- Dương Vỹ keo kiệt, mau buông em ra!!! Em chỉ muốn mượn mấy khẩu súng đó chơi một chút thôi mà!!! Cô nhóc bị kéo đi vẫn cố gào thét.
- Không được! Em muốn chơi thứ gì anh cũng không cấm, nhưng tuyệt đối không được nghịch súng của anh.
Dương Vỹ thở dài kéo cô ra ngoài ném lên xe chở đi. Lưu Ly uất ức lắm, rõ ràng cô đâu có làm gì quá đáng, cô chỉ đang nhắm súng vào chiếc lục bình men xanh đồ cổ của Dương Vỹ, chuẩn bị bắn thôi mà.
Chiếc xe chạy một mạch đến thẳng nhà thờ. Thiên Dã ra đón cô và đưa vào phòng xưng tội, Lưu Ly vùng vằng đi theo nhưng luôn nhìn tất cả mọi người với ánh mắt tóe lửa, dân chúng đi tới xưng tội hôm đó cảm thấy bất an vội bỏ về hết. Thiên Dã chỉ biết nhìn theo họ thở dài, nhờ Lưu Ly mà công việc của anh hôm nay được giảm đi một nữa.
Một tháng sau…
- Hổ Phách… em xong việc chưa? Mau về nhà đi!!! Thiên Dã nói qua tiếng thở dài.
“Ở nhà có chuyện gì sao? Lưu Ly lại gây chuyện gì nữa à?”
- Nó phá tan cái nhà thờ của anh rồi.
“Sao ?”
- Sau khi em sang Anh, con bé lúc nào cũng tìm trò phá phách. Dương Vỹ không muốn rắc rối nên đã đem nó đến nhà thờ giao cho anh trông coi, anh nghĩ rằng con bé đang buồn nên để nó ở đó nghịch phá vài ngày là ổn. Ai ngờ chưa được một tuần nó đã biến nơi đây thành một đống đổ nát.
“Cô bé lại bày trò gì vậy anh?” Hổ Phách tò mò hỏi lại. Thiên Dã vẫn không thôi thở dài.
- Anh vì bận rộn công việc của giáo hội không thể suốt ngày để mắt đến con bé được, nó nhân cơ hội đó lẻn vào nhà kho lấy một đống thuốc nổ còn thừa lại từ hồi trước của anh ra nghịch phá. Và con bé rất thông minh trong việc sử dụng những thứ đó, chỉ với một lần nổ thử là nó thổi bay luôn một góc nhà thờ của anh, hiện anh phải cho tu sữa lại và dọn về nhà Dương Vỹ ở, nhưng không có ngày nào được yên bình với con bé cả. Tất cả đều vì em. Vì vậy Hổ Phách… năn nỉ em hãy mau về nhà đi. Bọn anh chịu hết nổi rồi.
***
Trên cầu thang ngập tràn ánh hoàng hôn đỏ rực. Lưu Ly ngồi lặng im như một con búp bê nhỏ, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú vào những hạt bụi trắng tinh đang quay cuồng trong ánh nắng chiều. Không biết cô ngồi đây đã bao lâu rồi, nhưng cô vẫn không muốn rời đi, có gì đó khiến cô buồn chán không còn muốn vận động nữa. Không hiểu sao cô thấy nhớ Hổ Phách kinh khủng, bình thường anh ở nhà cô rất ghét anh, nhưng bây giờ Hổ Phách đi rồi cô lại muốn gặp anh, lại cảm thấy buồn khi không có anh, cô đơn khi phải xa anh. Lưu Ly thở dài nghĩ thầm, có lẽ mình bị điên rồi.
- Sao lại thở dài? Có chuyện gì buồn sao?
Dương Vỹ đi đến ngồi bên cạnh cô, Lưu Ly ngước lên nhìn anh và hỏi bằng giọng buồn hiu:
- Dương Vỹ, khi nào Hổ Phách về vậy anh?
Dương Vỹ mỉm cười, vuốt ve mái tóc xõa mát lạnh của cô bé dịu dàng: Em nhớ Hổ Phách lắm sao?
Lưu Ly không trả lời, ngồi im đưa ánh mắt buồn hiu nhìn chăm chăm về phía trước, Dương Vỹ không hỏi nữa, anh đưa tay xoa xoa đầu cô, an ủi:
- Được rồi, đừng buồn nữa, ngày mai Hổ Phách về rồi.
- Ngày mai? Lưu Ly ngước lên đầy bất ngờ.
Dương Vỹ mỉm cười gật đầu. Lưu Ly nhảy dựng lên cười toe toét. Rồi cô nhóc vui vẻ chạy ra ngoài chơi đùa. Dương Vỹ nhìn bộ dạng hí hững của Lưu Ly chỉ biết thở dài lắc đầu. Rồi anh cũng theo cô bé đi ra ngoài.
Anh thấy Lưu Ly đang nói chuyện với Thiên Dã, rồi Thiên Dã đi lấy xe, Lưu Ly nhìn Dương Vỹ vẫy vẫy.
- Dương Vỹ, tới nhà em chơi đi, hôm nay có Hoa Thiên tới!
Anh nhìn Lưu Ly lưỡng lự một chút. Anh không muốn đưa Lưu Ly về nhà Thành Phong, ông ta rất thương Lưu Ly, anh sợ đem cô bé tới đó nhiều quá ông ta sẽ thuyết phục cô bé ở lại nhà ông ta. Nhưng anh cũng không muốn cấm đoán gì Lưu Ly, dù sao Thành Phong cũng là ba ruột của Lưu Ly. Anh mỉm cười, rồi cũng lên xe đi theo hai người.
Cách tốt nhất để giữ Lưu Ly ở lại với mình là đi theo kiểm soát cô bé như thế này. Khi nào Lưu Ly và Hổ Phách kết hôn, anh có thể danh chính ngôn thuận giữ cô bé lại, chỉ hi vọng là từ giờ đến lúc đó sẽ không có chuyện gì xảy ra, gần đây anh có linh tính bất an, đặc biệt là lúc Hổ Phách đi xa lâu như vậy.
Thiên Dã lái xe, hơi liếc qua khuôn mặt trầm tư của Dương Vỹ.
- Ba, chị hai!!!
Chiếc xe dừng lại ở sân biệt thự sang trọng. Lưu Ly nhảy tót xuống lon ton chạy ra vườn hoa. Ba và chị gái cô đang ngồi uống trà với Hoa Thiên, nghe tiếng cô, mọi người đều ngạc nhiên quay lại, rồi tất cả cùng mỉm cười.
- Con gái cưng của ba! Lại đây với ba nào!
Thành Phong kéo chiếc ghế mây gần chỗ mình cho Lưu Ly ngồi xuống rồi gọi một chị giúp việc trong nhà đem thêm bánh và trà ra. Dương Vỹ và Thiên Dã cũng bình thản đi lại ngồi xuống uống trà.
- Hai em chuẩn bị đám cưới đến đâu rồi?
Thiên Dã đưa tách trà thơm lên miệng khẽ liếc mắt qua cặp vợ chồng sắp cưới bên cạnh.
- Tụi em đã thử váy cưới và phát thiệp mời xong rồi, đến đầu tháng sẽ tổ chứ lễ cưới. Hoa Thiên mỉm cười hạnh phúc.
Thiên Dã gật gù và liếc qua Lưu Ly.- Đến lúc đó chắc nhà thờ của anh cũng được sửa xong rồi.
Cô bé kia giả vờ như không nghe thấy gì, chăm chú vào cốc sữa nóng của mình.
Thành Phong gặp con gái thì vui lắm, ông đẩy dĩa bánh nướng thơm phức tới trước mặt cô bé mỉm cười, bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc của cô. Không biết ông đã hạnh phúc đến chừng nào khi cô tỉnh dậy, và lần đầu tiên được cô gọi ông một tiếng ba, lúc đó tim ông như vỡ òa vì hạnh phúc.
- Lưu Ly, đây là bánh nướng con thích nhất đó, mau ăn đi!
Lưu Ly gật đầu cười toe toét. Rồi cô hơi ngiêng nghiêng đầu, mở đôi mắt trong veo chăm chú nhìn ông.
- Ba ơi! Sao mắt ba thâm quầng thế kia? Tối qua ba mất ngủ hả?
- À… Tối qua ba có hơi khó ngủ một chút.
Thành Phong nhìn cô bé mỉm cười hạnh phúc, từ sau khi tỉnh dậy Lưu Ly đã thay đổi hoàn toàn, cô bé không còn nhìn ông với đôi mắt căm ghét như trước kia nữa, ngược lại cô rất quan tâm đến ông.
- Nếu ba thấy khó ngủ thì bảo anh Thiên Dã cho ba mượn một cuốn kinh thánh đi, rồi trước khi đi ngủ bảo chị hai đọc cho ba nghe, đảm bảo chưa đầy năm phút ba sẽ lăn ra ngủ say ngay, ngày nào con cũng bảo Dương Vỹ đọc kinh cho con nghe trước khi ngủ đó, quả thật rất dễ ngủ!
- Vậy sao? Thành Phong bật cười xoa đầu cô bé.- Ba sẽ thử, ba sẽ thử!
Thiên Dã nhìn Lưu Ly và Dương Vỹ tức giận, hôm trước Dương Vỹ tới phòng anh mượn cuốn kinh thánh, anh nghĩ Dương Vỹ muốn sám hối tội lỗi trước kia nên mới đọc kinh, anh cũng vui vẻ cho mượn, ai mà ngờ Dương Vỹ lại dám đem ra đọc ru ngủ cho Lưu Ly.
Lưu Ly nói chuyện một chút với mọi người rồi cùng con rùa tung tăng chạy khắp vườn hoa bắt bướm, cô nhóc nghịch ngợm không thể ngồi yên một chỗ quá lâu, mọi người cũng hiểu rõ tính cách của cô nên cũng vui vẻ để cô nghịch phá, nhưng ánh mắt họ không lúc nào rời khỏi cô quá hai phút.
Nghịch ngợm chán thấy mệt, Lưu Ly nằm vật trên thảm cỏ xanh mướt ngước nhìn trời rồi ngủ gật lúc nào không biết.
Lưu Ly ngủ say. Trong giấc mơ chập chờn cô thấy một cảnh tượng kì lạ…
Lửa cháy hừng hực xung quanh. Lưu Ly giật mình mở mắt ra, cô đang ở một nơi thật kì lạ, lửa bốc cháy bừng bừng khắp nơi, rồi những khuôn mặt thoáng qua, rất quen thuộc mà cô không nhớ nổi đang nhìn cô, họ đang cầm những khẩu súng đen ngòm chĩa vào cô. Lưu Ly giật mình vội lùi ra sau, rồi cô nhận ra trên tay mình cũng có một khẩu súng bạc, cô đưa nó lên trước mặt ngạc nhiên, khẩu súng này là của Thiên Dã, cô đã từng nhìn thấy nó, nhưng sao nó lại nằm trong tay cô?
“Lưu Ly… mau chạy đi…”
Một giọng nói yếu ớt vang lên, rất quen, Lưu Ly vội quay lại, cô thấy ba mình đang nằm dưới đất, một bên mắt ông nhòe máu, cả người cũng nhuộm đỏ máu vì vô số vết thương, nằm gần đó là chị hai cô, chị ấy bị một viên đạn gim trúng ngực và đang thoi thóp. Lưu Ly giật mình vội lao đến.
- Ba, chị hai!!!
“Dừng lại, Lưu Ly…”
Có một bóng đen đứng chắn trước mặt cô, cô giật mình ngước lên. Dương Vỹ đang nhìn cô, lạnh lẽo và đau đớn.
“Em không thể cứu hai kẻ đó nữa, nếu muốn kết thúc chuyện này thì bắn anh rồi rời khỏi đây đi”
Lưu Ly đứng ngơ ngác, cô không hiểu sao Dương Vỹ lại nói như vậy? Sao ba và chị hai cô lại bị thương? Sao Dương Vỹ không giúp họ? Sao không cho cô cứu họ?
“Lưu Ly, bỏ súng xuống mau…”
Một giọng nói giận dữ vang lên, Hổ Phách xuất hiện và nhắm súng vào ngực cô siết cò. Viên đạn xé gió lao vào người cô…
Lưu Ly bật dậy, mặt mũi tái mét, tim đập loạn lên trong lồng ngực. Cô thở dốc thất thần nhìn về phía trước. Chợt một bàn tay dịu dàng đưa lên vuốt tóc cô trấn an.
- Lưu Ly, em sao thế? Gặp ác mộng sao?
Lưu Ly vẫn giữ khuôn mặt tái mét quay sang. Dương Vỹ đang nhìn cô lo lắng, Lưu Ly giờ mới nhận ra mình đang ở trên xe hơi của anh, Thiên Dã đang lái xe, còn anh thì làm gối cho cô ngủ. Cô ngơ ngẩn một chút rồi cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Hóa ra chỉ là một giấc mơ.
- Em không sao chứ, Lưu Ly? Sao mặt em tái mét vậy? Dương Vỹ rút chiếc khăn tay ra nhẹ nhàng lau mồ hôi lấm tấm trên trán cho cô.
Thiên Dã cũng nhìn qua gương chiếu hậu lo lắng:- Lưu Ly, em không bị bệnh chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?
- Em không sao! Lưu Ly cười nhẹ khẽ lắc đầu.- Em mới gặp ác mộng thôi.
- Em mơ thấy gì? Dương Vỹ nhìn cô tò mò.
- Em nằm mơ thấy một khu rừng… có rất nhiều người bắn giết lẫn nhau, ba và chị hai đang bị thương, anh và Hổ Phách cũng có ở đó, nhưng hai người nói với em những điều rất lạ. Rồi… Hổ Phách bắn em, em sợ quá nên giật mình tỉnh dậy. Thật may đó chỉ là cơn ác mộng.
Dương Vỹ không nói gì, anh thấy tim mình đập mạnh, những gì anh lo sợ đang dần trở thành hiện thực rồi sao? Lưu Ly đang dần lấy lại trí nhớ của mình sao? Những gì cô bé kể không phải là một giấc mơ, đó là những gì đã diễn ra bốn năm về trước, bàn tay anh run run nắm chặt. Chợt Lưu Ly dựa hẳn người vào lòng anh, thỏ thẻ.
- Giấc mơ đó thật ngớ ngẩn, làm gì có chuyện Hổ Phách bắn em được, hai anh là người yêu thương em nhất.
Dương Vỹ hơi sững người, anh thấy ngực mình nhói đau, rồi anh cũng mỉm cười dịu dàng ôm lấy cô.
- Ừ! Em đừng bận tâm về giấc mơ đó nữa. Nó chỉ là một cơn ác mộng thôi… một cơn ác mộng.
Chiếc xe vẫn chạy đều đều trên đường, Lưu Ly lại nằm gối đầu lên người Dương Vỹ lăn ra ngủ, bây giờ Dương Vỹ có nhiều điều phiền muộn phải suy nghĩ, ánh mắt đen thẳm của anh bất giác ngước lên và nhìn thấy Thiên Dã trong tấm gương chiếu hậu, cũng nhìn mình có vẻ ưu tư.