Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Vận Lạc chỉ đạo Diêu Cố bưng bình trà hoa đậu biếc ra. Sau đó tự tay làm ít đồ ăn nhẹ nhâm nhi cùng.
Lúc Diêu Cố bước vào quầy cô ghé sát tai hắn nhỏ giọng: "Tiểu Cố, em sợ Thẩm Tư Duệ giành chị sao?"
Cô nàng dùng từ "giành", như thể đang nói với trẻ con.
Hắn giật thót mình, thế nhưng vẫn cố gắng không để lộ cảm xúc, bộ dáng không quan tâm nói: "Nào có, em cũng đâu nhỏ bé gì, sao lại cư xử như thế được?"
"Ồ." Diêu Vận Lạc bày ra vẻ mặt lõi đời, biết rõ nhưng không vạch trần. "Chị tin em."
Diêu Cố âm thầm nghĩ, dù sao Thẩm Tư Duệ cũng chỉ là một cô gái, sao có thể cướp chị gái của hắn? Hôm nay bản thân vớ vẩn quá rồi.
Thế nhưng chuyện gì cũng có nguyên do của nó. Bố của hai chị em hắn khá nổi tiếng, thuộc tầng lớp thượng lưu. Diêu Vận Lạc tài năng thiên bẩm, rất nhạy với kinh doanh, tính toán tốt lại có khả năng ăn nói lấy lòng không kém một ai. Từ nhỏ Diêu Cố luôn ngưỡng mộ người chị của mình, hắn nỗ lực học tập, muốn thoát khỏi cái bóng to lớn, sánh vai cùng Diêu Vận Lạc.
Các ông chú bà dì trong giới từng tiếp xúc với Diêu Vận Lạc đều nơm nớp lo sợ. Còn nhỏ đã tinh ranh, mưu trí, lớn lên ắt hẳn sẽ là vũ khí đắc lực của nhà họ Diêu.
Nào ngờ đó là lần duy nhất Diêu Vận Lạc xuất hiện, về sau một mực không chịu ra mặt. Dùng lời của Diêu Vận Lạc mà nói, cuộc sống không cần quá giàu sang, chỉ cần sung túc, an yên đến cuối đời, chẳng phải rất tuyệt sao?
Nói là vậy còn làm thì khác. Những năm qua Diêu Cố có được địa vị trong giới, công sức Diêu Vận Lạc bỏ ra không hề nhỏ. Cho nên, làm gì có chuyện chị hắn sợ khó khăn, ngại cực khổ chứ?
Có một thời gian Diêu Cố cảm thấy không vui, hắn cho rằng Diêu Vận Lạc biết bản thân tài giỏi, lại hết mực yêu thương chiều chuộng em trai là hắn. Cô nàng không dấn thân vào tầng lớp thượng lưu phải chăng là vì hắn?
Nhưng đó là lúc trước. Hiện tại khác rồi, chị gái đã giúp hắn thoát khỏi những cảm xúc không vui kia.
Trước mặt Diêu Cố xuất hiện bàn tay huơ qua cùng giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
"Đang nghĩ gì đó? Sao đột nhiên lại ngẩng người?"
Hắn lắc đầu, điều chỉnh lại thần thái trên gương mặt, bưng khay đựng bình trà cùng ba chiếc ly thủy tinh ra.
Bình trà trong suốt, bầu bĩnh. Bên trong chứa chất lỏng màu xanh biếc, nhìn vào sảng khoái vô cùng.
"Rất mãn nhãn đúng không?" Giọng nói mềm mại dễ nhận diện từ trong quầy vọng ra.
Thẩm Tư Duệ ngẩng đầu "vâng" một tiếng, thu được nụ cười Diêu Vận Lạc.
Diêu Cố rót trà vào ba ly, hỏi: "Cô có cần ống hút không?"
"Không cần." Thẩm Tư Duệ lạnh lùng đáp trả, khẩu khí không khác Diêu Cố là bao.
Hai đứa trẻ này, cùng nhau sáng suốt rồi sao? Đôi môi Diêu Vận Lạc thấp thoáng nụ cười.
Diêu Vận Lạc mở tủ lấy thêm cái đĩa, chất khoai tây lát mỏng ở bên trái, chỗ trống còn lại nhét đậu phộng rang vào. Nhìn nhìn một chút, lại mở tủ lạnh lấy thêm ít hoa đậu biếc khô.
Cô mang ra bàn, lựa chỗ ngồi có thể hướng mắt ra cửa sổ. Diêu Cố hiểu ý chị gái, nhanh chân mở toang cửa kính. Chiều tà, ánh nắng rải rác trên ban công. Nhành cây chỉa vào trong in bóng xuống nền, thật tĩnh lặng.
Không khí như ngưng đọng.
Diêu Vận Lạc cài vài bông hoa đậu biếc lên thành ly, sau đó lấy điện thoại chụp một tấm.
Thẩm Tư Duệ chớp chớp đôi mắt, suy nghĩ khả năng giảng viên Lạc đề nghị chụp chung là bao nhiêu.
"Chúng ta chụp chung đi." Cô nàng giật mình ngẩng đầu. Chủ nhân âm thanh kia là Diêu Cố.
Hắn cười cười, bên ngoài lạnh lùng nội tâm gào thét. Bình thường rất ngại gọi chị gái chụp hình chung, bây giờ cơ hội bày ra trước mắt, sao có thể không nắm bắt? Tuy nhiên, tỏ ra phấn khởi quá mức tức đi ngược hình tượng nam thần, hắn phải giữ lại chút liêm sỉ này.
Diêu Vận Lạc ngó sang em trai mình, lại dời tầm mắt sang Thẩm Tư Duệ. Thẩm Tư Duệ tưởng cô muốn nhờ chụp dùm, chẳng thèm hỏi đã xoè tay phải ra. Ai ngờ đối phương nhíu mày, không đặt máy ảnh lên mà cất tiếng.
"Chụp ảnh cả ba đi."
Thẩm Tư Duệ: "!!!" Giảng viên Lạc ngỏ ý mời cô cùng chụp ảnh?
Diêu Cố: "..." Chúng ta không thể chụp riêng sao?
Kì thật Diêu Cố rất trẻ con, chỉ là chưa từng bộc lộ. Lại nói, trước đây hắn chưa từng thấy Diêu Vận Lạc mời ai đến nhà chơi. Căn nhà trước nay chỉ có hai chị em hắn đột nhiên xuất hiện một người, lại còn là con gái!
Diêu Cố vẫn luôn nghĩ, người đầu tiên ngoài hắn và Diêu Vận Lạc có tư cách đến đây, chắc chắn chỉ có thể là bạn trai tương lai của chị gái. Vì cớ gì lại biến thành Thẩm Tư Duệ? Chị gái hắn không phải người ham công danh, đương nhiên sẽ không vì mua chuộc ai đó mà dẫn người lạ đến nhà. Điều này chứng tỏ, cô gái trước mặt đây có điểm khác biệt.
Nếu Thẩm Tư Duệ là con trai, hắn sẽ không bày ra bộ mặt ghét bỏ, mà ngược lại còn ngoan ngoãn nữa kìa. Diêu Cố không muốn đắc tội với anh rể. Thế nhưng Thẩm Tư Duệ là con gái, lại còn là người đã từng thích hắn. Bao nhiêu thiện cảm đều lùi về âm cực.
Ba người chung một khung ảnh, Diêu Vận Lạc cong môi, nụ cười thấp thoáng dưới cánh môi hồng đỏ. Bên trái là Thẩm Tư Duệ đồng biểu cảm, khác ở chỗ trông rực rỡ hơn. Phía còn lại là Diêu Cố, khí chất đối lập hai cô con gái, lạnh nhạt nhìn máy ảnh.
Tách.
Âm thanh lưu giữ kỉ niệm vang lên.
Diêu Vận Lạc nhấp một ngụm trà hoa đậu biếc, liếm liếm khoé môi nói: "Lâu không pha chế hình như xuống tay rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK