• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau bữa cơm chiều, Hi Âm đi đến châm cứu cho Bùi Lãm như thường lệ, tôi đi chung với hắn. Vì Hồ Nguyên Sinh cố ý dặn dò tăng số người hầu hạ chiếu cố Bùi Lãm, nên trong phòng nghỉ của hắn có ba lớp tùy tùng và gia đinh vây kín.

Người giữ cửa là Vu Bân. Thấy tôi và Hi Âm sóng vai cùng đến, vẻ mặt hắn không tốt, trừng mắt nhìn tôi, sau một lúc lâu, mới cực kỳ miễn cưỡng nghiêng người cho chúng tôi đi vào.

Tôi hơi có chút bất đắc dĩ, đỡ trán thở dài. Tùy tùng của Bùi Lãm ai nấy cũng trung thành và tận tâm, hiện giờ chủ nhân của bọn họ lại vì tôi mà bị trọng thương, bọn họ khó chịu với tôi cũng đúng. Huống chi, vài ba lần Bùi Lãm tìm đến tôi, tôi không biết tốt xấu, không muốn theo hắn trở về, bọn họ bôn ba đi tới đi lui như vậy cũng khó tránh khỏi trong lòng sinh ra oán niệm.

Tôi bèn tự mình giải sầu, nói với bản thân, ừ, hẳn là vậy, hẳn là vậy.

Bùi Lãm còn đang ngủ say, gương mặt vốn ôn hòa như ngọc mất vài phần sáng rọi, có vẻ đặc biệt tiều tụy. Môi mỏng của hắn nhếch lên, chân mày nhíu lại, hình như ngủ không yên. Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, không thấy huyết sắc. Hi Âm nói sang nay hắn đã tỉnh một lần, chẳng qua mới một lát lại mê man đi, cũng may tính mạng không bị nguy hiểm, chỉ cần cẩn thận chăm sóc sẽ tỉnh lại rất nhanh.

Tôi đứng một bên nhìn Bùi Lãm nằm trên giường bệnh, áy náy, không đành lòng, tự trách...Nhiều loại cảm xúc đan xen trong tim, hình như đánh đổ ngũ vị bình*, không giải thích được cảm giác đó ra sao.

*năm loại tư vị: ngọt, mặn, cay, chua, đắng

Hi Âm cầm thuốc mỡ đã chuẩn bị trước và lấy ngân châm ra, cẩn thận cởi bỏ áo bào của hắn, cắt bỏ băng vải dày. Hắn bảo Vu Bân nâng Bùi Lãm dậy, cẩn thận rửa sạch miệng vết thương sau lưng Bùi Lãm. Miệng vết thương này do va đập gây nên, cái thì nhỏ như cái chén uống trà, cái thì lớn như miệng bát ăn cơm, xung quanh miệng vết thương có một vết bầm xanh nhàn nhạt, khiến cho cả lưng Bùi Lãm thoạt nhìn rất ghê người, vô cùng thê thảm.

Nếu ngày ấy tôi cũng chìm xuống hồ Thiên Mục thì không nói, nhưng hôm nay tôi và Hi Âm vẫn bình an, người không liên quan như Bùi Lãm lại vô tội trở thành vật hy sinh. Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng tôi như bị mèo cào, không thể yên ổn chút nào.

Đợi cho Hi Âm châm cứu xong, chúng tôi vừa định rời đi thì trên giường bệnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu khàn khàn: "Tiếu Mai..."

Bùi Lãm tỉnh.

Tôi vui vẻ nói: "Bùi Lãm, ngươi tỉnh rồi! Ngươi cảm thấy thể nào?"

Hắn chậm rãi mở to mắt, im lặng chăm chú nhìn tôi, ánh mắt sáng bức người. Sau một lúc lâu, khẽ cười như trút được gánh nặng, nói: "Tiểu Mai, nàng bình an vô sự, tốt quá rồi..."

"Ặc...", tôi cười khô khan, nói: "Ta không sao, ta không tổn hại chút nào. Ngươi không cần lo lắng cho ta, an tâm dưỡng thương sớm ngày hồi phục đi".

Không ngờ, Bùi Lãm giơ tay níu chặt lấy tôi, làm ra vẻ đáng thương: "Tiểu Mai, nàng có thể ở lại đây với ta một lát không?"

Lúc ây tôi rất kinh ngạc.

Tên nhãi này lúc bị thương luôn ra vẻ đáng thương, chẳng lẽ hắn biết tôi hay mềm lòng?

Vu Bân buồn bực, hình như cười rất kiên nhẫn.

Tôi nhất thời hóa đá tại chỗ, trong lòng thấy rất khó xử, đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không xong. Mắt phượng Hi Âm híp lại, dù đang bận cầm hòm thuốc nhưng vẫn ung dung đứng một bên, cười như không cười nhìn tôi, giống như đang tò mò với phản ứng của tôi. Chỉ là ánh mắt đó...nó hơi có vấn đề.

"Tiểu Mai...khụ khụ khụ". Bùi Lãm nhìn tôi dịu dàng, nghiêng người ho khan vài tiếng, lực đạo trong tay lại tăng thêm vào phần. Tôi dùng sức né tránh, nhưng không thể tránh khỏi sự trói buộc của hắn.

Tôi dở khóc dở cười nói: "Bùi Lãm, sao ngươi bị thương mà vẫn còn sức lực mạnh như vậy?"

Bùi Lãm hơi kinh ngạc, chợt ánh mắt híp lại, cười nhợt nhạt: "Nếu nàng ở lại đây với ta, ta đảm bảo nó có thể khỏe nhanh hơn nữa".

Ép buộc, đây chính là ép buộc trắng trợn.

Nếu tôi không đồng ý với hắn, nói như thế nào cũng vì cứu tôi mà hắn bị thương, về tình hay về lý tôi vẫn phải đền bù lại đôi chút, huống chi yêu cầu này cũng không quá đáng gì, chẳng qua như nhấc tay chi lao*. Nếu tôi đồng ý với hắn thì Hi Âm...Ngẩng mặt nhìn thẳng vào ánh mắt mang ý cười huyền bí kia, đột nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua.

*tiện tay làm chuyện gì đó không mất công sức mấy

Vì chuyện đồng ý hay không đồng ý, tôi băn khoăn chưa quyết định được, Hi Âm chậm rãi bước lại, lấy ra mấy cây ngân châm trong tay như làm ảo thuật, châm vào tay Bùi Lãm nhanh như chớp. Nghe Bùi Lãm 'ơ' một tiếng, tôi bất giác nhẹ rút tay lại, hắn cũng thu tay về.

Vu Bân biến sắc, định xông lên, bị ánh mắt Hi Âm liếc qua, lại kiên nhẫn lui ra sau.

Hi Âm thu ngân châm lại, chậm rãi nói: "Hiền chất à, trước mắt tình trạng của ngươi mới vừa ổn định lại, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, càng ít người đến quấy rầy càng tốt. Tiểu Mai ở lại cũng không có ích gì với vết thương của ngươi. Việc xảy ra ngày ấy, nàng cũng bị kinh sợ không ít, không bằng tận tâm điều trị một lần luôn". Hắn nói lời sâu xa, nghiễm nhiên ra vẻ trưởng bối.

Mặt Bùi Lãm có vẻ giận, oán hận nhìn chằm chằm Hi Âm, lạnh lùng nói: "Vì sao thúc phụ lại cứu ta, không bằng giết một mạng này của ta đi, chẳng phải sẽ xong hết mọi chuyện sao?"

"Ngươi nghĩ rằng ta muốn cứu ngươi sao?". Hi Âm cười nhạo, nói: "Nếu ngươi chết, ta sẽ giải thích với tam ca như thế nào? Đến lúc đó huynh ấy cư xử ra sao, trong lòng ngươi rất rõ. Thời gian không còn sớm, hiền chất bị thương nên tổn hại đến nguyên khí, vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi". Nói xong, không nói thêm dài dòng, xoay người kéo tôi nghênh ngang bước đi.

Tối nay ánh trăng bao la, ánh sáng lung linh. Gió đêm nhẹ thổi, mang vài phần hơi nóng. Trong bụi hoa, có tiếng côn trùng kêu lên râm ran. Hơi hướm của mùa hè đã kéo đến đây.

Tôi lau mồ hôi trên thái dương, cẩn thận hỏi: "Thánh tăng à, vất vả lắm Bùi Lãm mới tỉnh lại, người đối xử như vậy với hắn có sao không?"

Hi Âm liếc tôi, trả lời không lạnh không nóng: "Cũng không chết được. Nếu lo lắng, nàng có thể ở lại với hắn".

Tôi nghẹn lại: "Chỉ thuận miệng hỏi thôi mà..."

Khi đi ngang qua đình viện, thấy trong viện người đi ra người đi vào, có không ít nha hoàn và gia đinh đang cầm rương gỗ đi từ ngoài cửa ra. Vẻ mặt mỗi người nghiêm túc, rất cẩn trọng, như là nếu đi nhầm thì sẽ nhận hậu quả nghiêm trọng.

Trước cửa Hồ phủ là một chiếc xe ngựa tinh xảo đẹp đẽ, khí chất bất phàm. Một nha hoàn ăn mặc xinh đẹp lớn giọng thúc giục: "Nhanh tay nhanh chân lên, đừng có đem thiếu gì đấy!"

Tôi nói: "Hình như là thị nữ bên người của Đỗ Băng Băng, cô ta sẽ không dọn hết đồ rồi chạy trốn chứ?"

"Tại sao lại không?"

"Hưu thê không phải là trò đùa, huống chi chuyện thông gia này còn liên lụy đến dân thường và sinh linh vân vân...Hồ Nguyên Sinh thoạt nhìn không phải là người hành động theo cảm tính, ta nghĩ phân nửa là do hắn bị cơn tức giận làm cho như vậy, những lời ác độc nói lúc hưu thê cũng không phải là thật lòng".

Hi Âm lắc đầu ý bảo không đúng: "Băng dày ba thước, không phải chỉ do một ngày lạnh, mâu thuẫn của hai người bọn tích tụ đã lâu, một ngày nào đó cũng sẽ bùng nổ, hành động đánh vỡ thảo dược kia chẳng qua chỉ là châm mồi lửa lên thôi. Nói đi nói lại, mặc dù Hồ Nguyên Sinh có thật lòng hối hận, nhưng Đỗ Băng Băng rất cao ngạo, sao lại chịu nhục được chứ? Chỉ e Hồ Nguyên Sinh dùng kiệu tám người khiêng đến mời cô ta cũng không quay lại".

Tôi cân nhắc trong chốc lát, gãi cằm: "Người nói rất đúng. Tình yêu của Đỗ Băng Băng đối với Hồ Nguyên Sinh đã sớm trở thành một loại gánh nặng. Thật ra, chỉ cần bằng lòng dứt bỏ quá khứ, ông trời sẽ cho cô ta một khởi đầu mới. Chỉ mong cô ta sớm hiểu ra".

Lúc này, một tên gia đinh bước đến nói: "Công tử mời hai vị đến thư phòng một chuyến".

Trong thư phòng, Hồ Nguyên Sinh ngồi một mình bên chiếc bàn dài, nhíu chặt mày, hắn không yên lòng cầm sách lên. ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ rất lâu, tất nhiên tinh thần đã sớm bay lên chín tầng mây.

"Hồ huynh". Hi Âm cất giọng gọi hắn, lúc này, hắn mới lấy lại tinh thần, nở nụ cười: "Hai vị đến đây, mời ngồi".

Tôi và Hi Âm sánh vai ngồi vào chỗ của mình, gia đinh dâng nước trà xanh lên, Hi Âm nói: "Huynh quyết định hưu Đỗ Băng Băng thật sao?"

Hồ Nguyên Sinh cười khổ, nói: "Cứ miễn cưỡng ở cạnh nhau cũng chỉ tra tấn lẫn nhau, cứ dây dưa đau khổ như vậy, không bằng sớm chấm dứt. Nếu cô ta không gây tổn hại đến Chu Phi Tuyết nhiều lần, có lẽ ra có thể chung sống với cô ta bình an vô sự. Hiện tại ta đang lo Đỗ thị có thể gây khó dễ cho Hồ gia, nếu cơ nghiệp Hồ gia vất vả ba đời mới tạo dựng nên bị hủy hoại trong tay ta, ta...". Hẳn thở dài, giơ tay ấn ấn huyệt thái dương, cúi mặt không nói.

"Hồ huynh cũng đừng lo lắng quá, địa vị của Hồ gia không dễ dàng lung lay được, huống chi...". Hi Âm cầm chén nước trà lên uống một ngụm nhỏ, khóe môi nhếch lên, ý tứ sâu xa nói: "Hồ gia có công hộ giá, Hoàng thượng sẽ không trách tội dễ dàng".

"Hộ giá sao...". Hồ Nguyên Sinh ngẩng đầu, như là cố ý liếc mắt nhìn tôi một cái: "Chỉ hy vọng như vậy...". Khẽ ngừng, hắn lại thở dài" "Thảo dược bị Đỗ Băng Băng làm đổ hết, muốn tìm lại nịnh quả còn khó hơn lên trời. Tối nay mời thánh tăng đến đây, thật ra là muốn hỏi một chút, còn phương pháp nào để tẩy vết ban con bướm trên mặt Chu Phi Tuyết không?"

"Lúc ta điều chế nước ép nịnh quả, từng dùng nó so sánh với thảo dược, thử tìm ra phương thuốc khác có thể thay thế". Hi Âm trấn an hắn: "Vết ban con bướm trên mặt Chu cô nương khó có thể tẩy bỏ trong thời gian ngắn, nhưng dù sao cũng không gây chết người, trong thời gian này, chắc có thể tìm ra phương thuốc khác. Đó gọi là trời không tuyệt đường con người, Hồ huynh không nên bi quan quá mức".

Nghe vậy, sắc mặt Hồ Nguyên Sinh hơi giãn ra, thở ra như trút được gánh nặng: "Vậy làm phiền thánh tăng, Hôm nay ta phái người đến gánh hát Diệu Âm mời Tô Quân, nếu hắn đồng ý...phối hợp, Phi Tuyết cũng sớm gỡ bỏ khúc mắc, sẽ lại tỉnh dậy".

Tôi lắc đầu: "Tên Tô Quân này rất cứng đầu, mời hắn đến chỉ e không dễ dàng. Ta từng thấy hắn đứng trước cửa Hồ phủ lưỡng lự, liền gọi hắn vào thăm Chu Phi Tuyết, nói sao hắn cũng không chịu".

Ánh mắt Hồ Nguyên Sinh nghiêm trọng, hắn bất đắc dĩ nói: "Nếu quả thật hắn không muốn, ta sẽ tự mình đi mời hắn, mời cho đến khi hắn gật đầu đồng ý mới thôi".

Tôi không khỏi tán thưởng: "Hồ huynh thật là kiên quyết!"

Vừa dứt lời, quản gia của Hồ phủ long đong mệt mỏi trở về, đem theo một tin tức gây kinh sợ cho người khác.

"Tiểu nhân đến gánh hát Diệu Âm tìm không ra công tử Tô Quân, sau lại nghe ông chủ gánh hát nói, sau giờ Ngọ ngày hôm nay, không biết Tô công tử đã gây nên chuyện gì mà phải đi nha môn một chuyến, lúc sau vẫn không quay lại gánh hát". Quản gia lau mồ hôi một phen, tiếp tục nói: "Nô tài liền đến nha môn dò hỏi, đợi cho đến lúc nhìn thấy tri phủ Lý đại nhân, mới biết ra, Tô công tử đến để...tự thú!"

Tự thú? Tự thú!

Trong lòng tôi kinh hãi, lờ mờ đoán được nguyên nhân. Tất nhiên Hi Âm cũng có chung suy nghĩ với tôi, khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu không thấy đáy.

"Tô công tử tự thú việc sát hại Mã viên ngoại, nói là đêm tân hôn đó, hắn hạ thuốc tê trong nước trà của Mã viên ngoại, khiến ông ta mất đi vị giác. Sau đó đổi nước trà của Mã viên ngoại thành rượu. Vốn Mã viên ngoại có bệnh đau tim, lại uống nhiều rượu nên bị quyết tâm ung*, chết bất đắc kỳ tử".

*nhồi máu cơ tim.

Quả nhiên!

Cuốn sách trên tay Hồ Nguyên Sinh rơi xuống mặt đất vang lên tiếng 'bộp', vẻ mặt khiếp sợ nhìn quản gia, im lặng thật lâu.

Hi Âm hỏi: "Hiện tại Tô Quân đang ở đâu?

"Bởi vì chuyện này là chuyện quan trọng, Lý đại nhân tất nhiên báo cho người nhà Mã viên ngoại, hơn nữa còn báo cho Đại Lý tự*. Theo luật lệ của nước Hứa, Tô công tử sẽ bị chém đầu. Lúc này anh ta đang ở trong nhà lao, vốn tiểu nhân định gặp Tô công tử một lúc, nhưng trước mắt anh ta là tội phạm nghiêm trọng của triều đình, người bình thường không dễ mà gặp được. Tô công tử còn nói với Lý đại nhân, anh ta không muốn gặp ai cả, chỉ mong chết nhanh chóng. Sau đó, phải đem tội ác của anh ta dán thông cáo, dán ở trong phố lớn ngõ nhỏ thành Lan Lăng, công bố thế nhân".

*Đại Lý tự: nơi hành pháp tối cao thời đại này, tương đương với tòa án tối cao ở hiện đại.

Dán thông báo công bố...

Tôi kinh hãi tột cùng, khó mà tin vào những gì nghe được trong lúc này.

Tôi từng đoán đến rất nhiều hành động chuộc tôi, lại không hề dự đoán được hắn lại dùng cách này để rửa sạch oan khuất cho nàng. Tô quân yêu cầu dán thông báo công bố hành vi phạm tội của mình, chuyện này cũng tương đương với việc nói cho người đời biết Chu Phi Tuyết hoàn toàn vô tội, tất cả lỗi lầm là của hắn. Kể từ đó, lời đồn về việc ngoại tình giết chồng của nàng sẽ sụp đổ.

Thoáng nghĩ lại, khi tôi gặp Tô Quân hôm qua, trong lòng hắn đã sớm hạ quyết tâm muốn đi nha môn tri phủ tự thú, sở dĩ đứng ngoài cửa Hồ phủ lưỡng lự, dường như là muốn gặp Chu Phi Tuyết lần cuối.

Hồ Nguyên Sinh phất tay, lúng túng nói: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi".

***

Ngày thứ hai, tin tức Tô Quân mưu sát Mã viên ngoại truyền ra thành Lan Lăng ồn ào huyên náo, trở thành đề tài bán tán mới nhất của mọi người. Có người cảm thán, có người đồng tình, cũng có người đứng đó xem kịch hay, nhưng nghe nhiều nhất vẫn là chuyện nhiều cô gái và thiếu phụ vỗ ngực thương tiếc, người các cô tâm tâm niệm niệm trong mộng không thể nào là hung thủ giết người.

Đại Lý tự phê công văn rất nhanh đưa xuống, chứng cứ phạm tội của việc Tô Quân mưu sát Mã viên ngoại vô cùng xác thực, tội danh thành lập, ba ngày sau sẽ thi hành án chém đầu.

Tôi vốn định đi xem hành hình, chủ yếu là gặp lại hắn lần cuối, nhưng Hi Âm tuyệt đối không đồng ý, nói là ở pháp trường máu chảy thành sông, chỉ sợ tôi không chịu nổi tình hình ấy. Huống chi, sự tình đến đây đã như ván đóng vào thuyền, không có nửa phần cứu vãn. Dù gặp lại hắn, cũng vô ích. Tôi bèn từ bỏ.

Tô Quân vừa chết, gánh hát Diệu Âm mất đi kép chính, lúc trước đông như trẩy hội bây giờ cửa nhà vắng lặng, không thấy cảnh tượng náo nhiệt thịnh vượng ngày xưa.

Lúc trước trong nhã gian lầu hai, tôi và Hi Âm nghe diễn phẩm trà. Lúc trước là khúc 'Điệp mộng luyến', dưới đài khán gia tụ tập đông đảo, giờ rất quạnh quẽ. Không biết ai sẽ đóng vai Tang Bác tướng quân, ngay cả giọng hát cũng không giống nhau, không có được cái hồn trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại thâm sâu như Tô Quân.

"Cùng trời cuối đất hai đường mờ mịt, chỉ hận con đường xa xôi phía trước, thư hồng biết gửi cho ai. Ngày nhớ đêm mong chàng trở về, trên đời chỉ cần điều này thôi. Thư gấm bay theo gió, cành đậu đỏ gãy đôi. Năm năm tháng tháng, cực khổ học tập trong Kiêm gia. Sớm sớm chiều chiều, ở đây mất đi khói trời".

"Chiến mã đạp bụi trần, vứt giáp bay nhẹ như chim, hóa thành hồ điệp xao xuyến, quân tử không trở về".

"Một giấc mộng hoàng lương, gởi gắm cho Nam Kha. Ba đời không buông bỏ, chỉ tha thướt bay quanh hồng nhan, không ngại nề hà".

Ba đời không buông bỏ, chỉ tha thướt bay quanh hồng nhan. Thế nhưng hồng nhan tàn úa, quân tử mất đi. Điệp mộng có đẹp, cũng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước.

Tôi cảm thán nói: "Tô Quân chết, trên đời này rốt cuộc không có ai có thể hát khúc 'Điệp mộng luyến' cảm động như vậy nữa. Mấy ngày ngắn ngủi, cảnh thì còn mà người đã mất".

Nghe nói ngày hắn bị hành hình, ở trên đài hát vang khúc 'Điệp mộng luyến'. Sau khi hắn chết, quan sai gom xác phát hiện trên thi thể hắn có hai con bướm bay xung quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK