Giọng nói ồn ào nhanh chóng đánh sâu vào màng nhĩ tôi, khi thì rít gào giận dữ, khi thì thì thầm liên miên. Trước mắt một mảng đỏ tươi, không biết là ánh lửa hay là màu máu.
"Nha đầu thối! Nếu ngươi không chịu giao ra danh sách, ta liền giết sạch toàn bộ người trong thôn, ta rất muốn nhìn thấy ngươi có nhẫn tâm như vậy không!".
Tôi hoảng sợ lắc đầu, lui từng bước từng bước về phía sau: "Đừng mà, đừng giết bọn họ..."
"Tiểu Mai, con đừng lo cho bọn ta, chạy mau, chạy mau đi! Đến kinh thành, Cửu vương gia sẽ phái người ra cứu con. Ngàn vạn lần nhớ kỹ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, trâm hoa mai tuyệt đối không thể nằm trong tay người khác. Con là hậu nhân của danh thần*, chỉ khi nào cầm trâm hoa mai, con mới có thể tìm được danh sách, sửa lại án sai cho người nhà của con..."
*nguyên gốc: danh thần chi hậu, ám chỉ Tiểu Mai là đời sau của nhà quan viên có công với triều đình.
Tôi cả kinh hít một ngụm khí lạnh, nhịn không được buồn bã đau đớn trong lòng, chỉ gắt gao cắn môi, ép cho nước mắt ngừng chảy, khó khăn gật đầu, nói: "Con nhớ kỹ, con sẽ nhớ kỹ! Phụ thân, con sẽ đưa người đi chung, chúng ta cùng đi đến kinh thành..."
Trong lúc hỗn loạn, hình như có người dùng sức đẩy tôi một cái: "Con đi mau đi..."
Một khuôn mặt vặn vẹo nhanh chóng xẹt qua trước mắt, có biểu cảm cực kỳ thống khổ, mở hai mắt nở nụ cười với tôi, luôn miệng nói hai chữ - danh sách!
"Mai Tri Tuyết đã chết, từ nay về sau, ta chính là Ngọc Tiểu Mai, Ngọc Tiểu Mai chính là ta".
"Nếu ngươi không gả cho Bùi Lãm, sẽ là một thế cờ chết. Ngươi và Bùi Quân đều phải chết! Ta biết ngươi không quên được Bùi Quân, ta có thể giúp ngươi. Đây là tình cổ đặc biệt của nước Yến, khi hạ nó, ngươi sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương Bùi Lãm, từ nay về sau sẽ quên Bùi Quân sạch sẽ".
Trong nháy mắt, dường như bị người đẩy vào núi sâu đầm lạnh, hơi lạnh kéo đến từng đợt, như ma quỷ yên lặng không chút tiếng động ngấm vào cơ thể. Trong lúc hoảng hốt, tôi lờ mờ thấy gió lạnh thấu xương, tuyết rơi nặng hạt từng cơn tiến đến, tôi té ngã ở góc tường cũ nát, trong tay nắm chặt trâm hoa mai, tựa như nắm lấy rơm rạ cứu mạng, dù thế nào cũng không chịu buông ra.
Trong đầu hỗn loạn, cảnh vật rõ ràng tiêu biến, trời đất xoay vòng trước mắt tôi.
Đúng vào lúc này, một bàn tay cực kỳ đẹp đỡ tôi dậy, ngón tay thon dài trắng nõn, như ngọc đẹp hiếm thấy. Giọng nói khi trò chuyện cũng như gió xuân thổi vào mặt, khiến người ta cam nguyện say trong đó: "Tiểu muội muội, muội không sao chứ?"
Tôi khó khăn ngẩng đầu lên, chợt thấy một đôi mắt sáng rỡ. Ánh mắt có năng lực bức người, như là có ánh sao hòa tan trong đó. Tuy rằng không thấy rõ mặt mũi của người đó, nhưng lại có thể cảm thất khóe môi nhẹ nhàng hiện lên ba phần ý cười, người ấy đang cười với tôi.
"Tiểu Mai, Tiểu Mai!". Có người vội vàng gọi tôi, từng tiếng từng tiếng chạm đến đáy lòng.
Bỗng nhiên tầm mắt rõ ràng lên, khuôn mặt của người kia dần dần mờ đi, lúc này tôi như tỉnh ngộ, đột nhiên phục hồi lại tinh thần. Có lẽ vừa rồi chỉ là thời gian ngắn ngủi trong chớp mắt, tôi lại cảm thấy như là đã trải qua thời gian sống cả cuộc đời.
Khuôn mặt vô cùng lo lắng của Hi Âm hiện ra trước mắt, một đôi mắt sâu thật nặng nề. Tôi nhìn hắn chằm chằm, hoàn toàn không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ. Thậm chí tôi từng nghĩ chính mình nên nhìn lén khuôn mặt của người kia, người đàn ông đã cứu tôi lên từ trên nền tuyết. Nên khuôn mặt hiện lên trước mắt này thật dễ nhìn.
Giờ phút này bỗng nhiên tôi vạn phần chắc chắn, người đàn ông bí ẩn xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của tôi chính là Hi Âm. Nếu quả thật như vậy, Hi Âm tuyệt đối không thể chỉ đơn thuần là một hòa thượng bình thường. Hắn là ai?"
"Tiểu Mai, nàng không sao chứ?". Hi Âm xoa xoa trán tôi, điều chỉnh tư thế của cánh tay, khiến cho tôi thoải mái tựa vào lồng ngực hắn.
Tôi mạnh mẽ trấn áp tinh thần, hít sâu một hơi, nói: "Ta không sao. Mới vừa rồi ta nhớ được một ít chuyện trước đây".
"Tiểu Mai, nếu nàng cảm thấy đau khổ thì đừng suy nghĩ nữa". Hi Âm ra vẻ buồn rầu, ánh mắt sáng rỡ càng sâu hơn nữa. "Mỗi lần muốn tháo gỡ khúc mắc nàng đều chịu khổ như vậy, chuyện này cũng đủ chứng minh đoạn quá khứ kia không phải là ký ức vui vẻ gì, nếu đã quyết định quên nó, thì sẽ không canh cánh trong lòng, phải không?"
Hi Âm nói đúng, cho dù là bị thương khi lưu lạc ở chùa, vẫn còn ở Tang phủ chữa bệnh cho Tang Mộc Vân, hay là giờ phút này bị một cảnh tượng không hiểu sao lại quen thuộc làm cho lay động nội tâm, phàm là nếu muốn bắt đầu điềm báo từ trước, tôi cực kỳ khó chịu, chỉ e sự đau khổ này không thua gì lên núi đao xuống biển lửa, rút gân lột da.
Tôi đỡ trán, miễn cưỡng nở ra một nụ cười, nói: "Ta cũng không cố ý nhớ lại, chẳng qua cảm thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc, không khống chế được mà nhảy ra một đoạn ngắn, nhắc nhở tôi rằng sự tồn tại của quá khứ là chân thật đáng tin.
Hắn nhíu mày, thở dài nhẹ như mây khói, dường như không thể nghe được.
Im lặng trong nháy mắt, tôi hỏi: "Thánh tăng, có một điều ta đã giữ trong lòng từ lâu, người có chịu trả lời rõ cho ta nghe không?"
"Chuyện nghi ngờ gì?:"
"Người quen ta…từ trước đúng không?"
Hi Âm không trả lời, hỏi ngược lại: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Ta không nói rõ được, khi ở chung chỗ với người, thường xuyên có một loại cảm giác quen thuộc. Thời gian sau này ta cũng thường nằm mơ, trong giấc mơ ta té ngã trên nền tuyết đông lạnh, gần như hấp hối. Ta nghĩ bản thân mình sắp chết, bỗng nhiên có người cứu tôi, ta nhìn không rõ gương mặt người đó, nụ cười và giọng nói của người...rốt cuộc ta cũng cảm thấy người là người đó".
Hắn không nói không rằng, khuôn mặt tuấn tú nửa ẩn hiện trong bóng đêm miên man, vẻ mặt có chút không rõ ràng. Tôi im lặng đợi hắn trả lời, không biết vì sao tim đập rộn rã. Sau một lúc trầm mặc thật lâu, hắn cười nói: "Đúng, là quen nhau. Chẳng những là quen biết, quan hệ còn rất gần gũi".
Thật lòng mà nói, tôi đã sớm đoán được bảy tám phần, chỉ là không đoán được hắn thẳng thắn như vậy, không khỏi khiếp sợ nói: "Thật...thật như vậy sao?"
Hắn luôn có thể thân mật trêu chọc tôi, mà tôi đối với hắn...cũng không phải là vô tình. Quan trọng hơn là, những lời nói, cử chỉ của hắn đối với tôi cũng lay động lòng tôi, khiến tôi không thể không nghi ngờ tôi đã quen biết hắn từ lâu.
"Hoàn toàn chính xác". Hắn nói: "Tiểu Mai, nếu ta nói nàng vốn là hôn thê của ta, nàng có tin không?"
Hôn thê...
"Ta là hôn thê của người...". Tôi có chút khó tin, trợn tròn mắt nhìn hắn, hỏi: "Còn Bùi Lãm kia thì sao? Hắn nói hắn là phu quân của ta...Vậy người..."
Hắn buông tay: "Nàng xem, ta nói thì nàng không tin, nàng tin Bùi Lãm không tin ta".
Tôi kiên quyết lắc đầu: "Không có, ta không có".
"Còn nói không có?"
Tôi dở khóc dở cười: "Thật sự ta không có". Không phải chỉ hỏi một câu thôi sao...
Chợt thấy bên dưới trống không, hắn bế bổng tôi lên, dịu dàng nói: "Thời tiết thay đổi, trước tiên chúng ta tìm gian phòng trú mưa đã".
Tôi đang tính toán tiếp tục làm sáng tỏ lập trường của mình, chợt nghe 'cạch cạch', vang lên một tiếng lanh lảnh, giống như đồ vật nào đó bị vỡ vụn. Theo bản năng tôi cúi đầu nhìn lại, thấy trâm hoa mai không biết từ khi nào rơi trên mặt đất, vỡ thành hai mảnh dưới chân Hi Âm.
Một tia sáng xanh nhạt lạnh thấu xương từ từ phát ra, ở giữa trời chiều đất trời mênh mông có vẻ đặc biệt chói mắt.
Ánh mắt Hi Âm căng thẳng: "Đó là cái gì?". Nói xong, hắn buông tôi ra, nhặt cây trâm hoa mai đã bị gãy lên xe xét cẩn thận. Quả nhiên, một vật bằng bạc ánh vào mi mắt, lộ ra một nửa, nhìn hình dạng thì giống như là chìa khóa hay gì đó. Nửa thanh còn lại vẫn được khảm trong thân ngọc, có thể thấy được ánh sáng mờ mờ mỏng manh xuyên qua.
"Hình như là một chiếc chìa khóa". Hi Âm nói.
"Chìa khóa?". Tôi không dám tin nhìn ánh sáng kia, nói: "Vậy...sao trong trâm hoa mai lại có thứ này?"
Tôi nhớ mang mang có người luôn dặn tôi, trâm hoa mai là vật mấu chốt tháo gỡ thân thế bí ẩn của tôi, nhất định phải bảo quản nó cho tốt. Mặc dù không biết là thật hay là giả, tôi cũng không dám lơ là, luôn mang nó bên người. Nhưng điều bất ngờ là, trong trâm hoa mai lại ẩn giấu một chiếc chìa khóa! Đây là chìa khóa mở ra những thứ gì? Ổ khóa của nó ở đâu?"
"Nhớ lại lúc ta và Giới Sắc phát hiện ra nàng ở chân núi Thanh Thành, nàng bị thương nặng, hôn mê, trên tay cầm chặt cây trâm hoa mai này, thế nào cũng không chịu buông ra. Ta đoán nó là vật có ý nghĩa đặc biệt quan trọng với nàng, có lẽ có quan hệ với quá khứ của nàng cũng chưa biết chừng". Hắn cầm trâm gài tóc đưa đến tay tôi, nói: "Nàng hãy nhận lại nó".
Tôi nhận cây trâm đã bị gãy, cẩn thận xem xét một lúc lâu, gật đầu nói: "Mỗi khi ta nhớ ra được một vài đoạn quá khứ ngắn ngủi, hình như đều có ai đó nói với ta, chỉ cần giữ cây trâm này ta sẽ biết được thân thế của mình. Tuy rằng ta là một người bị mất trí nhớ, nhưng cũng có thể thấy được cây trâm này không phải là vật bình thường, cho dù là chất ngọc hay là hoa văn chạm trổ, trên thế gian này cũng hiếm thấy. Ban đầu ta tưởng rằng đây chỉ là đồ gia truyền gì đó, nhưng không ngờ rằng bên trong thân ngọc lại có bí mật động trời khác. Có lẽ trâm hoa mai không chỉ liên quan đến thân thế của ta, mà còn liên quan đến bí mật người ta không muốn kẻ khác biết".
"Ngọc và trang sức không giống nhau. Mỗi một khối ngọc thạch đều có hoa văn độc đáo của riêng nó, hơn nữa dương chi bạch ngọc vôn thập phần quý giá, không khó để tra ra lai lịch của trâm hoa mai này". Hi Âm dìu tôi vào một gian phòng nhà nông tương đối sạch sẽ: "Vừa may, nhiều đời Hồ gia kinh doanh đồ cổ bằng ngọc, có lẽ Hồ Nguyên Sinh có thể giúp được".
Hắn nhìn qua lỗ nhỏ bị hỏa hoạn, xem xét xung quanh một hồi. Bước chân trước vào cửa phòng, bên ngoài liền vang lên từng trận sấm, tia chớp như con rắn bạc xé rạch bầu trời đêm yên tĩnh. Không bao lâu sau đó, nước mưa trút từng đợt xuống dưới.
Tôi thầm đánh giá phòng ở một hồi, Hi Âm lấy từ trong góc ra mấy đoạn nến ngắn, dưới ánh nến, căn phòng nhà nông đơn sơ mộc mạc hiện ra rõ ràng. Bên trong bài trí ngăn nắp, vì lâu không có người ở nên bị phủ bởi mạng nhện và tro bụi.
Mưa đầu hè đến nhanh đi cũng nhanh, cơn mưa to tầm tã nhanh chóng biến thành mưa nhỏ tí tách. Nhưng nhìn sắc trời trước mắt không còn sớm, lại không thấy bóng dáng cỏ tuyết vi, đêm nay mà chạy về thành Lan Lăng chỉ e không kịp. Vì thế tôi và Hi Âm bàn bạc với nhau, quyết định ở lại nơi này một đêm, ngày mai chèo đò ra giữa hồ tiếp tục tìm cỏ tuyết vi.
Nằm trên giường, tôi trằn trọc không ngủ được, trong đầu lặp đi lặp lại những mảnh nhỏ hình ảnh. Tôi nắm hai đoạn trâm hoa mai đã gãy, lại liên hệ đến đoạn ký ức ngắn ngủi, cơ bản sắp xếp ra một ít manh mối.
Đầu tiên,cũng là quan trọng nhất, đó là cây trâm hoa mai này. Không nghi ngờ gì nữa, đó là vật quan trọng cởi bỏ thân thế bí ẩn của tôi. Là ai bỏ vào chiếc chìa khóa trong thân ngọc, ổ khóa của nó ở đâu, bí mật gì bị khóa lại? Nếu có người cố ý giữ bí mật này cho tôi, tôi trốn không được thoát không xong, sớm muốn phải cởi bỏ nó.
Thứ hai, nếu tôi nhớ không lầm, luôn có người hét vào tai tôi 'Danh sách!'. Danh sách là vật gì, ở đâu, gồm những ai? Có phải vì bản danh sách này mà tôi bị ngã dưới núi Thanh Thành?
Thứ ba, cổ sư Thiên Dạ từng nói, tôi bị trúng sinh tình cổ của nước Yên ở Tây Vực, lãnh thổ nước Hứa vốn không ai giải được, mẫu cổ trên người tôi không biết bị gỡ bỏ khi nào. Nói như vậy, người hạ cổ tôi là ai, người giải cổ cho tôi là ai, tử cổ đang ở trên người ai?
Thứ tư, trong lúc mơ hồ, hình như tôi nghe được hai cái tên. Một cái là Bùi Lãm, người còn lại tôi không nhớ ra, không biết là Bùi Quân hay Bùi Ninh hay Bùi Nghênh. Hắn là ai, có liên quan gì đến tôi?
Cuối cùng là quan hệ giữa tôi và Hi Âm, hắn nói tôi là vị hôn thê của hắn, nhưng Bùi Lãm lại nói tôi là thê tử của hắn. Trong lời nói hai người có thật có giả, cuối cùng tôi nên tin ai?
Tôi nghĩ, đợi cho tôi tìm được đáp án cũng là lúc thân thế của tôi rõ ràng. Tôi yên lặng thở dài, xoay người ngồi xống, cần phải đem từng chi tiết của vấn đề nói lại cho rõ sao?
Dù sao đêm nay cũng không ngủ được, tôi mặc áo đơn giản đứng dậy.
Trời đã tạnh mưa, không khí tràn ngập hương thơm cỏ cây ướt át, ngửi mùi thấm vào lòng, khiến người ta rất vui vẻ thoải mái. Đêm khuya thanh vắng, mọi âm thanh hoang dã đều yên lặng, chỉ có tiếng côn trùng nào đó vang lên rõ ràng. Màn trời xanh thẫm có vẻ đặc biệt trong vắt, trời trong mây tạnh, có thể trông thấy rất nhiều ngôi sao.
Gió đêm mơn man thổi đến một chút cảm giác mát mẻ. Nông trang này sớm đã hoang vu, có hoang bốn phía cao như con người. Ngoài gian nhà bị cháy sạch kia thay đổi hoàn toàn quang cảnh, mấy nhà còn lại còn giữ gìn nguyên vẹn.
Hiển nhiên, ban đầu nơi này hẳn là nông trang điền viên yên tĩnh, gà chó cùng kêu, hòa thuận vui vẻ, lại không biết sao lại bị kiếp nạn lớn này, mọi người chết có chết, trốn có trốn, rốt cuộc biến thành cảnh tượng thê lương như vậy.
Một cảm giác quen thuộc mãnh liệt kéo đến đầu tôi, tôi nhắm mắt lại, dường như chính bản thân mình chịu đựng kiếp nạn dài này. Lửa nóng hừng hực điên cuồng tàn phá bừa bãi, mọi người đều hoảng sợ bỏ chạy, hình như có tiếng thét chói tai bên tai, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng cười khoái trá...
"Nha đầu thối! Nếu ngươi không chịu giao ra danh sách, ta liền giết sạch toàn bộ người trong thôn, ta rất muốn nhìn thấy ngươi có nhẫn tâm như vậy không!".
"Tiểu Mai, con đừng lo cho bọn ta, chạy mau, chạy mau đi! Đến kinh thành, Cửu vương gia sẽ phái người ra cứu con. Ngàn vạn lần nhớ kỹ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, trâm hoa mai tuyệt đối không thể nằm trong tay người khác. Con là hậu nhân của danh thần, chỉ khi nào cầm trâm hoa mai, con mới có thể tìm được danh sách, sửa lại án sai cho người nhà của con..."
Tôi hít một hơi thật sâu để bình ổn lại cơn sóng trong lòng, dẫm lên cỏ dại đi lên phế tích bị hỏa hoạn kia. Trên mặt đất toàn là gạch ngói vỡ vụn, dẫm lên có cảm giác trống rỗng khó hiểu, cứ trầm đục 'cạch, cạch, cạch'.
Tôi ngồi xổm, nghĩ cần phải xem thử có chỗ kì lạ gì ẩn dưới này không. Không ngờ không phát hiện ra điều gì lạ, vô tình nhảy ra một tấm biển bị cháy rụi, mơ hồ có thể nhìn thấy ba chữ đỏ trên bề mặt - Ngọc gia trang.
Ngọc gia trang.
Tuy rằng giờ phút này, trí nhớ của tôi đã bị vỡ ra thành từng đoạn ngắn, nhưng tôi rất chắc chắn, nhất định tôi đã tới đây.
***
Sáng sớm ánh nắng đặc biệt đẹp, chim chóc nhảy nhót trên nhành cây trên đầu, tôi và Hi Âm chèo thuyền ra giữa hồ tìm cỏ tuyết vi.
Lái đò chèo khoan thai, thuyền nhỏ yên bình tạo gợn sóng trên mặt hồ. Tôi nhoài ra mép thuyền nhìn ra non sông tươi đẹp xa xa, không để ý cắn một chiếc hoa quế cao, trong đầu còn đang tính toán mấy chuyện tối hôm qua đã tổng kết kia.
Bỗng nhiên, một mùi hương trà tinh khiết bất ngờ quấn quanh chóp mũi, tôi ra sức ngửi, quay lại thì thấy Hi Âm ngồi bên cạnh tôi tự khi nào, chuyền qua một chén trà xanh, mỉm cười nói: "Nếm thử một chút Bích loa xuân của hồ Thiên Mục, người bình thường không được uống đâu".
Xưa nay tôi thích trà hơn, bèn vui mừng nhận chén trà uống một ngụm nhỏ, quả nhiên hương thơm lan tỏa, nước trà mát ngọt, không khỏi khen: "Thật khó để được uống trà tốt!"
Hi Âm nhẹ nhàng véo má tôi, ý cười trên bờ môi sâu thêm vài phần, nói: "Cuối cùng cũng nhìn thấy nàng cười, nguyên buổi sáng mặt mày khổ sở, ai không biết lại nghĩ ta làm chuyện gì có lỗi với nàng, bắt nạt nàng". Nói xong, vô tình nhìn về phía lái đò.
Lái đò tủm tỉm nhìn chúng tôi gật đầu, nói vọng đến: "Phu thê không giận nhau qua đêm, đầu giường đánh nhau cuối giường làm lành thôi!".
Đầu giường đánh nhau cuối giường làm lành...
Chén trà trên tay bỗng dưng run lên, nước trà trong miệng còn đang ở yết hầu, nhổ ra không được nuốt vào không xong, đến mức làm tôi choáng váng ù tai, vịn mép thuyền ho khan liên tục, một lúc lâu sau mới ngừng lại.
Kẻ đầu têu này lại thân mật ôm chầm lấy tôi, khiến tôi dựa vào lòng hắn một cách thoải mái, bình thản nói: "Nàng nhìn nàng kìa, cũng không phải là trẻ con, uống nước lại có thể bị sặc. Uống chậm một chút, uống xong vẫn còn mà".
Tôi vẫn thở gấp, tức giận quấy rối trong ngực hắn, nói: "Còn không phải tại người sao, ai là phu thê với người!"
Hắn hơi nhướng mày lên, vờ kinh ngạc liếc tôi một cái, nói: "Không phải hôm qua đã nói với nàng sao? Ta là vị hôn phu của nàng, nàng cũng biết ba chữ này đại diện cho ý nghĩa và trách nhiệm như thế nào? Dù sao ta cũng không phải là người chú ý đến lễ tiết, có bái hay không bái thiên địa đối với ta mà nói cũng không khác biệt. Còn nữa, lúc trước ai là người làm ầm ĩ đòi ta phải chịu trách nhiệm? Sao bây giờ lại như vậy?". Lúc nói chuyện cánh tay đang ôm tôi lại tăng thêm ba phần, gắt gao ôm tôi vào trong ngực.
Yêu tăng nhanh mồm nhanh miệng, khá lắm...
Tôi vươn ngón tay đang run rẩy chỉ vào hắn, đang định sắp xếp từ ngữ để phản bác lại lí luận vô lại này, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng la hét ầm ý, bẻ gẫy ý nghĩ vừa nảy nở của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy giữa hồ có một con thuyền hoa rất xa xỉ, trên sàn tàu hình như có người đang cãi nhau. Cứ vậy, kèm theo một tiếng 'bùm', bỗng một bóng người bị rơi vào trong hồ nước.