tai mắt của nàng còn trải rộng khắp Vũ thành, làm sao nàng có thể không biết người của Huyết Liên giáo đã đến Vũ thành.
Ắt hẳn nàng có phòng bị phần nào.
Ôn Vãn Tịch bước vào phòng nghị sự, ung dung tự tin, khí thế bức người, giữa một đám đàn ông mà nàng vẫn rực rỡ chói mắt đến như vậy.
Ôn Vãn Tịch ngồi xuống ghế Thái sư, chân bắt chéo vào nhau, hai tay đặt ở trên đùi, khẽ nhếch khóe môi: "Lần này Thiên Diễn Chân Nhân đến đây, là vì chuyện gì vậy?"
Bên dưới Ôn Vãn Tịch, hai bên trái phải đều có tám chiếc ghế Thái sư, nhưng đám người Thiên Diễn lại đứng ở chính giữa, cũng không có ý định ngồi xuống.
"Ngày hôm nay đến đây là vì có chuyện quan trọng muốn hỏi Ôn thành chủ một chút."
Ngữ khí của Thiên Diễn không tốt lắm, bày ra tư thái như thể đang dẫn quân hỏi tội, đám người sau lưng hắn thì chẳng nói một lời nào, dường như đang chờ mệnh lệnh của Thiên Diễn.
Ôn Vãn Tịch nhìn từng người có mặt trong đây, trong số những người này, có ba người đeo mặt nạ, mà giày của họ...
Ôn Vãn Tịch rất nhanh đã biết ai là người của Thái Hư môn, ai là người của Huyết Liên giáo.
Quần áo vừa vặn thì dễ tìm, nhưng giày lại rất khó, giày của rất nhiều nhân sĩ võ lâm đều được đặt làm riêng. Suy cho cùng, một kẻ liếm máu trên đầu mũi đao, ngoài việc có một đôi tay dễ dùng, thì cặp chân cũng phải biết chạy.
Một đôi giày tốt là hết sức quan trọng đối với một người tập võ.
"Vậy ta bèn tiên lễ hậu binh* thôi."
Ôn Vãn Tịch nâng chén trà bên cạnh lên, khẽ cúi đầu nhấp một ngụm.
"Đây là phòng nghị sự, là nơi để nói chuyện, nếu Thiên Diễn Chân Nhân không động thủ, ta đương nhiên cũng sẽ không động thủ, nhưng nếu Thiên Diễn Chân Nhân hay người của ngươi có bất cứ hành động khác thường nào, thì đừng trách ta không khách khí."
Ôn Vãn Tịch hơi ngước mắt lên, sự lạnh lẽo trong con ngươi khiến người ta không rét mà run, tuy nàng vẫn đang cười, nhưng nụ cười này lại giống như một thanh Loan Đao câu hồn, nguy hiểm chết người.
Cổ họng Thiên Diễn bất giác trượt xuống một cái, rồi mới nghiêm mặt nói: "Đại đệ tử đứng đầu Thái Hư môn Tả Nghiêm đã mất liên lạc với môn phái chúng ta ở Vũ thành, không biết Ôn thành chủ có tin tức gì của Tả Nghiêm không?"
Ôn Vãn Tịch hơi nghiêng đầu, cười nói: "Các ngươi không thấy người liền đến tìm ta, bộ ta là chuyên gia tìm người à?"
"Tả Nghiêm mất tích ở Vũ thành, lẽ nào Ôn thành chủ không phải chịu trách nhiệm sao?"
Ôn Vãn Tịch hơi ngả người về sau: "Tả Nghiêm ở Vũ thành, vậy tại sao hắn không đến chào hỏi ta một tiếng?"
Vào miếu vái thần, vào nhà chào chủ, đây là lễ nghi cơ bản, trừ khi thời gian ở lại rất ngắn, Ôn Vãn Tịch đương nhiên sẽ bỏ qua. Nhưng nếu ở lại Vũ thành quá lâu, thì cũng nên thông báo chủ nhân của toà thành này một tiếng mới phải.
Thiên Diễn nhất thời nghẹn họng, nhưng hắn nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện, nói: "Vậy là Ôn thành chủ không biết?"
"Không biết."
Ôn Vãn Tịch trả lời vô cùng thẳng thừng, sau đó nói thêm: "Tuy nhiên ta lại có chuyện này muốn thỉnh giáo Thiên Diễn Chân Nhân."
Vừa dứt lời, Ôn Vãn Tịch vỗ tay, lập tức nhìn thấy những người vây xem ngoài cửa lại tránh sang một bên, mà Tiêu Sanh và một số đệ tử dẫn theo hơn 20 người bước vào, trông bọn họ ăn mặc thường phục, nhưng bước đi lại vững vàng mạnh mẽ, hiển nhiên đều là người tập võ.
Thiên Diễn vừa nhìn thấy, ánh mắt chợt trở nên co rút, trong lúc nhất thời, trên khuôn mặt như thể có lửa đang bốc lên.
"Cách đây không lâu, trong giang hồ có lời đồn đại rằng đệ tử Thái Hư môn mất tích ở Vũ thành, nhưng trên thực tế lại là đệ tử Thái Hư môn không rõ vì mục đích gì đã cải trang trà trộn vào Vũ thành của ta."
Ôn Vãn Tịch lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, phong thái ung dung bình tĩnh: "Đệ tử cải trang trà trộn vào Vũ thành, Thiên Diễn Chân Nhân lại tung tin có đệ tử mất tích ở Vũ thành, bây giờ Tả Nghiêm nhà ngươi mất tích, hẳn là lại giở chiêu cũ ra lần nữa?"
"Ngươi nói càn!"
Thiên Diễn tự biết mình đuối lí, nhưng Tả Nghiêm mất tích là sự thật, lúc này lại không biết làm sao phản bác cho được.
"Tung tin đồn, khiến mọi người cho rằng Vũ thành đã giết đệ tử nhà ngươi, gieo rắc hận thù lên đầu Vũ thành, toan tính tìm người giúp đỡ để chống lại Vũ thành, thật tiếc quá Thiên Diễn Chân Nhân, những toan tính của ngươi sẽ chẳng thể nào thành."
Thiên Diễn đang định biện bạch cái gì đó, Ôn Vãn Tịch đã nói tiếp: "Không ai sẵn lòng giúp đỡ ngươi, hôm nay ngươi rời khỏi cổng Vũ thành của ta, mặt mũi Thái Hư môn chắc hẳn cũng sẽ mất sạch hoàn toàn!"
Vì vậy, rất có thể Thiên Diễn sẽ động thủ, Tống Kỳ cách đó không xa nhìn xem mà kinh hãi không thôi.
Thiên Diễn nắm chặt bội kiếm bên hông mình, Ôn Vãn Tịch liền nói: "Thiên Diễn Chân Nhân, như ta vừa nói, nếu ngươi muốn động thủ, thì đừng trách ta không khách khí."
Trong lúc nhất thời, trong phòng nghị sự giương cung bạt kiếm, ai ai cũng chạm vào vũ khí của mình, sát khí bắt đầu lan tràn.
"Đương nhiên, Thiên Diễn Chân Nhân cũng có thể suy nghĩ thật kĩ, người đã gây ra cục diện như hiện tại, đến cùng là Vũ thành của ta, hay là kẻ nào đó trong Thái Hư môn của ngươi."
Ôn Vãn Tịch vừa xoay chuyển đề tài, Thiên Diễn lập tức càng cau mày chặt hơn.
"Là ai cố ý hay vô tình khiến các ngươi đến Vũ thành kiếm chuyện, là ai mặc kệ đại cuộc của môn phái, dùng bi kịch kích động tâm tình của tất cả mọi người trong môn?"
Ôn Vãn Tịch cười nhạt một tiếng.
"Kẻ đó, mới là kẻ đáng chết nhất."
- -----------------
Chú thích:
- Đập nồi dìm thuyền (破釜沉舟): Liều chết đến cùng. Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
- Đóng cửa đánh chó (关门打狗): chỉ việc khống chế đối phương trong phạm vi, địa bàn của mình sau đó tiến hành tấn công.
- Tiên lễ hậu binh (先礼后兵): ngoại giao trước, quân sự sau; trước tiên dùng đạo lý thuyết phục, sau đó mới dùng đến vũ lực.
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tỷ: Nói mệt rồi, Tiểu Kỳ Tử, nước trà.
Tống Kỳ: Đây đây~ Ơ, sao ngươi không uống?
Ôn tỷ: Đút ta.
Tống Kỳ:...Đút, đút như thế nào?
Ôn tỷ: Ngươi đoán xem?