bước vào lớp, Anh Thảo đã lao đến ôm chầm lấy cô.-Cậu vẫn chưa chết sao? Tớ
biết mấy đứa ngu mạng lớn lắm mà.
Lưu Ly mỉm cười. Anh Thảo lúc nào cũng mồm miệng mắm muối như
thế, nhưng cô biết trong những ngày qua nhỏ lo lắng cho cô lắm. Nhìn thấy cô nó
vui thế kia mà. Kiến Văn đã kể lại cho cô bé nghe về những chuyện xảy ra khi
mọi người tới thị trấn của Lưu Ly, nhưng cả đám về thành phố trước nên không
biết được đoạn sau đó. Anh Thảo nhìn cô hồ hởi.
- Cậu trở lại đây là tốt rồi Lưu Ly, chúng ta sắp thi cuối học kì
rồi, cậu nghỉ học cũng hơi nhiều, từ giờ cố gắng đi học chăm chỉ một chút, cẩn
thận kẻo phải thi lại thì xấu hổ lắm.
- Tớ biết rồi. Lưu Ly mỉm cười.
Có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô xao nhãng việc học. Bây giờ
Lưu Ly mới nhớ lại là mình đã bỏ học quá nhiều. Cũng may cô khá thông minh nên
có thể tranh thủ thời gian phụ đạo lại kiến thức.
Nói chuyện với Anh Thảo một chút thì Lưu Ly đứng dậy đi đến dãy
học lớp 12. Không biết Hổ Phách có lên trường hay không? Sau sự việc ở thị trấn
hôm đó anh đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn với cô, cô không thể gọi điện thoại
hay nhắn tin được. Khi trở lại thành phố cô đã tới nhà Tử Minh tìm Hổ Phách,
nhưng Hổ Phách không trở về đó.
- Lưu Ly! Em đã trở lại rồi sao?
Hoa Thiên thấy cô bé đến thì vui vẻ gọi lại. Kiến Văn và Gia Huy
cũng dẹp đống bài tập sang một bên đi đến nói chuyện với cô. Đám con gái trong
lớp thấy cảnh này có vẻ ghen tị, vài ánh mắt khó chịu bắt đầu liếc ngang liếc
dọc vào cô.
- Anh Thiên! Hổ Phách hôm nay có đi học không
- Hổ Phách? Hoa Thiên nhìn cô bé khó hiểu.
- Không phải Hổ Phách đi cùng em đến trường sao?
Gia Huy có vẻ lo lắng, câu hỏi của Lưu Ly khiến anh có linh tính
không lành.
- Lưu Ly! Đã có chuyện gì sao? Kiến Văn dò hỏi. Cả ba người đều
đoán được lúc mọi người rời khỏi thị trấn đã có chuyện gì đó.
- Không! Lưu Ly lắc đầu cố mỉm cười, ba người này đã giúp cô rất
nhiều rồi, cô không muốn tiếp tục kéo họ vào rắc rối của mình nữa.-Nếu các anh
gặp Hổ Phách thì cho em biết với nhé.
Nói rồi cô bé cúi chào và quay đi, ba chàng trai vẫn nhìn theo
cô khó hiểu.
Nhưng Lưu Ly đi khỏi lớp chưa đầy 10 phút thì cả trường đã nhao
nhao lên truyền tai nhau tin đồn: Lưu Ly đã bị Hổ Phách bỏ rơi. Không biết
trong lớp lúc đó có một cô nàng xấu tính nào nghe lỏm câu chuyện của họ và gửi
một loạt tin nhắn cho các bạn mình. Chưa đầy năm phút cả trường đã rầm rộ
truyền tai nhau tin tức nóng hổi này. Mặc dù không biết được tính chính xác của
nó.
- Lưu Ly! bị Hổ Phách đá rồi sao?
Vừa về đến lớp đã có một cô bạn tóc đỏ đi đến hỏi thăm, ánh mắt
khiêu khích và khuôn mặt nghênh nghênh của cô này dường như đang cố ý trêu tức
cô. Lưu Ly hơi ngớ người ra một chút, nhưng Anh Thảo đã giúp cô hiểu ra vấn đề.
Cô thở dài. Tật xấu nhất của con người trên thế giới này hình như là nhiều
chuyện.
- Sao lại chia tay vậy Lưu Ly? Hổ Phách chán cậu rồi sao? Một cô
bạn kẻ mắt sắc lẻm đi đến ngồi lên bàn cô.
- Hay vì cậu đã làm gì có lỗi với anh ấy? Bọn tớ nghe nói cậu
đang quen với anh nào bên Royal phải không?
- Nhắc mới nhớ, hình như sáng nay anh ta đưa cậu đi học phải
không? Nhìn hiền lành đáng yêu mà ghê gớm nhỉ?
Lưu Ly nhìn đám người lao xao trước mặt với vẻ thờ ơ. Lũ con gái
đúng là chúa nhiều chuyện, đã thế còn xấu tính hay ghen tị với người khác nữa. Hiện
giờ cô đang đau đầu muốn chết mà còn phải nghe chúng lải nhải.
- Có muốn biết lí do không? Ra về ở lại gặp tôi sẽ cho mấy bạn
biết. Anh Thảo liếc đám con gái đang như ruồi bu xung quanh Lưu Ly, bọn này bây
giờ mới chịu đi về chổ ngồi.
Tan học, Lưu Ly chậm rãi thả bộ trên vỉa hè, trường Royal có lẽ
cũng sắp tan rồi, Đức Duy sẽ lái mô tô sang đón cô. Bố mẹ Đức Duy vốn là nhà
nghiên cứu khoa học, họ đã ra nước ngoài được vài năm để hoàn thành một công
trình nào đó. Bây giờ cậu nhóc sống chung với chị gái trong một căn nhà ở trung
tâm thành phố. Chị của Đức Duy rất hiền và đối xử với cô cũng rất tốt. Chị ấy
đang học năm cuối một lớp thanh nhạc nổi tiếng ở thành phố và tương lai cũng sẽ
ra nước ngoài du học.
Lưu Ly tha thẩn bước đi, những chiếc lá vàng rơi nhẹ dưới mặt
đất đôi lúc quấn vào bước chân cô, cô thấy trong lòng mình trống vắng. Cô nhớ
Hổ Phách, mới vài ngày không gặp được anh mà cô cảm giác đã hơn một thế kỉ. Nhưng
mỗi lần nhớ về anh cô lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng đến vô cảm anh nhìn cô hôm
nào. Tình cảm mà anh dành cho cô, sự yêu thương chăm sóc mà anh dành cho cô,
không lẽ lại không bằng mối thù hận trong lòng anh? Không lẽ anh sẽ quên cô dễ
dàng như vậy sao?
Lưu Ly thấy đau nhói trong lòng, cô cố mở to đôi mắt trong veo
nhìn về phía trước thật bình thản để ngăn không cho nước mắt chảy ra. Rồi một
hình bóng quen thuộc đập vào mắt cô. Hổ Phách đang ở trước mặt cô. Bên kia
đường, anh mặc trên mình chiếc sơ mi trắng, quần kaki đen, hai tay đút túi quần
thong thả sãi những bước chân chậm rãi trên vỉa hè. Lưu Ly không nghĩ gì nữa,
cô vội lao sang.
- Lưu Ly!!!
Một cánh tay nắm gáy áo cô kéo bật ra sau, rồi một chiếc xe hơi
lao vụt qua trước mặt cô, suýt chút nữa thì nó đã hất tung cô về phía trước. Cô
bé tái mặt, cả người hơi run run.
- Lưu Ly, sao em bất cẩn vậy, suýt nữa thì gặp tai nạn rồi.
Đức Duy nhìn cô bé lo lắng, giờ anh mới buông cô ra. Lưu Ly vội
nhìn sang bên kia đường, bóng dáng Hổ Phách đã biến mất rồi. Lưu Ly ngó nghiêng
cố gắng tìm kiếm, vẫn không thấy anh đâu, cô cúi xuống thở dài, trong lòng thắc
mắc không biết khi nãy mình có nhìn nhầm hay không?
Đức Duy thấy khuôn mặt thất vọng của Lưu Ly có hơi tò mò, cậu
đưa tay vuốt tóc cô bé quan tâm.
- Có chuyện gì sao, Lưu Ly?
- Hình như…em nhìn thấy Hổ Phách.
Đức Duy nhíu mày, rồi cậu nhìn cô bé thở dài. Dường như Lưu Ly
bé nhỏ đã bị ám ảnh quá bởi thằng bạn mắc dịch của cậu rồi, trong lòng cậu
không ngừng dâng lên cảm giác tội nghiệp cho Lưu Ly và căm ghét Hổ Phách cực độ.
Đêm…
Lưu Ly ngồi trên chiếc xích đu ngước nhìn trời, bầu trời đêm dày
đặc ánh sao, những cơn gió mát lạnh ùa qua mơn trớn mái tóc tơ buông xõa của
cô. Lưu Ly nhớ lại lần Hổ Phách và Kiến Văn cùng cô trên chiếc thuyền độc mộc
chạy trốn khỏi thị trấn, lúc đó bầu trời cũng dày đặc ánh sao như bây giờ, khi
đó Hổ Phách đã ôm cô, ôm rất chặt. Lưu Ly thấy tim nhói đau, cô lạnh và đau
kinh khủng, không hiểu sao mỗi lần nhớ về chuyện cũ cô đều đau như vậy, và mỗi
lần đó gương mặt vô cảm lạnh lùng của Hổ Phách lại hiện về trong đầu cô. Rõ mồn
một.
Những ngôi sao lấp lánh trên trời thật đẹp. Lưu Ly thấy chúng
cũng rất gần, cảm giác như chỉ cần với tay ra là có thể chạm vào chúng. Rồi cô
làm một hành động ngốc ngếch. Cô khẽ giơ bàn tay nhỏ bé trắng muốt của mình
lên. Cảm giác trống trơn. Không thể chạm vào thứ gì cả. Lưu Ly cười, giờ mới
nhớ lại là những ngôi sao kia thực chất rất xa xôi, chúng cách cô cả hàng triệu
năm ánh sáng. Những ánh sáng lấp lánh xinh đẹp đó vốn chỉ là ảnh ảo của nó
truyền về trong mắt cô thôi, hiện tại chính lúc này chúng chưa chắc đã còn tồn
tại.
Đôi mắt trong veo hơi mơ hồ.
Lưu Ly cảm thấy lo sợ. Liệu Hổ Phách của cô có giống như những ngôi
sao xa xôi kia hay không? Cô thấy anh, thấy rất rõ, nhưng mãi mãi không thể
chạm vào anh, bởi vì anh đã cách cô rất xa, khoảng cách không có một đơn vị nào
đo nỗi. Lưu Ly đưa bàn tay bé nhỏ của mình lên trước mặt, rồi lại giơ lên cao.
Cảm giác cố đưa ra chạm vào những ngôi sao ấy giống y như cảm giác khi cô đưa
tay cố với lấy tay Hổ Phách hôm nào.
Trống trơn…
Hụt hẫng…
Chẳng có gì cả…
Chiếc xích đu khẽ đong đưa, những cơn gió đêm mát lạnh ùa qua
hất tung mái tóc xõa của cô ra sau vai.
Phải làm sao để gặp lại anh? Cô thấy nhớ anh kinh khủng. Không
biết lúc này đây anh có còn chút nào thương nhớ đến cô hay không? Nếu còn sao
anh không để cô gặp anh? Trái tim cô lạnh giá, cảm giác như nếu còn không thể
gặp lại Hổ Phách một giây nữa thôi nó sẽ ngừng đập mất. Lưu Ly cười. Giờ đây cô
mới nhận ra cô yêu thương Hổ Phách đến mức này.
Hổ Phách…
Ngôi sao xa xôi…
Không lẽ anh thật sự là một ngôi sao cách xa em như vậy sao? Cô
bé khẽ nhắm mắt thở dài. Gió lạnh vẫn ùa qua mang theo những khúc du dương của
trời đêm tĩnh lặng. Dế kêu. Trăng sáng. Tim cô lạnh giá.
Con rùa nhỏ và chú heo đen Nicolai đang đùa giỡn dưới chân cô,
hai con vật này dường như rất hòa hợp. Cô nhìn chăm chăm vào chúng, đôi mắt
trong veo thoáng chốc trở nên mơ hồ. Chợt Đức Duy ở trong nhà chạy ra, anh nhìn
cô vội vã nói.
- Lưu Ly! Hoa Thiên vừa gọi điện cho anh, cậu ấy nói có người
nhìn thấy Hổ Phách ở To Ninght.
Trái tim Lưu Ly đập mạnh một nhịp. Cô vội bật dậy.
- Chúng ta mau đi tới đó đi!
Đức Duy gật đầu và đưa cho cô chiếc áo khoác cùng chiếc nón bảo
hiểm. Chiếc xe mô tô phóng vụt đi, ngoài đường lúc này hơi lạnh, bộ váy trắng
mỏng manh của cô bị gió luồn vào khiến cô hơi run lên, cũng may là có chiếc áo
khoác Đức Duy đưa khi nãy. Lưu Ly vội kéo khóa lên kín cổ rồi ôm chặt lấy cậu.
Đức Duy cảm thấy có hơi bức bối trong lòng. Việc giúp người con
gái mình yêu đi đến với đứa con trai khác đúng là không dễ thực hiện chút nào
cả. Cậu đang băn khoăn không biết mình có phải tên ngốc hết thuốc chữa rồi hay
không? Nhưng điều duy nhất bây giờ cậu biết là cậu không muốn Lưu Ly phải buồn
bã như thế này nữa. Hi vọng sau khi gặp Hổ Phách hai người có thể gạt qua được
mọi ân oán và tiếp tục yêu thương nhau.
Khoảng 20 phút sau thì chiếc xe dừng lại trước một quán bar sang
trọng. Đức Duy và Lưu Ly bước xuống, có một người bảo vệ đi ra cất xe cho hai
người. Quán bar này khá rộng, dường như là địa bàn ăn chơi trác táng của bọn công
tử, tiểu thư nhà giàu trong thành phố. Sau đoạn hành lang mờ ảo là một căn
phòng rộng thênh thang tràn ngập những con người đang điên cuồng lao mình vào
nhảy nhót. Tiếng nhạc sàn inh ỏi dập mạnh khiến Lưu Ly cảm thấy tức ngực, cô bé
thấy hơi choáng váng lảo đảo dựa vào Đức Duy. Cậu nhóc kia biết Lưu Ly không
quen đến những nơi như vậy nên nắm chặt lấy tay cô kéo đi.
Hai người đi dọc khắp căn phòng, tiếng nhạc dập rầm rầm khiến
mọi âm thanh dường như bị nuốt chửng, Lưu Ly thấy hơi chóng mặt, cơ thể cô có
dấu hiệu khó chịu bất thường. Nhưng đến bây giờ Lưu Ly vẫn chưa nhận ra căn
bệnh ung thư tủy mà mình mắc phải.
- Lưu Ly..
Đức Duy kéo tay cô chỉ về một căn phòng trong góc, cửa phòng mở, Hổ Phách đang
ngồi ở chiếc bàn gần đó, xung quanh còn có vài người đàn ông lạ mặt. Cô bé vội
chạy lại. Nơi Hổ Phách ngồi âm thanh nhỏ hơn, đỡ ồn ào hơn bên ngoài một chút.
Lưu Ly nhìn thấy một cô gái vô cùng sexy đang ngồi bên cạnh anh.
Cô bé nheo mắt, đó là Cẩm Vân. Dường như sau tai nạn hôm trước
cô ta đã được xuất viện. Hôm nay cô ta mặc bộ đầm đỏ khá bắt mắt. Ngực áo hở ra
một đường dài khoe vòng một gợi cảm, chiếc đầm khá ngắn nếu không muốn nói là
cũn cỡn để lộ đôi chân thon dài. Cô ta nói gì đó với Hổ Phách rồi khẽ nhấc mình
ngồi gọn trên đùi anh. Hổ Phách không nói gì, lặng lẽ đưa ly rượu lên uống cạn.
Cẩm Vân lập tức giành lấy chiếc ly rỗng và cúi xuống hôn cậu. Hổ Phách vẫn
không nói gì.
Lưu Ly thấy hơi nhói trong lòng, Hổ Phách dường như chưa nhìn
thấy cô, vẫn dốc những ly rượu lạnh lẽo vào miệng. Còn con nhện cái son phấn
lòe loẹt vẫn ra sức dụ dỗ.
- Hổ Phách!
Lưu Ly cất tiếng gọi, mấy người ngồi gần đó lập tức quay lại. Hổ
Phách cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo. Lưu Ly thấy tim
mình đau nhói, cô hơi run lên. Đám người ngồi gần đó lập tức xôn xao lên.
- Hổ Phách, con bé nào đây ?
- Hàng hiếm đó nha…
- Lũ rác rưởi tụi mày. Câm mồm đi!
Đức Duy liếc mắt qua đám người kia cảnh cáo. Đám này lập tức im
bặt, chúng nhận ra Đức Duy là ai, cũng không có ý định đắc tội với cậu. Lưu Ly
chầm chậm đi lại gần Hổ Phách, Cẩm Vân thấy cô có vẻ bực mình.
- Hổ Phách…Cô bé cất tiếng.
Hổ Phách vẫn không trả
lời, bình thản đưa ly rượu lên miệng.
- Hổ Phách, anh hận em sao?
Hổ Phách dừng lại, rồi ngước lên nhìn cô. Khóe môi khẽ nhếch lên
thành một nụ cười nhàn nhạt.
- Rất hận.
Trái tim Lưu Ly nhói lên.-Vì em là con gái của kẻ đã giết hại
gia đình anh sao?
- Đúng.
- Chuyện này…là lỗi của em sao? Hổ Phách, đâu có ai được lựa
chọn cha mẹ trước khi sinh ra. Em cũng thế, anh không thể hận em vì những việc
mà em không hề làm.
Hổ Phách không trả lời, chỉ khẽ cười chua chát, anh đẩy Cẩm Vân
trên đùi mình xuống rồi tiếp tục uống rượu.
- Hổ Phách! Hãy quên chuyện này đi được không? Dù sao thì Dương
Vỹ cũng đã giết pappy rồi. Đã có quá nhiều người chết rồi. Chúng ta dừng chuyện
này lại được không? Ân oán của những thế hệ trước đâu có liên quan đến chúng
ta, trả thù bây giờ cũng chẳng được gì nữa. Ba mẹ anh cũng đâu thể sống lại.
Trả thù chỉ làm cho những người còn sống như chúng ta thêm đau khổ mà thôi, như
vậy có đáng hay không?
- Lưu Ly! Hổ Phách nhìn cô lạnh lẽo.- Vì em không phải anh hay Dương
Vỹ, em không chứng kiến cảnh người thân của mình bị giết hại một cách thê thảm
ngay trước mặt mình nên em mới có thể nói những điều như vậy.
- Hổ Phách…
- Khi ba em bị giết, em có đau lòng không? Em nghĩ khi ba mẹ của
mình bị giết anh và Dương Vỹ không đau lòng sao?
- Anh mang trong lòng mối hận thù lớn đến vậy sao?
- Anh có thể không căm thù sao? Ba anh bị ba em bắn chết. Mẹ anh
bị thuộc hạ của ông ta cưỡng bức và giết chết. Ngay cả đứa em gái chỉ còn vài
ngày thì chào đời của anh cũng phải chịu chung số phận. Em nghĩ anh có thể
không căm thù được hay không? Lúc đó anh muốn xé xác chúng ra, muốn băm vằm tất
cả lũ khốn đó thành trăm mảnh.
Hai hàm răng Hổ Phách dường như nghiến chặt, những lời cậu nói
như tiếng căm phẫn phát ra từ trái tim đã kìm nén từ lâu. Hổ Phách đang giận
dữ, rất giận dữ.
- Em hiểu. Lưu Ly cúi xuống xót xa.- Em hiểu anh và Dương Vỹ cảm
thấy như thế nào. Em biết hai người đó đã gây ra những chuyện không thể tha thứ
được. Nhưng pappy đã nuôi dưỡng chăm sóc Dương Vỹ từ nhỏ, sau này anh ấy cũng
đã giết chết ông, như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Pappy đã phải đền tội rồi, anh
không thể vì vậy mà bỏ qua hận thù sao?
Hổ Phách nhếch môi thành một nụ cười nhàn nhạt, lạnh lẽo.
- Như vậy mà gọi là đủ sao? Chừng nào chưa xóa sổ được tất cả
những kẻ đó, anh còn thấy chưa đủ.
- Anh muốn…xóa sổ cả em? Lưu Ly nhìn anh, cười buồn.
Hổ Phách không trả lời. Lặng im một chút, cô bé lại cất tiếng.
- Hổ Phách…Em yêu anh. Hãy vì em đừng trả thù nữa, chúng ta hãy
quên đi chuyện này được không? Chúng ta đã chịu đau khổ quá nhiều rồi, đừng
tiếp tục nữa. Hãy quên đi và làm lại từ đầu, được không?
Quên đi? Làm lại từ đầu?
Những điều phức tạp mà Lưu Ly nói ra sao quá đơn giản. Hổ Phách
cười. Nỗi căm thù hơn 10 năm qua của cậu có thể chỉ vì những lời này mà biến
mất được sao? Là Lưu Ly quá ngây thơ hay cô bé quá ngốc nghếch. Ông Hạ đã bị Dương
Vỹ giết, nhưng Thành Phong thì vẫn còn sống, ông ta chính là tên khốn kiếp đã
giết cả nhà cậu, khiến anh trai cậu bị thương, hại hai anh em cậu nhà tan cửa
nát và lưu lạc suốt 10 năm qua. Sao cậu có thể dễ dàng tha cho ông ta như vậy?
Mục tiêu mà cậu luôn cố đạt được trong 10 năm qua chính là trả thù.
Cậu nhìn Lưu Ly. Giờ thì cậu đã hiểu tại sao trước đây anh trai
mình lại đẩy Lưu Ly vào đường cùng như vậy. So với những nỗi đau mà anh trai
cậu phải chịu đựng thì những gì mà cậu đã trải qua đã là gì? Dương Vỹ lớn hơn
cậu, anh sớm biết ai là kẻ đã giết hại gia đình mình nên mới cố gắng tiếp cận
chờ cơ hội trả thù. Và Lưu Ly chính là con cờ quan trọng của anh trong kế hoạch
trả thù đó. Kẻ đã giết ba cậu, kẻ đã ra lệnh cho thuộc hạ cưỡng bức mẹ cậu, hại
chết em gái cậu. Nếu chỉ một phát đạn giết chúng thì thật dễ dàng cho chúng.
Phải làm cho chúng đau đến tận xương tủy, phải khiến chúng tự tay hủy hoại đi
những gì quan trọng nhất mới khiến cậu hả dạ. Trước đây Thành Phong đã năm lần
bảy lượt tìm cách giết Lưu Ly, dù rằng chưa làm được nhưng giờ đây chắc ông ta
đang cắn rứt đau đớn lắm. Hổ Phách khẽ nhếch môi cười. Thật đáng đời ông ta.
Nhưng như vậy thôi vẫn chưa đủ.
Lưu Ly không biết được những gì Hổ Phách suy nghĩ lúc này, cô bé
vẫn đưa đôi mắt trong veo tha thiết nhìn cậu mong chờ.
- Hổ Phách! Anh đừng trả thù nữa. Chúng ta đi khỏi đây đi. Được
không?
Hổ Phách không trả lời. Dòng rượu màu đỏ rực sóng sánh trong ly
thủy tinh mỏng. Đôi mắt đen thẳm như mặt nước hồ đông của cậu phút chốc trở nên
băng lãnh, chạng vạng trong dòng nước lờ mờ. Rồi cậu đưa tay kéo Lưu Ly xuống
trước mặt mình, tay kia nâng cằm cô cười nhạt.
- Lưu Ly! Anh không giống em. Anh không phải là thiên thần. Anh
không biết thế nào là tha thứ. Anh không thể tha cho những kẻ đã giết ba mẹ và
em gái anh. Anh chỉ có thể dừng lại khi những kẻ đó đã chết hết thôi. Phải! Khi
mà chúng đã chết hết.
- Hổ Phách…
Lưu Ly nhìn anh đau lòng. Hổ Phách cũng nhìn cô, ánh mắt lạnh
lẽo phức tạp phút chốc trở nên sắc lẻm. Rồi anh nhếch môi cười.
- Lưu Ly! Em cũng thật ngu ngốc khi tới đây tìm anh.
- Hổ Phách…Lưu Ly nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Hổ Phách bỗng dưng
thấy sợ hãi.
- Em không ý thức được giá trị của bản thân mình chút nào hết. Em
là đứa con gái mà Thành Phong thương yêu nhất. Em nghĩ ông ta sẽ thế nào khi
anh giết em?
Hổ Phách nhìn cô, ánh mắt đen thẳm u tối. Sau đó anh rút ra một
con dao bấm sắc lẻm đưa lên trước mặt cô. Lưu Ly thấy tim mình nhói đau. Cô
không tin Hổ Phách sẽ giết cô, cô không sợ con dao trên tay anh sẽ làm bị
thương cô. Nhưng những lời anh nói lại khiến tim cô đau, nó còn có tác dụng
mạnh mẽ hơn ngàn lần vết thương thể xác.
- Đủ rồi đó, Hổ Phách! Đức Duy đứng gần đó cố kìm chế nãy giờ.
Đến khi thấy Hổ Phách đã làm hành động quá đáng, cậu lập tức lao đến.- Buông
con bé ra mau!
Đức Duy kéo cô bé ra, Hổ Phách nhìn cậu, cười nhạt và ra hiệu
cho mấy tên ngồi gần đó, lập tức bọn này xông vào khống chế cậu. Đức Duy không
phải tay vừa, cậu xoay người qua đá văng hai tên này sang một bên. Nhưng Hổ
Phách bất ngờ giáng một cước vào bụng
cậu, cậu gục xuống.
- Đức Duy!!!
Thấy Đức Duy bị đánh, Lưu Ly vội lao đến bên cậu. Nhưng Hổ Phách
đã kéo cô lại, giữ cằm cô, anh vuốt nhẹ khuôn mặt tái nhợt của cô khẽ cười.
- Lưu Ly! Mẹ anh trước đây đã bị ba em cho thuộc hạ cưỡng bức.
Em có muốn biết cảm giác của bà ấy lúc đó như thế nào không?
- Hổ Phách…Lưu Ly nhìn anh sợ hãi. Đôi tay nhỏ bé run rẩy cố gỡ
tay anh ra.
Hổ Phách lạnh lùng ném cô cho đám đàn ông bên cạnh, hất hàm ra
hiệu cho chúng. Mấy tên này dường như chỉ chờ có thế, lập tức giữ chặt lấy cô,
đè xuống đất giở trò. Cẩm Vân đứng bên cạnh Hổ Phách khoanh tay trước ngực nhìn
cô bé nở một nụ cười hài lòng.
- Hổ Phách, Hổ Phách!!! Lưu Ly hoảng sợ vùng vẫy, nhưng dường
như lại khiến bọn người kia thích thú hơn.
- Ngoan nào em gái. Bọn anh sẽ chăm sóc em tử tế mà.
Mấy tên yêu râu xanh giữ chặt lấy tay chân cô, bắt đầu đưa những
cái lưỡi bẩn thỉu liếm láp lên cổ cô. Lưu Ly hoảng hốt giẩy dụa dữ dội, nhưng
sức lực của cô không thấm vào đâu so với những gã đàn ông lực lưỡng. Cô hoảng
hốt, cố đưa mắt nhìn Hổ Phách cầu cứu.
- Lưu Ly!!!
Đức Duy thấy cảnh tượng này, cậu nghiến răng cố nén đau gượng
dậy định lao vào cứu cô, nhưng Hổ Phách đã quay sang đá mạnh vào mặt cậu. Đức
Duy bị va vào tường bất tỉnh. Đứng nhìn Lưu Ly đang tuyệt vọng dẫy dụa, Hổ
Phách nở một nụ cười hài lòng.
- Hổ Phách…cứu em với…Hổ Phách!!!
Lưu Ly nhìn cậu cố gắng cầu cứu. Nhưng đáp lại tiếng kêu cứu của
cô bé là ánh mắt bình thản đến vô cảm của Hổ Phách.
Lưu Ly khóc, nước mắt mặt chát khiến mọi thứ nhạt nhòa. Cô không
thể tin là Hổ Phách lại đối xử với cô như vậy. Cô không thể ngờ được anh lại tàn
nhẫn như vậy. Cô vẫn nhìn anh, đôi mắt đau đớn và hoảng sợ cực độ. Cô mong chờ
anh sẽ cứu cô. Cô mong anh sẽ ôm cô vào lòng che chở cho cô.
Nhưng không…
Hổ Phách vẫn đứng nhìn cô.
Thật bình thản.
Chiếc áo khoác của cô bị xé rách, một tên luồn tay vào cổ áo cô
tiếp tục xé chiếc sơ mi trắng của cô. Lưu Ly cố gắng chống cự, nhưng tay chân
cô đã bị giữ chặt. Rồi một kẻ khác cúi xuống hôn lên cổ cô, bộ râu quai nón của
gã cọ nhẹ vào cằm cô khiến cô buồn nôn. Lưu Ly hoảng sợ, cô vẫn nhìn Hổ Phách
với ánh mắt đau đớn thê lương.
- Hổ…Phách…Cứu em với!!!
Vẫn không có một chút thay đổi trên nét mặt Hổ Phách, anh vẫn
bình thản ngồi uống rượu và nhìn cô bị bọn đàn ông cưỡng bức. Cẩm Vân ngồi trên
đùi anh, mỉm cười hài lòng nhìn cảnh hay trước mắt.
Lưu Ly nhắm chặt mắt, bàn
tay nhỏ bé yếu ớt cố đưa ra phía trước, đôi môi run rẩy gọi tên Hổ Phách. Nhưng
không có tác dụng gì cả. Những tiếng kêu ngắt quãng của cô bị nuốt chửng bởi âm
thanh ồn ào bên ngoài và những tiếng cười man rợ của đám người đang hành xử cô.
Những cái lưỡi bẩn thỉu đang liếm láp khắp nơi trên cổ cô. Tanh tưởi, mùi rượi
nồng nặc xen lẫn mùi thuốc lá trong miệng chúng phả vào mặt cô khiến cô buồn
nôn. Cô cố giẩy dụa, nhưng không nhúc nhích được trước những cánh tay thô bạo
của bọn quái vật này.
Tuyệt vọng, cô chỉ biết nhìn lên Hổ Phách, đôi mắt trong veo
nhạt nhòa…
Hổ Phách…
Chàng trai mà cô hết lòng yêu thương, người đã cho cô một lí do
để sống, người luôn bảo vệ cho cô, người đã nói cả đời sẽ yêu thương cô. Bây
giờ lại đứng nhìn người ta cưỡng bức cô như thế này sao? Hổ Phách thật sự muốn
cô bị trừng phạt như thế này sao? Chỉ vì cô là con gái kẻ thù anh. Mặc cho cô
đã yêu thương anh hơn chính bản thân mình. Mặc cho cô cố gắng vùng vẫy với số
phận để được ở bên anh, vậy mà giờ anh lại đối xử với cô như thế này sao?
Hổ Phách, anh thật tàn nhẫn. Chẳng thà anh cứ giết chết em còn
hơn.
Nước mắt cô tràn vào khóe miệng, chát đắng. Những hình ảnh đen
trắng nhập nhòe trước mắt cô, mọi thứ dường như quay cuồng trong đầu cô. Cô
không ý thức được gì nữa, chỉ biết đau đớn nhìn chăm chăm vào một chổ. Nơi có
người con trai đó. Đang nhìn cô, lạnh lùng đến vô cảm, và mỉm cười hài lòng
trước bộ dạng thê thảm của cô.
- Hổ Phách…
Cô cố đưa bàn tay bé nhỏ của mình ra với đến anh. Nhưng trống
trơn. Hụt hẫng. Nước mắt cô nhòe ra, dưới ánh sáng điện chúng trở nên lấp lánh,
hình ảnh của Hổ Phách trước mặt cô cũng lấp lánh. Sáng rực như những vì sao
đêm, đẹp đẽ như những vì sao đêm. Và xa vời như những vì sao đêm.
Hổ Phách. Ngôi sao xa xôi…
Cô không thể nào chạm đến anh được. Anh như thế, mãi rực rỡ lấp
lánh chốn thiên hà. Còn cô thì bị những con quái vật lôi xuống tận tầng thấp
nhất của địa ngục, nơi bẩn thỉu nhất, lạnh lẽo nhất và đau đớn nhất.
Lưu Ly khóc…
Cô quay lại tìm Hổ Phách để bị anh đẩy vào địa ngục sao?
Trái tim Lưu Ly đau nhói càng lúc càng trở nên cào xé hơn, cô
khó thở, rồi cô buồn nôn, đầu cô bỗng chốc quay cuồng, trước mặt cô mọi thứ đều
trở nên trắng xóa nhạt nhòa, văng vẳng bên tai là những tiếng cười đùa bẩn thỉu
của lũ yêu râu xanh.
Cô thấy khó chịu. Ngực cô đau nhói muốn nổ tung ra. Rồi Lưu Ly cũng
không ý thức được gì nữa. Cơ thể cô mềm nhũn bất động. Đôi mắt cô nặng trĩu và
dần khép chặt.