“Chào phái trưởng của phái đoàn Đại Nam. Xin tự giới thiệu tôi là Smith quản lý bộ phận tiếp khách”.
Khôi ngạc nhiên “Sao ông lại biết tôi”.
Smith giữ thái độ tao nhã đáp: “trang phục ngài mặc không phải người phương Tây và hôm nay tôi nhận được tin có một vị khách tới từ phương đông nên tôi đoán ra. Xin mời ngài theo tôi”.
Khôi được Smith dẫn lên tầng hai, đến trước cửa một văn phòng sang trọng Smith chỉnh áo lại rồi quay qua nói với Khôi: “Xin ngài chờ một lát để tôi vào thông báo”.
Một lát sau Smith bước ra rồi nói: “Mời ngài vào trong, ngài George đang chờ”.
Khôi cúi đầu rồi bước vào trong, khi bước qua cánh cửa Khôi nhìn thấy George đang đứng ngay một cái bàn lớn cùng một người đàn ông cả hai đang nhìn vào bức bản đồ Châu Á trên bàn. Nhìn thấy Khôi bước vào George chủ động bước đến bắt tay rồi chào hỏi thân mật với Khôi:
“Chào phái trưởng, cám ơn ngài món quà tối qua vợ tôi về tấm tắc khen cái túi da ngài tặng. Bà ấy nói chưa thấy túi ra nào lại đẹp, sang trọng và có cái khóa kéo tuyệt vời như thế. Nhân tiện giới thiệu vời ngài đây là John phụ trách kinh doanh tại Châu Á”.
John chủ động tiến lại bắt tay Khôi: “chào ngài phái trưởng, được ngài George giới thiệu về phái trưởng đây, rất hân hạnh được làm quen”.
Sau đó ba người xuống dùng trà, George đi thẳng vào vấn đề: “tôi mong sự hợp tác giữa công ty tôi và chính phủ Đại Nam”
Khôi cũng không vòng vo nhiều: “Như ngài đã biết Đại Nam đang cung cấp cho quân liên minh chống Pháp rất nhiều loại vũ khí, ngoài ra còn có nhiều loại hàng hoá khác”.
“Nhưng Đại Nam vẫn cung cấp vũ khí, hàng hoá đó cho quân Pháp và đồng minh của Pháp” John nói.
“Chính vì vấn đề này nên bệ hạ lệnh cho tôi gửi hai vị một bức thư ghi chi tiết những gì bệ hạ muốn hợp tác”.
Khôi lấy lá thư ra đưa cho hai người đó, hai người nhận rồi mở ra xem. Nội dung bên trong có ghi Châu Á là khu vực đông dân, giàu tài nguyên, một số nơi có vị trí chiến lược quan trọng và công ty Đông Ấn Anh đang kiểm soát Ấn Độ. Trung Hoa và khu vực nằm giữa Ấn Độ, Trung Hoa là nơi mà các ngài đang giành thị trường màu mở và đang cạnh tranh với một số công ty khác dù là liên minh.
“Ngoài những thứ Đại Nam đã và đang cung cấp thì Đại Nam còn có một loại hàng hóa sẽ mang lại cho các ngài lợi nhuận tuyệt vời tại thị trường Trung Hoa” Khôi lấy trong cặp xách mang theo một túi nhỏ và để lên bàn.
“Đây là loại bột Đại Nam đã tinh luyện từ thuốc phiện, loại bột này mạnh hơn hút thuốc phiện nhiều lần”.
George mở túi ra và thấy có một ít bột màu trắng trong đó, đưa cho John để kiểm tra sau đó George rung chuông gọi thư ký vào và cả hai nói gì đó. Một lát sau Khôi thấy một người đàn ông mặc âu phục nhưng để tóc đuôi sam xách một cái hộp gỗ bước vào, George nói: “Ngươi thử kiểm tra loại bột này đi, nghe nói nó khá chất lượng”.
Người đó cẩn thận mở hộp gỗ, trong đó là bộ bàn đèn thuốc phiện. Hắn kiểm tra một lúc rồi thông báo: “Loại này có mùi thơm mạnh hơn thuốc phiện nhiều lần, nếu dùng vài lần sẽ bị nghiện và sẽ rất khó bỏ”.
Lúc này John khẽ mĩm cười, còn John hỏi Khôi: “Muốn bán độc quyền loại thuốc phiền mới này tại châu Á, bên tôi phải đáp ứng những điều kiện gì?”.
“Điều kiện đầu tiên không được bán thuốc phiền này tại Đại Nam và những vùng ảnh hưởng của Đại Nam. Thứ hai chúng tôi muốn Anh hợp tác chặt chẽ hơn với Đại Nam về mọi mặt và hai bên sẽ bàn bạc cụ thể khi có hoàng gia Anh”.
Sau khi trao đổi về giá cả, phương phức thanh toán và sản lượng có thể cung cấp và địa điểm giao hàng, George nói: “Rất cám ơn về cuộc viếng thăm của ngài, chúng tôi sẽ cân nhắc bàn bạc kỹ lưỡng. Hẹn ngài một tuần nữa chúng tôi sẽ thông báo với ngài để hai bên xúc tiến ký hợp đồng”
Hai ngày sau có xe ngựa đến đón Khôi đi gặp Thủ tướng Anh William ở phố Downing. Khu làm việc Thủ tướng là khối nhà 3 tầng mầu xám nhìn rất uy nghiêm. Khôi được đưa lên tận phòng làm việc, vào phòng Khôi thấy một người đàn ông đầu hói cỡ năm mươi tuổi dáng hơi có bụng, nhìn thấy Khôi thủ tướng Anh đứng dậy bắt tay: “chào phái trưởng tôi là huân tước William hy vọng mấy ngày qua ngài đã quen với khí hậu London”.
Khôi vui vẻ cười và đáp: “Rất hân hạnh được gặp ngài, tôi thấy vương quốc Anh cũng có nhiều thú vị”
Sau khi trao đổi xá giao huân tước William đi thẳng vào vấn đề: “Lần trước liên minh chúng tôi còn nợ vua Đại Nam một số tiền mua vũ khí chúng tôi cũng đến hạn phải trả, nhưng hiện nay vẫn còn một số khó khăn về tài chính nên sợ không thể trả hết ngay cho Đại Nam nếu có thể chúng tôi trả bằng hàng hóa không biết ngài có đề xuất gì không?”.
Khôi đáp: “Bệ hạ có nói với tôi là luôn muốn trở thành đối tác lâu dài với vương quốc Anh, nhân dịp này chúng tôi muốn ngài nhượng cho một khu đất khoảng nghìn mét vuông ở trung tâm London số tiền đó có thể trừ vào tiền vương quốc Anh còn nợ. Chúng tôi sẽ làm một trung tâm thương mại để thúc đẩy buôn bán giữa Đại Nam và vương quốc Anh. Ngoài ra bệ hạ còn muốn giữa hai bên có thể ký hiệp ước không đánh thuế hàng hóa của nhau”.
William trầm ngâm nói: “Đề xuất của ngài rất thú vị, chúng tôi sẽ xem xét và trả lời cho ngài sớm. Ngoài ra ngài còn có đề xuất gì thêm không?”.
Khôi lên tiếng: “nếu có chúng tôi muốn được có một sân khấu nhỏ để giới thiệu các sản phẩm thời trang độc đáo của Đại Nam đến giới thượng lưu các nước ở Châu Âu. Bệ hạ muốn đầu tư vào vương quốc Anh trở thành trung tâm thời trang của Châu Âu trong tương lai”.
William cười nói: “Việc này tôi có thể chấp nhận, tôi sẽ cho người liên lạc với ngài sớm để chuẩn bị chi tiết”.
Vậy là việc đi sứ sang vương quốc Anh thành công mỹ mãng và thành công ngoài mong đợi.