Thẩm Tinh nghi hoặc nhìn qua tấm gương trên tường cô mới nhớ ra còn lớp vỏ bọc comle trên mặt nữa.
"Aiza mới có mấy ngày không gặp mấy người đã không nhận ra tôi sao".
Một người nhân viên đứng lên xác nhận:" Chị Thẩm Tinh "
"Ngoan" Thẩm Tinh mỉm cười với cô nàng.
Cô bé này là sinh viên bán thời gian ở cửa hàng, rất ngoan như lại thông minh, Thẩm Tinh có ấn tượng khá tốt với nàng.
"Chị Tinh Tinh chị đi phẫu thuật thẩm mỹ về đấy hả" Một người khác tò mò hỏi.
Thẩm Tinh lập tức phun một búng máu:" Mỹ nữ này nhìn mặt tôi giống kiểu đập đi xây lại lắm sao".
Mấy cô nàng lại tập trung quan sát kĩ Thẩm Tinh lại gật đầu:" Giống"
"Hây za tiểu tiên nữ tức giận rồi, mấy người mau đi làm việc đi." Thẩm Tinh làm bộ giận dỗi khiến mấy cô nàng cười bò lên.
"Tiểu Tinh Tinh à cô thật đáng yêu nha"
"Đúng vậy nhưng cũng phải công nhận cô thế này cũng rất đẹp đấy".
" Thôi nào tiểu tiên nữ của chúng ta mặt đỏ lên hết rồi kìa ".
Mấy người cười đùa vui vẻ, Thẩm Tinh lắc đầu:" Mấy người cứ cười cho đã đi, cười xong trừ lương ".
"Khụ mọi người đi làm việc đi, tụ tập ở chỗ này làm gì". Chưa tới mười giây đám người nhanh chóng giải tán, trêu chọc boss thì có vẻ vui đấy nhưng túi tiền thì chả vui tí nào đâu, bọn họ vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn.
Thẩm Tinh đi thẳng vào gặp Diệp Thư. Văn phòng của cô ấy chỉ ngăn cách với sảnh ngoài bằng một bức tường thủy tinh cho nên cô nàng cũng nghe thấy sự khác lạ về khuôn mặt của cô. Cho nên khi vừa bước vào đã thấy Diệp Thư đang trợn tròn mắt lên nhìn mình.
"Cậu đừng có nhìn nữa, nhìn tiếp cũng không đẹp được như mình đâu" Thẩm Tinh cười nói.
"Oh my god, Thẩm Tiểu Tinh cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ thật đấy hả".
"Không có mình chỉ thử cách trang điểm mới thôi" Thẩm Tinh lắc đầu.
"Thật đấy à", Diệp Thư đưa tay chọc vào má cô.
Thẩm Tinh nháy mắt với cô:"Thế nào"
Diệp Thư gật đầu:" Perfect "
Thẩm Tinh nói:"Mau mau nào, hôm nay tiểu tiên nữ sẽ đãi cậu đi ăn cơm"
"Được rồi cậu đợi một chút mình vẽ xong cái này đã".
Thẩm Tinh gật đầu yên lạng ngồi một vên xem tạp chí.
Bên ngoài có khách đến, trợ lí của Diệp Thư tiểu Phương vào gọi cô ấy.
"Chị Thư bên ngoài có một vị khách muốn gặp chị."
"Được rồi tôi sẽ ra ngay." Diệp Thư đứng lên nói với cô.
" Cậu chờ một chút"
Thẩm Tinh gật đầu xua xua tay với cô:" Được rồi khanh mau ra kiếm tiền giúp trẫm đi".
Sau khi Diệp Thư rời đi, cô sang phòng bên cạnh giúp cô nàng kiểm tra các hàng mẫu mới về.
Ngắm nhìn mấy bộ váy này cô bỗng nghĩ đến một ngày nào đó cô mặc vày cưới, Mặc Quân Đình dắt cô bước từng bước trên bãi biển điều đó thật tốt biết bao.
Đột nhiên cô tỉnh táo lại, Thẩm Tinh à Thẩm Tinh mày điên rồi sao, anh ta là đồ của người khác đấy. Ý nghĩ này qua đáng sợ cô vội ném nó ra khỏi đầu.
Bỗng dưng một cô gái từ đâu đi đến lại nhận nhầm cô là Lạc Dư.
"Ồ thì ra là Lạc đại tiểu thư "
Giọng điệu người tới cũng chẳng tốt chút nào, Thẩm Tinh không buồn để ý tới.
"Zô, Lạc đại tiểu thư đây có phải từ gà rừng bay lên cây cao tưởng rằng mình thành phượng hoàng rồi sao".
Thẩm Tinh âm thầm nhịn, bình thường trông cô dễ bắt nạt lắm sao mà ai cũng muốn tới chỗ cô tìm phiền phức vậy.
Người này chắc hẳn có quen biết với Lạc Dư hơn nữa quan hệ chắc cũng chẳng tốt đẹp gì, cô có nên dạy cho nàng ta một bài học không đây.
"Lạc Dư tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô bị điếc có phải không ". Cô ả tức điên lên trừng mắt nhìn cô.
Thẩm Tinh lại tỏ ra ung dung lạnh nhạt mà nói:" Người thì không thấy nhưng lại có một con chó cái đang sủa bậy đấy"
Ngụy Như Tuyết tức trợn mắt lên trừng cô:" Lạc Dư cô"
Thấy có mấy nhân viên đang ghé mắt vào, cô ta kiềm chế lại muốn xông lên đánh Thẩm Tinh một trận.
" Đừng tưởng cô leo lên Mặc gia là có thể đứng ở đây giễu võ dương oai".
Thẩm Tinh không nói gì chỉ ồ lên một tiếng. Việc Mặc Quân Đình và Lạc Dư kết hôn không được công khai rộng rãi nhưng vẫn có một số gia tộc có quyền thế ở Ninh Thành biết, cô gái mày lại còn có biết với Lạc Dư, chắc gia đình cũng chẳng tầm thường cô công khai xử lý cô ta chắc chắc không có vấn đề gì cứ. Thôi kệ có thì bảo Mặc Quân Đình giải quyết hộ dù sao anh ta cũng là chồng hờ trên danh nghĩa của Lạc Dư.
"Ồ vậy thì sao, bây giờ tôi có Mặc gia chống lưng cô có thể làm gì được tôi. Tính xông lên cắn tôi chắc"
Cô ta cứng họng, Lạc Dư nói đúng trước đây thì không sao nhưng bây giờ thì khác rồi, Mặc gia là gia tộc đứng đầu đế đô, thậm chí so với cả nước Việt này cũng là thuộc gia tộc đứng đầu, bây giờ Lạc Dư đã trở thành Mặc gia thiếu phu nhân cô đắc tội cô ta chắc chắn Mặc gia sẽ không để yên.
"Hừ đúng là đồ chỉ biết dựa vào đàn ông"
Thẩm Tinh ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng đến cô ta:" Một cô gái có ăn có học đàng hoàng như cô sao có thể nói ra mấy lời bẩn thỉu như vậy, chẳng khác nào mấy người đàn bà chanh chua thiếu giáo dục.
Ồ hay là cô đây đã quên mất mình đã được dạy dỗ tử tế vậy, có cần tôi giúp cô ôn lại một chút không ".
Cô ta bị ánh mắt của Thẩm Tinh dọa cho rùng mình, sợ hãi tới mức nói không nên lời:"Cô"
Thẩm Tinh nhún vai:" Chậc, nói cô giống con người vẫn vẫn còn đánh giá cao cô quá đấy, tính ra cô vẫn giống con vật bốn chân hơn đấy".
Cô ta tức đến mức không nói nên lời.
Cửa rèm đột nhiên bị đẩy ra, nghe tiếng cãi nhau Diệp Thư và vị khách hàng của cô ấy đẩy cửa bước vào.
Cô gái kia đi đến bên cạnh Ngụy Như Tuyết:" Tiểu Tuyết cậu không sao chứ".
Cô ta lắc đầu không nói lời nào ánh mắt ác độc mà nhìn Thẩm Tinh.
Bên này Diệp Thư lại gần Thẩm Tinh:" Châu Châu cậu không sao chứ".
Thẩm Tinh lắc đầu ra hiệu cho cô ấy im lặng đừng nói gì cả. Diệp Thư nhìn hai người An Thư Hân rồi gật đầu.
Cô gái mới bước vào kia lại mỉm cười nhìn Thẩm Tinh: " Mặc thiếu phu nhân"
Thẩm Tinh nhíu mày cô đối với bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, làm sao bây giờ, cô quay sang ngó Diệp Thư.
Diệp Thư nghe An Thư Kỳ gọi Thẩm Tinh là Mặc thiếu phu nhân mắt đã sắp lồi ra đến nơi mà Thẩm Tinh còn không phản bác, lúc cô còn đang rối não thì thấy Thẩm Tinh nhìn mình cầu cứu.
Hết cách, cô đành ghé sát vào tai Thẩm Tinh:" Đây là An gia nhị tiểu thư An Thư Hân".
Thẩm Tinh gật đầu, cũng mỉm cười hào phóng nhìn An Thư Hân:" Cô An"
"Không nhờ lại gặp được cô ở đây, thật đúng là có duyên ".
Thẩm Tinh cười:" Đúng vậy, đúng là có duyên " Nghiệt duyên thì đúng hơn, cô nàng bên cạnh cô ta chẳng có quan hệ tốt với Lạc Dư thì An Thư Hân làm sao có thể tốt được chứ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã cô ta không bỏ đá xuống giếng xem ra đã là may mắn lắm rồi.
"Hôm nay cô An tới để xem váy cưới sao". Đoán cô ta là khách của Diệp Thư cô nói.
" Đúng vậy, khi nào tới hôn lễ của tôi và Cảnh Diễn cô nhất định phải tới đấy". An Thư Hân nói.
Thẩm Tinh tuy không biết bọn họ là ai nhưng vẫn gật đầu đồng ý:" Được "
An Thư Hân không tiếp tục nhìn Thẩm Tinh mà quay sang nói với Diệp Thư: "Cô Diệp, cô hãy sửa lại những chỗ tôi đã nói khi nãy".
Diệp Thư gật đầu:" Không thành vấn đề "
Cũng đã xong việc cô ta lôi kéo Ngụy Như Tuyết rời đi:" Vậy chúng tôi đi trước".
Trong suốt quá trình Ngụy Như Tuyết không nói câu nào chỉ nhìn Thẩm Tinh chằm chằm sau đó tức giận theo Anh Thư Hân bỏ đi
Thẩm Tinh thu hồi ánh mắt, cô tuy ngại phiền phức nhưng cũng chẳng ngán ai bao giờ cả, tốt nhất cô ta đừng để bị cô bắt được lần nữa nếu không. Thẩm Tinh hừ lạn một tiếng
Khi hai người rời khỏi cửa hàng, Diệp Thư mới quay sang Thẩm Tinh:" Thẩm Tiểu Tinh như vậy là như nào hả"
Thẩm Tinh giật mình rụt cổ nói:" Được rồi có gì thì từ từ nói, tí nữa tớ sẽ kể hết cho cậu được không, ha".
Lúc này Diệp Thư mới thu lại bộ dáng cọp mẹ, hai người lôi kéo nhau ra một nhà hàng tây vừa ăn cơm vừa bàn chuyện nhân sinh.