Đoạn đường Diêu Vận Lạc dẫn Thẩm Tư Duệ đi hoàn toàn khác với lần trước. Ven đường nhiều cây hoang dại, khá vắng vẻ. Nếu không phải giảng viên Lạc còn bên cạnh, cô sẽ hoài nghi mình lạc vào xứ sở không người mất.
Vậy những lúc cô ấy một mình đi về, liệu có cảm thấy cô đơn? Thẩm Tư Duệ liếc nhìn khuôn mặt Diêu Vận Lạc. Cô ấy mỉm cười nhàn nhạt, tính cách vốn cởi mở ấm áp, mang đến một cảm giác an toàn. Hoàn toàn không cách nào liên hệ với hai từ "cô đơn".
Nắng chiều nhè nhẹ phủ lên sóng mũi cao thẳng của Diêu Vận Lạc. Đôi mi cô ấy cong cong, chớp mấy cái, bất chợt nhìn sang Thẩm Tư Duệ.
Cô ấy đưa tay sờ mặt, "Em nhìn gì thế? Mặt tôi có dính lọ sao?"
"A, không có." Thẩm Tư Duệ vội thu tầm mắt. Cô thỏ thẻ trêu đùa, "Do cô đẹp quá đó, em không dứt ánh nhìn ra được."
Diêu Vận Lạc nhếch môi, "Đẹp quá cũng là lỗi của tôi sao?" Cô nàng đột nhiên dừng chân. Thẩm Tư Duệ không để ý lỡ bước thêm vài bước, sau đó ý thức được giảng viên Lạc không đi tiếp mới ngoảnh mặt trở lại. Não cô không theo kịp lời nói và hành động của giảng viên Lạc.
Trời mưa buổi tối và trời sáng mang chút nắng chiều tạo cảm giác khác biệt. Nhưng chung quy vẫn là căn nhà giữa sân cỏ mênh mông cùng lối đi trải dài. Vừa nhìn liền nhận ra đã tới nơi.
Thế nhưng, lần này có phải đi quá nhanh rồi không? Hay là do cảm giác?
Diêu Vận Lạc tra chìa khoá vào ổ, cong môi nói: "Có phải em cảm thấy thắc mắc sao lần trước đi lâu mà lần này chưa được bao lâu đã tới nơi không?"
Thẩm Tư Duệ gật đầu. Phát hiện giảng viên của mình đang mở cổng, căn bản không biết hành động của cô liền lên tiếng: "Vâng ạ."
"Đó là vì em thấy tôi thú vị, có mong muốn ở với tôi lâu một chút nên đi đường mới thấy nhanh đó." Diêu Vận Lạc nói.
Thẩm Tư Duệ bày ra biểu cảm không thể tin được. Đúng là kể từ chuyến ngoại khoá, thiện cảm cùng sự tin tưởng với cô ấy ngày một tăng lên, nhưng không đến mức đi đường cũng muốn đi lâu hơn chứ?
Diêu Vận Lạc tiếp lời: "Đùa em đó. Lần trước chúng ta đi đường vòng, lần này đi đường thẳng, đương nhiên nhanh hơn." Cô ấy câu môi, thông qua hình ảnh mờ nhạt trên cái cổng inox để đoán biểu cảm Thẩm Tư Duệ.
Không ngoài dự đoán, phong phú vô cùng!
Bé con, em ấy thật dễ lừa!
Biết rằng lừa con nít là không tốt. Nhưng mà, vì cái biểu cảm dễ cưng kia, cô tình nguyện làm người xấu vài lần nữa.
Thẩm-mười-bảy-tuổi-Tư-Duệ, bị giảng viên của mình gán cho cái biệt danh "con nít" đang suy nghĩ. Nếu đi đường thẳng nhanh như vậy giảng viên Lạc còn chọn đường vòng làm gì? Lúc đó trời đã tối lại còn mưa, đi lâu như vậy chẳng phải rất thiệt thòi cho cô sao?
Cô cắn môi, không loại trừ khả năng cô ấy thích mình nên chọn đường đi xa để kéo dài thời gian đi cùng. Nhưng nếu như vậy thật, hình tượng tốt đẹp của giảng viên Lạc sẽ bị phá vỡ.
Đối với cô, người phụ nữ trước mặt đối nhân xử thế đều xuất phát từ cái thiện, từ lòng tốt của cô ấy, không phải vì lợi ích riêng. Nghĩ theo hướng kia thật sự rất khó chịu, cảm tình với cô ấy cũng theo đó mà đi mất.
Cô không muốn như vậy một chút nào. Hy vọng là do bản thân nghĩ nhiều.
Diêu Vận Lạc nào biết Thẩm Tư Duệ suy đoán lung tung như vậy. Cô vẫn chăm chỉ làm động tác mở khoá, đồng thời phóng tầm mắt vào trong, đoán xem Diêu Cố có ở đó không. Dạo này thằng bé rất chăm chỉ về nhà, lỡ như đang trong đó thật, tránh sự ngại ngùng, cô vẫn nên thông báo trước với em ấy.
"Thẩm Tư Duệ, em có ngại người lạ không? Có thể em trai tôi đang ở nhà."
Thẩm Tư Duệ mãi suy nghĩ chuyện kia, không để ý trả lời: "Không ạ."
"Ừ." Diêu Vận Lạc thấy cô nàng lơ là, rõ ràng trả lời theo bản năng, nhưng không nói, cũng chẳng hỏi lại.
Cô dẫn cô nàng vào nhà, lấy đôi dép bông hình con mèo màu hồng cho Thẩm Tư Duệ, sau đó liếc mắt sang đôi giày da ở trên cùng góc trái. Dời tầm mắt sang bên cạnh, Diêu Vận Lạc chọn đôi dép màu vàng cùng hình dạng với Thẩm Tư Duệ, suy nghĩ xem có nên giới thiệu Diêu Cố với Thẩm Tư Duệ không.
Bé con có vẻ ngại người lạ, mà thằng bé ở nhà cũng không thích tiếp xúc người khác.
Đắn đo một lúc cô nói với Thẩm Tư Duệ: "Có lẽ Tiểu Cố đang làm việc trong phòng, tôi gọi nó ra, hai đứa làm quen đôi câu nhé?" Cùng trong nhà khả năng đụng mặt rất cao. Chi bằng giới thiệu trước, đỡ cho vô tình gặp mặt rồi lúng túng.
Chưa đợi được cái gật đầu của cô nàng, tiếng cạch từ căn phòng gần đấy vang lên, kế đến là một chàng trai cao gầy, mặc áo thun trắng quần sọt bước ra.
Hắn xoay người đóng cửa, chưa nhìn đến bên kia đã lên tiếng, âm thanh mềm mại như trẻ con. "Chị."
Diêu Vận Lạc: "..." Tiểu Cố, ít nhiều gì em cũng nên ngó qua bên đây một cái hẵng làm nũng chứ?
Diêu Vận Lạc không lên tiếng, Diêu Cố đã sớm quen với điều này, cũng không nghĩ nhiều. Ngoại trừ lần đầu tiên thấy hắn làm nũng, cô nàng sững sờ một lúc, sau đó liên tục véo má hắn, bộ dáng hết mực cưng chiều. Những lần còn lại đều trực tiếp lơ đi. Chị gái hắn càng lớn càng không thích bày tình cảm ra bên ngoài!
Diêu Cố bất mãn nhìn Diêu Vận Lạc một cái, kế đến đi vào nhà bếp, "Hôm nay em muốn học pha chế, chị chỉ dạy em một chút được... không?" Hắn trợn tròn mắt, ban nãy bên cạnh chị gái hắn hình như có người?
Diêu Cố sửng sốt lùi ba bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô gái bên cạnh: "!!!"
Diêu Vận Lạc đỡ trán. Điểm chung của những người đứa nhóc, thật ngu ngốc.
Thẩm Tư Duệ phản ứng phong phú gấp bội người kia, ngoài bất ngờ còn có kinh ngạc, ngạc nhiên, sửng sốt, sững sờ, ngây người,... Một loạt biểu cảm khó nói bằng lời.
Cũng là một sự trùng hợp khó nói. Em trai giảng viên cô yêu thích lại là chàng trai khiến cô say đắm một thời, Diêu Cố.
Giảng viên Lạc họ Diêu, cô ấy thường gọi em trai của mình là Tiểu Cố. Kì thật nhạy bén một tí liền đoán được cái tên "Diêu Cố". Vậy mà Thẩm Tư Duệ không nghĩ ra.
Ôi ngũ quan thanh tú!
Ôi mái tóc chưa chải vào nếp!
Ôi khuôn mặt ngây thơ búng ra sữa!
Tuy là chị em nhưng Diêu Cố và Diêu Vận Lạc mỗi người mỗi nét. Điểm giống nhau duy nhất là đều đẹp kinh động lòng người. Gen nhà giảng viên Lạc cũng quá tốt rồi.
Thẩm Tư Duệ gặp lại người từng thích, mặc dù chỉ là đã từng, nhưng cũng khiến cô xao xuyến một phen.
Diêu Cố nhướng mày, nhanh chân lại gần. Tròng mắt đảo từ trên xuống dưới, trầm giọng hỏi.
"Cô là Thẩm Tư Duệ?"
Diêu Vận Lạc bên cạnh chứng kiến màn này vô cùng ngạc nhiên, biết không thể hỏi cô học trò bẻ bỏng liền quay sang hỏi em trai mình, "Em biết em ấy?"
Diêu Cố rất không tình nguyện, hắn quay sang chị gái hắn, giọng nói dịu nhẹ lại, "Vâng ạ."
"Có tiện nói ra mối quan hệ thế nào không?"
Diêu Cố ngoái đầu ghét bỏ nhìn Thẩm Tư Duệ, sau đó cụp mắt dịu dàng nhìn chị gái mình, tàn nhẫn phun ra vài từ.
"... Cô ta thích em."
Danh Sách Chương: