- Em tỉnh rồi? Thấy trong người thế nào?
Một giọng nói ấm áp vang lên, Lưu Ly quay sang, một người con trai xinh đẹp đang ngồi bên cửa sổ sáng rực ánh trăng, bóng dáng anh đổ dài vào căn phòng. Là Dương Vỹ? Lưu Ly thấy hơi mơ hồ, cô đưa tay lên trán, rồi cô cũng nhớ lại chuyện xảy ra lúc chiều.
- Sao anh lại cứu em?
Dương Vỹ lúc này mới từ từ bước xuống khỏi cửa sổ, anh không trả lời cô, đi đến bàn rót một ly sữa nóng đem đến cho cô.
- Uống đi! Dương Vỹ dịu dàng đặt vào tay cô.
Lưu Ly để nguyên ly sữa trong bàn tay hờ hững của mình, rồi bỏ mặc nó rơi xuống sàn vỡ nát, đôi mắt trong veo hờ hững. Cô không cần gì nữa, không cần thứ gì từ Dương Vỹ nữa, sự quan tâm thật lòng hay thương hại, tất cả đều không quan trọng nữa, tất cả với cô giờ không cần nữa rồi. Dương Vỹ cũng không tỏ ra tức giận vì thái độ ương bướng của cô. Anh thở dài và gọi một người giúp việc vào ra lệnh.
- Dọn dẹp đi. Mang đồ ăn lên cho con bé, chăm sóc nó cẩn thận.
Người giúp việc răm rắp vâng dạ rồi bắt tay vào việc. Lưu Ly không nhìn anh nữa, cô ngồi dựa lưng vào thành giường nhìn ra khung cửa sổ, đôi mắt trong veo vô cảm. Dương Vỹ thấy bộ dạng của cô lúc này có vẻ đau lòng, nhưng anh cũng không muốn tỏ ra quan tâm cô, thấy cô đã ổn thì đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài hành lang, Hổ Phách cũng đang đứng lặng im, dựa lưng vào tường như người mất hồn, đôi mắt đen thẳm đau đớn.
Lưu Ly ở lại ngôi nhà cũ của mình. Cô không biết Dương Vỹ và Hổ Phách định làm gì, họ nhốt cô, không cho cô ra ngoài nửa bước, nhưng vẫn cho người chăm sóc cô cẩn thận. Lưu Ly không quan tâm, dửng dưng với tất cả sự chăm sóc của họ.....