Phố này tên là Ki Hạng, vì buôn bán rất nhiều kiểu lược nổi tiếng, là nơi phồn hoa nhất thành Lan Lăng, Hồ phủ ở cuối phố Ki Hạng. Ánh trăng mênh mông chiếu vào phiến đá xanh lát trên con đường nhỏ, tỏa ra ánh sáng bóng láng.
Thuyền nhỏ trôi theo dòng nước, phong cảnh Giang Nam như bức tranh sương khói, không biết vì sao, cuối cùng tôi có một cảm giác quen thuộc không diễn tả nên lời, giống như trước đây tôi đã từng đến nơi này, thậm chí đã từng sống ở đây. Tôi cố gắng nghĩ ngợi, nhưng cũng không có manh mối, đành từ bỏ.
Hồ Nguyên Sinh quả nhiên không hổ danh là nhà giàu nhất Giang Nam, Hồ phủ cửa đỏ ngói lớn, sân rất rộng, so với Tang phủ thì kém chút thanh lệ. nhưng hơn chút xa hoa. Cảnh tượng thật rộng lớn, tôi nghĩ hoàng cung chẳng qua cũng chỉ đến đó. Trong phủ có chín cái đài nghỉ chân, xà chính được vẽ, lan can chạm trổ, di chuyển thì cảnh trí thay đổi.
Tôi nhìn vậy đã đủ, không khỏi hỏi: "Hồ công tử, quý phủ vừa to vừa nhiều lối rẽ, huynh có thể nhớ rõ từng sân sao? Chẳng lẽ ngày thường không lạc đường sao?"
Hồ Nguyên Sinh cười nói: "Khi còn bé trong nhà có nhiều người, khi đó Phi Tuyết cũng ở đây, ta và nàng thường chuyên chơi đùa bị lạc phương hướng ở trong phủ. Sau này lớn lên trong nhà vắng vẻ, ngược lại lại không bị lạc đường". Hắn quay đầu, trong nụ cười có chút bi ai chut xót.
Lời nói vừa buông, trên hành lang gấp khúc có một thiếu phụ mặc quần áo đẹp đẽ, khuôn mặt sắc sảo, trong đôi mắt đẹp lộ ra vài phần kiêu căng, không nhanh không chậm nhìn tôi và Hi Âm đánh giá vài lượt. Chợt nở ra nụ cười tươi tắn, chầm chậm đi đến trước mặt Hồ Nguyên Sinh, như là vô cùng thân thiết, nói: "Nguyên Sinh, chàng đã về, hai vị này là...?"
Bóng hoa bốn phía mênh mông, ánh trăng sáng tỏ chiếu trên mái hiên, giống như chìa tay níu lấy.
Thân mình Hồ Nguyên Sinh cứng lại trong nháy mắt, rất bình tĩnh lùi về phía sau, một tay nhẹ đặt trên thắt lưng của nàng ta, mỉm cười nói: "Băng Băng, đây là hai người bạn của ta, lần này đến Lan Lăng thăm thú, nên ta mời họ đến phủ ở tạm". Lại quay qua tôi và Hi Âm nói: "Đây chính là thê tử, Đỗ Băng Băng".
Hồ phu nhân nói: "Hóa ra là hai vị bạn tốt, hai vị không cần khách sáo, cứ xem nơi này là nhà của mình, có gì cần cứ sai bảo hạ nhân".
Hồ Nguyên Sinh buông nàng ta ra, nói: "Ta dẫn bọn họ đi thu xếp phòng nghỉ, nàng về phòng nghỉ tạm trước đi". Nói xong, liền dẫn tôi và Hi Âm nghênh ngang bước đi. Đỗ Băng Băng đứng im tại chỗ không nhúc nhích, hiển nhiên vẫn giữ nguyên tư thế không di chuyển.
Lúc sắp bước đi, tôi lơ đãng nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên vẻ oán độc, ngón tay mềm mại như nước gắt gao vặn khăn lụa, nụ cười ảm đạm.
***
Hôm nay sắc trời đã muộn, vì chữa bệnh cho Chu Phi Tuyết nên chúng tôi ở lại đến sáng mai. Mọi thứ sắp xếp thỏa đáng, Hi Âm liền mang tôi ra ngoài du ngoạn.
Từ Hồ phủ bước ra, tôi và Hi Âm sóng vai bước chậm rãi, đi một chút dừng một chút, thật tự do tự tại.
Ánh mắt Hồ phu nhân lộ vẻ khác thường trước mặt, tôi nhịn không được hỏi Hi Âm: "Thánh tăng à, người có cảm thấy không, quan hệ Hồ Nguyên Sinh và thê tử của huynh ấy Đỗ Băng Băng hình như không hòa thuận lắm?"
Hi Âm nói: "Hồ Nguyên Sinh và thê tử của huynh ấy là quan hệ hôn nhân chính trị, không dựa trên cơ sở tình cảm".
Tôi gật đầu hiểu rõ, thầm nghĩ hôn nhân mai mối quả nhiên là nguyên nhân chính khiến cuộc sống đôi bên không hài hòa.
"Vậy người có cảm thấy ánh mắt của Hồ Nguyên Sinh và Tô Quân có chút không bình thường không?". Tôi lặng lẽ, lại nghĩ về cảnh tượng ở gánh hát lúc rồi, không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Lại nói lúc Tô Quân vén rèm bước vào, sắc mặt Hồ Nguyên Sinh thay đổi trong nháy mắt, mọi lời nói đều ngưng lại ở bên môi, trong mắt bỗng nhiên nổi lên vài tia oán hận. Mà phản ứng của Tô Quân cũng có chút khác thường, đầu tiên hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Hồ Nguyên Sinh một cái, chợt lặng lẽ quay mặt đi, đáy mắt gợn sóng không nguôi. Vốn giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng khiến cho người khác không dám tùy tiện trả lời.
Trong nhất thời, bầu không khí trở nên vô cùng kì lạ. Trong phòng hết nóng rồi lại lạnh, khó khăn lắm như gió bắc rít gào, mùa đông khắc nghiệt càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Tôi vuốt cằm, kết luận: "Trực giác cho ta biết, hai người bọn họ nhất định có một khúc mắc không ai biết. Nói không chừng, có quan hệ đến chuyện Chu Phi Tuyết bị trời phạt".
"Ta quen biết với Hồ Nguyên Sinh từ lâu, chuyện của huynh ấy cũng biết chút ít. Theo như ta biết, gia cảnh Chu Phi Tuyết nghèo khó, khi còn bé thường xuyên ở nhà Hồ Nguyên Sinh, hai người bọn họ thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng tốt. Trước khi phụ mẫu Chu gia lâm chung bèn gả Chu Phi Tuyết cho Mã viên ngoại, mới đầu nàng ta không muốn, nhưng rốt cuộc là nguyện vọng của song thân, nàng ta không muốn cũng đành xuất giá".
Trong đầu chợt lóe ánh sáng, tôi tỉnh ngộ nói: "Ta hiểu rồi! Nhất định là Chu Phi Tuyết và Tô Quân có tình cảm với nhau, phụ mẫu Chu gia chia cắt đôi lứa, bắt Chu Phi Tuyết lấy Mã viên ngoại. Vì thế, Chu Phi Tuyết liền hợp mưu với Tô Quân, sát hại Mã viên ngoại trong đêm tân hôn, sau đó hai người có thể...ừm..."
Hi Âm khẽ nhíu mày, dù bận vẫn ung dung nhìn tôi nói: "Vậy theo lời nàng nói, tại sao Mã viên ngoại đã chết, nhưng Tô Quân và Chu Phi Tuyết vẫn còn ở trong thành, chưa bỏ trốn?"
Tôi nghẹn lời: "À...à...à đó là vì..."
"Xem thoại bản cho nhiều vào". Hi Âm cười nói, hắn dừng chân trước hàng bán lược ven bờ, cầm lấy một chiếc hỏi tôi: "Tiểu Mai, lược hồ điệp này đẹp không?"
Tôi chăm chú nhìn kỹ, nhưng thấy thân lược hồ điệp có nhiều con bướm đủ màu sắc, như bay uyển chuyển. Thợ chế tác rất tinh xảo, làm lay động lòng người, không khỏi khen: "Đẹp, thật là đẹp!"
Hi Âm bỏ tiền mua: "Gói lại giúp".
Người bán hàng rong nhận bạc, nhanh nhẹn gói lược lại, cười nói ân cần: "Mắt nhìn của hai vị khách quan thật là tốt! Chiếc lược uyên ương hồ điệp này có thể nói là độc nhất vô nhị ở thành Lan Lăng, uyên ương hồ điệp trên thân lược này là do chính tay Tô Quân công tử tự vẽ. Tiểu nhân ở sát vách nhà Tô Quân, từ nhỏ đến lớn mới cầm được bản vẽ tuyệt đẹp của hắn, nhiều người dùng ngàn vàng cũng khó mua được!".
Tôi ngẩn người, ngạc nhiên nói: "Mộng uyên ương hồ điệp không phải vừa diễn ra sao?"
Chuyện cũ này vốn trong tiểu thuyết, sau đó được người ta diễn lại. Đại khái là nói về một người phụ nữ tên là Thẩm Nhu, vì xui xẻo mà bị chồng lén mưu hại, chịu hình phạt dìm trong nước. May mắn nàng được một người tên là Tang Bác tướng quân cứu lên, lâu ngày hai người nảy sinh tình cảm, kết làm vợ chồng. Rồi sau đó, chồng cũ của Thẩm Nhu cố tình dây dưa khiến hai người bọn họ sống không yên. Tang Bác hứa với Thẩm Nhu, nói rằng kiếp sau phải làm một con bướm để bảo vệ bên cạnh nàng, rồi tự vẫn.
Tuy tôi mất trí nhớ, nhưng cũng từng nghe qua vở kịch này, về phần ai là người hát khúc này thì không nhớ ra. Mỗi lần nghe vở kịch này, không khỏi thương tâm vì tạo hóa trêu ngươi chuyện tình của Thẩm Nhu và Tang Bác, khóc đến tê tim liệt phổi.
Người bán hàng rong vỗ bàn, thao thao bất tuyệt: "Đúng vậy! Hai năm trước, Tô Quân chính là người hát khúc 'Mộng uyên ương hồ điệp', khúc này gắn liền với tiếng tăm của hắn. Hắn vào vai Tang Bác tướng quân, dùng tình cảm dịu dàng diễn vô cùng nhuần nhuyễn! Khi đó, không biết bao nhiêu cô nương bị mê hoặc! Mỗi ngày các cô nương xếp hàng trước cửa gánh hát Diệu Âm, quả thật bằng từ đầu này đến đầu bên kia của phố Ki Hạng! Sau này không biết vì chuyện gì, hắn lại không hát nữa, bây giờ có muốn nghe cũng không được!"
Tôi nói: "Không phải ngươi quen biết hắn sao? Sao ngươi không đi hỏi hắn vì sao hắn không hát nữa?"
Người bán hàng rong nghẹn lại, ngượng ngùng cười nói: "Hắn bỏ đi từ lâu rồi..."
"Vì sao hắn bỏ đi mà lại vẽ cho ngươi bức tranh đó?"
“Bức tranh thật là của hắn, ta thề! Chẳng qua...". Người bán hàng rong ảo não sờ mũi nói: "Bức tranh này không phải hắn cho ta, là ta thấy hắn vứt đi...Ta cảm thấy bức tranh rất đẹp, bỏ đi thì rất tiếc, nên nhặt lên..."
Trong lòng bỗng động, tôi lại hỏi: "Tô Quân vứt tranh này lúc nào?"
Người bán hàng rong gãi đầu suy nghĩ hồi lâu, đáp: "Hình như là trước trung thu năm ngoái, ta nhớ rõ đêm đó là lễ hội ngắm đèn ở thành Lan Lăng, một mình hắn uống rượu say mèm, sau đó vứt bức tranh này đi".
Từ biệt người bán hàng rong, tôi giơ con bướm lên nhìn tỉ mỉ, hỏi Hi Âm: "Thánh tăng à, người nói bức tranh uyên ương hồ điệp này có phải là của Tô Quân tặng cho Chu Phi Tuyết không?"
Hi Âm nói: "Không biết nữa, phải hỏi Tô Quân".
"Tại sao hắn lại vứt tranh đi? Mộng uyên ương hồ điệp sao lại thất truyền?" Tôi lắc đầu nói líu ríu: "Uyên ương hồ điệp, uyên ương hồ điệp, uyên ương chia cắt, hồ điệp phân ly...Ối!"
Hi Âm hét lên: "Tiểu Mai, cẩn thận!"
Một chiếc xe ngựa không biết từ đâu đi ra, chỉ nghe tiếng ngựa hí chói tai truyền đến. Bên hông chợt căng thẳng, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng vụt qua, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, tiếng gió vù vù bên tai.
Đợi khi tôi lấy lại được thần trí, đã được Hi Âm ôm chặt vào lòng. Một tay hắn nắm thắt lưng tôi, một tay kia nhanh chóng đỡ bả vai, trong mắt tràn đầy sự vội vàng: "Tiểu Mai, nàng không sao chứ?"
Tôi nhìn hắn, lúng túng nói: "Không...không có việc gì..."
Khuôn mặt tuấn tú của hắn gần trong gang tấc, chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào, cùng nghe thấy tiếng thở của nhau, thậm chí tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng ấm ẩm ướt phả lên môi tôi.
Trăng mờ gió lớn, cô nam quả nữ, sớm nắng chiều mưa...Trống ngực đập rộn rã.
Hắn nghĩ lại vẫn sợ, nói: "Không có việc gì là ổn rồi". Nói xong buông tôi ra.
Tôi không đành lòng rời khỏi ngực hắn, gần như theo bản năng sờ vào nơi hắn chạm vào, lại nảy sinh một cảm giác gần giống như lúc trước.
Bản thân tôi bị tình cảm của mình làm cho hoảng sợ, trong tay nắm chặt chiếc lược hồ điệp, thoáng liếc trộm hắn. Tên đầu sỏ gây nên chuyện này lại mang vẻ mặt bình thản, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hắn nhìn hướng xe ngựa đi xa, chân mày khẽ nhíu trong chớp mắt, bỗng nhiên nhìn tôi nói: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta quay về Hồ phủ nghỉ ngơi thôi". Hai ánh mắt chạm nhau, nhanh như chớp tôi quay mặt, che miệng ho nhẹ nói: "Đi thôi, đi thôi".
"Tiểu Mai, nàng sao vậy?". Hi Âm tiến lại, quan sát vẻ mặt tôi, bờ môi nở nụ cười như có như không: "Sao mặt nàng lại đỏ?"
"...Mặt người mới đỏ, cả nhà người đều đỏ mặt!". Tôi vội đẩy hắn ra, chạy trối chết.
Tôi bị sao vậy...
Chẳng lẽ ánh trăng tối nay đẹp dịu dàng, nên làm cho mọi thứ đều mang vẻ đẹp mờ mờ ảo ảo, nên nảy sinh ảo giác chăng? Đúng vậy, nhất định là như vậy, nhất định là tại ánh trăng gây họa. Tôi tự an ủi mình như thế.