Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Tư Duệ muốn chơi tất tần tật những trò cảm giác mạnh, Diêu Vận Lạc chiều cô nhóc tới bến, thậm chí có trò còn chơi lại ba lần.


Cả hai chơi từ trưa cho đến chiều muộn, sau đó thuê chiếc xe đạp cũ kĩ đèo nhau đi khắp phố. Diêu Vận Lạc chở, Thẩm Tư Duệ ngồi sau. Mặc cho bầu trời âm u, hai cô trò vẫn vui chơi thoải mái.


"Hôm nay em như một đứa con nít vậy." Âm thanh phía trước truyền ra sau, bởi vì cơn gió mà chữ được chữ mất.


Thẩm Tư Duệ theo quán tính áp tai lại gần lưng Diêu Vận Lạc, đề nghị: "Cô nói lại đi, em không nghe rõ." Cô nhóc nghe được nhịp tim người kia, thình thịch thình thịch, khá nhanh. Là do đạp xe sao?


Diêu Vận Lạc bật cười lặp lại câu nói, rẽ xe vào một lối nhỏ. Cô ấy từng nghe ở đâu đó, khi ở cạnh người mình thích, con người ta sẽ trở nên trẻ con hơn, vô thức ỷ lại, thoải mái cười đùa. Bé con không ỷ lại, nhưng em ấy rất vui vẻ, tính cách cũng đỡ trầm lắng hơn bao ngày. Điều này đồng nghĩa cô nhóc cũng có cảm giác với mình chăng?


"Em chỉ mới mười bảy thôi, đương nhiên vẫn còn là con nít." Thẩm Tư Duệ bĩu môi không đồng tình.


Diêu Vận Lạc mỉm cười chỉnh lại, "Mười sáu tuổi đã không còn là trẻ con."


Chiếc xe đạp từ từ giảm tốc độ, sau đó ngừng hẳn. Hai bên đường là cánh đồng hoa oải hương đầy thơ mộng, trữ tình. Thẩm Tư Duệ không kiềm được thốt lên một tiếng "oa".


Cô nhóc xuống xe, phóng tầm nhìn xa tít tắp, "Giảng viên Lạc, cô thật lãng mạn."


"Ồ, vậy sao? Tôi cũng không rõ nữa." Thật kì lạ, bản thân lại cố tình nói nhiều hơn một câu.


Hôm nay trời lộng gió, gió cuốn từng lọn tóc, khẽ chạm lên làn da, mi mắt, điểm lên từng hơi thở. Diêu Vận Lạc đan tay mình vào tay cô nhóc, dắt bé con men theo con đường nhỏ, mà nếu không để ý sẽ không nhìn thấy. Thẩm Tư Duệ cảm thấy thật vi diệu, khi hoá thành con nít sẽ được nắm tay nhiều hơn ư? Giảng viên Lạc có vẻ rất thích những đứa nhỏ.


Sắc tím hoa oải hương, hương thơm phảng phất một vùng, chỉ cần thêm chút nắng nữa bức hoạ này sẽ thật hoàn hảo.


Thẩm Tư Duệ ngẩn người ra ngắm nhìn, trên tai cảm nhận được ai đó cài vật gì lên. Có lẽ ai đó là giảng viên Lạc, và vật gì là một nhành hoa oải hương.


Cô nhóc mỉm cười, làm hành động tương tự Diêu Vận Lạc, cả hai trông thật ngốc nghếch làm sao!


Cuối cùng là chụp một tấm ảnh. Tinh nghịch có, nghiêm túc có, yểu điệu thục nữ cũng có nốt. Đủ loại các kiểu con đà điểu, hài lòng rồi mới chở Thẩm Tư Duệ đi về. Lúc này trời đã nhuốm tối, vì mây dày đặc nên dường như không thấy cảnh hoàng hôn. Thật tiếc.


Lên lại con xe hơi màu đen tuyền, cô ấy chạy một mạch đến quán đĩa, nơi cả hai lần đầu gặp mặt. Trời đổ mưa, thời gian như tua ngược về thời điểm đó.


...


Cửa hàng vẫn hệt như cũ, chỉ khác dạo gần đây Thẩm Tư Duệ ít lui tới. Gần cuối cấp rồi, bận rộn đủ thứ. Mà Diêu Vận Lạc cho dù dạy đầu tắt mặt tối cũng ráng nhín một chút thời gian đến đây.


Bà chủ thấy hai người đi chung liền cười tít mắt. Nói đôi ba câu với Diêu Vận Lạc xong liền quay qua chào hỏi Thẩm Tư Duệ. Như mọi lần thì bà ấy rất điềm đạm, hôm nay bỗng dưng nhiệt tình như vậy khiến cô nhóc có chút hoảng. Cũng may có Diêu Vận Lạc giải vây cho. Cô ấy đưa Thẩm Tư Duệ vào căn phòng gặp nhau lần đầu.


"Sao cô lại chọn địa điểm này để tổ chức sinh nhật ạ?" Cô nhóc suy nghĩ mãi không ra đành lên tiếng hỏi. Nếu là Uyển Đình chỉ có hai lựa chọn, đến nhà cậu ấy hoặc ra quán ăn.


"Không biết, tôi cảm thấy yêu thích nơi đây. Xung quanh vắng vẻ bình yên, bên trong được tự do cất câu ca thoải mái. Em không thích sao?"


Thẩm Tư Duệ lập tức phủ nhận, "Không có, em cũng giống cô, rất thích nơi này."


Diêu Vận Lạc bước tới bàn, hệt lần gặp mặt đầu tiên, rót ly nước cam cho cô nhóc. Đợi cô nhóc nhấp một ngụm, ánh đèn xung quanh bỗng vụt tắt. Bóng tối làm các giác quan khác cảm thụ rõ ràng hơn, âm thanh mưa ào ạt ngoài kia xâm lấn đôi tai cô nhóc. Tiếp đó là tiếng bật lửa, cùng ngọn lửa le lói trên đầu nến. Cái bánh kem hai tầng được mang ra, ánh sáng từ nến hắt lên khuôn mặt Diêu Vận Lạc trông ấm áp lạ thường, đối lập với sự lạnh lẽo từ bên ngoài kia, Thẩm Tư Duệ cảm giác nhịp tim gia tăng.


Bánh kem được đặt xuống, bên trên đề hai chữ "bé con".


Khụ khụ! Thẩm Tư Duệ sặc nước ép cam mất. Giảng viên Lạc có thể đề Thẩm Tư Duệ hoặc Duệ Duệ mà. Cô đã nghe quen với hai cách xưng hô này rồi. Đột nhiên lại lòi ra thêm cách xưng hô mới...


"Ngạc nhiên vậy sao." Trong mắt Diêu Vận Lạc thấp thoáng ý cười. Một ngày đặc biệt chỉ có cô và em ấy, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị. "Nhân lúc nến chưa bị gió thổi tắt, em ước đi."


Nhãn thần Thẩm Tư Duệ đặt lên khuôn mặt Diêu Vận Lạc, đột nhiên có chút hi vọng những năm về sau, về sau nữa, sinh nhật sẽ có cô ấy bên cạnh. Cùng nhau đi chơi, tận hưởng cảnh quan, cùng nhau vui vẻ... Chỉ duy hai người.


Cô nhóc nhắm mắt chắp tay lại. Mở mắt ra lần nữa, người trước mặt vẫn ở đó, trong lòng dâng lên cảm xúc đầy ấm áp. Đôi khi không cần quá nhiều người, chỉ cần một người để tâm đến mình, chiều chuộng mình, đã đủ lay động tâm hồn Thẩm Tư Duệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK