• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trung tuần tháng chạp, phương Bắc đã là trời đông giá rét. Gió lạnh thấu xương thổi qua, như có thể khoét ra mấy lỗ lớn trên mặt.

Trang Trừng và Tiết Tử Linh quyết định đi về hướng Đông Nam. Chờ thời tiết ôn hòa chút, lại đến phương Bắc xem.

Ngày hôm đó đang lúc hoàng hôn tuyết nối đuôi nhau rơi xuống, xem tình hình sẽ kéo dài đến ngày mai. Các nàng liền chọn một khách sạn, ý định dừng lại một đêm.

Chưởng quầy ân cần hỏi: "Hai vị cô nương, mấy gian phòng nha?'

Tiết Tử Linh sửng sốt trong chốc lát, thường ngày ở trọ không ai hỏi vấn đề này đấy.

"Hai gian."

"Một gian."

Hai người đồng thời trả lời.

Chưởng quầy: "Rốt cuộc là mấy gian nha?"

Trang Trừng không nói lời nào, Tiết Tử Linh: "Một gian."

Chưởng quầy: "Được rồi!"

Mặc kệ hai gian hay một gian chưởng quầy đều hài lòng, dù sao giữa đêm tuyết lớn thế này không lo không bán được phòng, sớm muộn gì cũng có thể bán đầy.

Trang Trừng đi theo sau Tiết Tử Linh lên lầu. Nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: "Mùa đông trời lạnh, ngủ cùng một chỗ có thể sưởi ấm. Còn nữa tối nay nhất định sẽ có thật nhiều người đến ở trọ, tiết kiệm một gian có thể nhường cho người khác. Ân."

"Ngươi nói rất đúng." Tiết Tử Linh làm như thật mà phụ họa.

Đại khái là khách sạn sợ lạnh không mở cửa sổ, trong phòng có vẻ ngột ngạt. Tiết Tử Linh hỏi Trang Trừng xác định nàng không lạnh, liền đẩy cửa sổ ra.

Vừa đẩy ra, một con tiểu ưng giương cánh mang theo tiếng kêu sắc lạnh lao vào. Tiết Tử Linh tay nhanh mắt lẹ, một phát bắt được cổ con ưng.

Trang Trừng vừa nhìn: "Là Nhị Anh!"

Nhị Anh, con ưng thứ hai trong đàn ưng Ba Hồ Lô dưỡng.

Tiết Tử Linh tháo ống trúc nhỏ trên chân Nhị Anh xuống, vứt cho Trang Trừng: "Không phải nói ưng của hắn không truyền tin sao?"

Trang Trừng rút tờ giấy nhỏ bên trong ra, thì thầm: "Khung Sùng mời Thiếu trang chủ, Tiết cô nương trợ ta vượt qua cửa ải khó."

Lật đến mặt sau, tiêp tục đọc: "Ba con đều phái ra đưa tin, đưa không đến chính là thiên mệnh."

Tiết Tử Linh: "Ba con?"

Dứt lời, lại một thanh âm sắc bén vang lên. Tiết Tử Linh duỗi tay kia ra, bắt được cổ Đại Anh.

Trang Trừng rút tờ giấy nhỏ ra nhìn: "Nội dung giống vậy."

Tiết Tử Linh: "Có muốn hồi âm không?"

"Không cần." . truyện ngôn tình

Tiết Tử Linh đem Đại Anh và Nhị Anh quăng ra cửa sổ. Tiếp theo Tiểu Anh cũng xông đến, Tiết Tử Linh bất đắc dĩ, lần nữa nắm cổ chim.

Trang Trừng: "Vẫn là như vậy."

Tiểu Anh cũng bị ném ra ngoài.

"Ba Hồ Lô nuôi chim rất có cách a." Tiết Tử Linh đóng cửa sổ, tự đáy lòng tán dương.

Trang Trừng nhíu mày: "Khung Sùng Sơn Trang đã xảy ra chuyện gì? Mấy hôm nay chúng ta đi trên đường cũng không nghe được tin đồn."

Tiết Tử Linh: "Có lẽ là chuyện không thể để cho người khác biết."

"Không biết Thương ca ca thế nào." Trang Trừng nhỏ giọng nói.

"Thương ca ca?!" Tiết Tử Linh cảm nhận được một loại nguy cơ: "Thương Ẩn?"

"Đúng, cô biết... A!" Trang Trừng nháy mắt mấy cái, hiểu: "Khung Sùng Sơn Trang, cô đến đó rồi sao?"

Tiết Tử Linh bĩu môi: "Ân." Một năm đến Khung Sùng Sơn Trang dạo hai lần, mỗi lân đều có thu hoạch mới.

Trang Trừng khó xử gật đầu, không xác định nói: "Nếu Thương ca ca đã đặc biệt mời cô tương trợ, hẳn là đã không để bụng chuyện lúc trước. Nếu chúng ta đi, ân oán của hai người không chừng sẽ được xóa bỏ. Tiểu Tiết, ý của cô thế nào?"

Nghe được Trang Trừng vì mình suy nghĩ, trong lòng Tiết Tử Linh thư thái chút ít: "Không có ý kiến."

"Cái kia đợi ngày mai tuyết ngừng, chúng ta liền đi về hướng Khung Sùng Sơn Trang, hy vọng có thể đuổi kịp." Trang Trừng nhìn nàng nở nụ cười, lại có điểm nghi hoặc: "Nhưng mà, là cửa ải khó khăn gì nhất định phải mời hai người chúng ta đến trợ giúp chứ?"

Tiết Tử Linh: "Đến đó tự nhiên biết, bây giờ, ngủ."

Tam đại sơn trang, Vạn Nhạc rộng rãi, Bình Lan thượng võ, Khung Sùng nhiều tài.

Lần cuối cùng Trang Trừng gặp được Thương Ẩn là vào ba năm trước đây. Còn trước đó, cách hai năm Thương Ẩn đều sẽ đến Vạn Nhạc Sơn Trang làm khách một lần. Về sau, bởi vì Trang Trừng lớn lên, trổ mã được tướng mạo đẹp vô song, tỷ tỷ của Thương Ẩn cố hết sức khuyến khích đệ đệ lớn tuổi chưa lập gia đình lấy nàng về nhà, nhưng Thương Ẩn đối với nàng chỉ có tình huynh muội, vì để tránh hiềm nghi, liền tự giác ít cùng Trang Trừng tiếp xúc.

Sau khi nghe xong Tiết Tử Linh vẫn cảm thấy lo lắng. Nàng ngầm hạ quyết định, nếu lần này Thương Ẩn lộ ra manh mối gì, nàng sẽ đem Khung Sùng Sơn Trang biến thành Bần Cùng Sơn Trang.

Nói đến tỷ tỷ của Thương Ẩn – Thương Kiêm Gia, vậy thì chính là một nhân vật khiến người người bội phục, ngay cả Tiết Tử Linh cũng muốn đối với người kia dựng thẳng ngón tay cái khen một tiếng lợi hại! Nàng chỉ dùng thời gian bảy năm, làm cho tài sản của Khung Sùng tăng giá trị gấp đôi. Hôm nay, dưới chân núi Khung Sùng có vài tòa thành đông đúc lại giàu có, hầu như đều là sản nghiệp của Khung Sùng. Cho dù tất cả mọi người trong Khung Sùng Sơn Trang hạ quyết tâm miệng ăn núi lở, vậy cũng phải ăn vài thế hệ mới ăn xong được.

Tất cả thương nhân đều có chút kiêng kị với danh tiếng của Thương Kiêm Gia, nhưng dân chúng lại đối với nàng không có ác cảm. Có người còn tặng nàng danh hiệu "Giả gian thương", ý chỉ nàng tuy rằng tâm hắc tay ác, vơ vét của cải dữ dội, nhưng là dùng mưu trí và tài hoa đắc thủ, kinh doanh lại thành tín.

Hai tỷ muội một bên ngoài một bên trong, thủ vững sơn trang. Thương Kiêm Gia biết cách làm giàu, Thương Ẩn dùng tiền có đạo – cái này cũng xem như khích lệ.

Thời điểm Trang Trừng và Tiết Tử Linh đến Khung Sùng Sơn Trang, trùng hợp là đêm giao thừa.

Thương Ẩn khoác áo lông thỏ, từ cổ đến mắt cá chân bao bọc cực kỳ chặt chẽ, dẫn theo hai tùy tùng ra cửa sơn trang nghênh đón.

"Trang Trừng, Tiết Tử Linh, đợi đã lâu." Thương Ẩn cười tươi chắp tay.

"Thương ca ca." Trang Trừng hoàn lễ: "Gió lạnh, mau vào thôi."

Tiết Tử Linh liếc nhìn kỹ, chỉ thấy sắc mặt Thương Ẩn tái nhợt như tờ giấy, có vẻ bệnh nặng gió thổi qua liền gục, uổng phí một bộ túi da tuấn tú. Tiết Tử Linh không hiểu có chút tự hào.

Một đường quỳnh lâu ngọc vũ, điêu lan ngọc thế. Vô số bồn cây đẹp đẽ quý giá có thể thấy ở khắp nơi. Cầu nhỏ nước chảy, đẹp không sao tả xiết.

Sau khi ngồi xuống, tùy tùng ngâm nước trà chiêu đãi.

Trang Trừng đã có hoài nghi trong lòng, nhưng nàng không có hỏi trước, an tọa bất động.

Nhìn Trang Trừng không có ý mở miệng, Thương Ẩn đành phải nói: "Trang Trừng, vài năm không gặp, muội thay đổi không ít."

Trang Trừng nói: "Hiểu biết thêm rất nhiều kiến thức, tự nhiên so với trước kia bất đồng."

Thương Ẩn: "Ta đi thẳng vào vấn đề. Lần này mời hai muội, quả thật có một cửa ải khó khăn cần hai muội hiệp trợ."

Trang Trừng: "Là cửa ải khó gì?"

Thương Ẩn: "Tỷ của ta, khụ, thúc giục ta lập gia đình."

Trang Trừng: "... Ách?"

Tiết Tử Linh bắt đầu tính toán từ chỗ nào dời lên.

Hồn nhiên không biết sơn trang của mình sắp có nguy cơ tao ngộ cướp sạch, Thương Ẩn giải thích nói: "Tỷ của huynh đã ra tối hậu thư cho huynh. Nếu trước lễ mừng năm mới năm nay chưa chọn được người lập gia đình, nàng sẽ cắt hết tiền tiêu vặt của ta."

Trang Trừng nhíu mày, không phải là... a?

Thương Ẩn: "Cho nên huynh nghĩ muốn nhờ muội phối hợp diễn trò, giấu giếm tỷ tỷ. Đầu năm nay nàng sẽ trở về, mười lăm liền đi, chỉ có mười ngày. Huynh và muội quen biết, hai người diễn kịch tỷ của huynh sẽ dễ dàng tin tưởng."

Trang Trừng trầm mặc một lát, hỏi: "Huynh cố ý chỉ rõ muốn gặp Tiết cô nương, lại là vì sao?"

"Cái này sao..." Thương Ẩn hướng sau lưng thò tay, tùy tùng Tiểu Bát đưa lên một sấp bái thiếp: "Huynh muốn nhìn một chút, người đưa những thứ này cho Khung Sùng Sơn Trang, Tiết Tử Linh, rốt cuộc có bộ dáng gì."

Trang Trừng nhận lấy.

Tổng cộng bốn tờ bái thiếp. Tờ thứ nhất phía trên viết: Cống phẩm tiền triều Ngũ Phúc Bát Bảo Như Ý đã lấy đi. Lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ): Tiết Tử Linh.

Tờ thứ hai, đồ vật lấy đi thay đổi.

Tờ thứ ba, tờ thứ tư cũng là như thế.

"..." Trang Trừng ngẩng đầu, vẻ mặt cổ quái. Tiết Tử Linh chưa từng lấy đồ của Vạn Nhạc Sơn Trang, đương nhiên sẽ không đưa loại bái thiếp này. Không thể không nói, Trang Trừng nhận thấy có chút rung động.

"Đã như vậy, Tiết cô nương huynh cũng gặp được, không bằng chúng ta..." Trang Trừng suy nghĩ một chút, dùng một thành ngữ mới học được: "Hòa khí sinh tài, như thế nào đây?"

Khóe miệng Thương Ẩn co rút hồi lâu, ho một tiếng: "Có thế."

Trang Trừng buông lỏng tâm sự, nhìn Thương Ẩn cười nói: "Thật sự có lỗi, cửa ải khó khăn của huynh, muội không thể giúp huynh vượt qua."

"Vì cái gì?" Thương Ẩn khó hiểu nói: "Tuổi của muội cũng không nhỏ, cha muội không giục muội lập gia đình à? Lần này muội giúp huynh, lần sau tất nhiên huynh cũng sẽ giúp muội giấu giếm thúc thúc."

Trang Trừng lắc đầu: "Cha đã đồng ý để chính muội đi tìm, nhất thời tìm chưa thấy, cha cũng sẽ không ép bách muội."

Tiết Tử Linh lập tức nhìn chằm chằm Trang Trừng – tìm chưa thấy? Không phải ta đang ngồi đây sao?

Trang Trừng cảm thấy nhột trong người, ngồi càng thẳng lưng, cố ý không nhìn nàng.

Thương Ẩn phát sầu nói: "Vậy cũng không tốt. Huynh gửi hết hi vọng vào muội, nên không tìm người khác. Chỉ còn năm ngày nữa tỷ tỷ sẽ về, huynh đi đâu tìm người thế thân đây?"

Trang Trừng bị nhìn chằm chằm chịu không được, yếu thế mà liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt lộ vẻ đáng thương.

Ai ngờ Thương Ẩn cho rằng đây là Trang Trừng dùng ánh mắt chỉ cho mình, lập tức sắc mặt càng khổ: "Không được, mỗi lần tỷ tỷ nhắc tới Tiết Tử Linh đều nghiến răng nghiến lợi."

Tiết Tử Linh nghe vậy trợn trắng mắt.

Trong lòng Trang Trừng cũng trợn nửa mắt.

"Đúng rồi!" Bỗng nhiên Trang Trừng nghĩ đến cái gì: "Lúc chúng ta ở dưới chân núi, có nghe mọi người nhắc dến..." Nói đến một nửa nàng cảm thấy có vẻ không thích hợp.

Thương Ẩn gấp gáp chỉ muốn tìm một cọng rơm cứu mạng, chỉ cần có thể vượt qua mười ngày là được, lập tức truy vấn: "Nhắc đến cái gì?"

Trang Trừng nói: "Nhắc đến hoa khôi đầu bảng của Hoa Hảo Nguyệt Uyển, Tô Vận cô nương. Nghe nói bộ dáng ôn nhu, phẩm tính văn nhã, hơn nữa có một loại khí chất trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn."

"Thật sao..." Thương Ẩn gọi tùy tùng: "Tiểu Cửu?"

Tiểu Cửu tiến lên một bước: "Tô Vận cô nương nằm đầu bảng danh sách hoa khôi, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, năm nay đã mười bảy." Nói xong lui trở về.

Có thể làm cho Tiểu Cửu đánh giá cao như vậy, xem ra quả thật không tệ. Thương Ẩn khiêu mi: "Tuổi còn nhỏ ngược lại không tốt. Tỷ của ta không thèm để ý thân phận, ngày mai chúng ta xuống núi nhìn thử xem."

Tiểu Cửu lại tiến lên một bước: "Công tử, Hoa Hảo Nguyệt Uyển đã nghỉ Tết, mồng ba khai trương lại." Lại lui về.

"Chỗ đó mà cũng nghỉ Tết à?" Thương Ẩn giật mình. "Vậy mồng ba lại đi, ngươi trước báo với lão bản một tiếng."

Tiểu Cửu tiến lê: "Vâng." Lui về.

Tiết Tử Linh và Trang Trừng nhìn xem phương thức Tiểu Cửu trả lời, thậm chí nghĩ hỏi một câu: có mệt hay không?

Thương Ẩn nói với các nàng: "Hôm nay ta phải xử lý công việc của sơn trang, chỉ sợ không có thời gian tự mình chiêu đãi. Hai người cứ tùy ý, có việc phân phó hạ nhân. Nếu như cảm thấy sơn trang nhàm chán, xuống núi đi một chút cũng không sao. Hai người xem chỗ ở trước, không hài lòng hãy nói với Tiểu Bát. Tiểu Bát –"

"Vâng." Tiểu Bát lĩnh mệnh.

Sau khi đến chỗ ở, Tiết Tử Linh để cho Tiểu Bát rời đi.

"Tiểu Tiết." Trang Trừng nói: "Cô thích Khung Sùng Sơn Trang sao?"

"Không thích."

"Vạn Nhạc Sơn Trang thì sao?"

"Thích." Tiết Tử Linh quay đầu: "Như thế nào?"

"Không có gì." Trang Trừng giương lên khóe miệng. Nàng cho rằng Tiết Tử Linh hứng thúc với việc thu thập bảo vật như vậy, sẽ thích Khung Sùng Sơn Trang. Xem ra... có một số việc có thể nghĩ lạc quan một chút.

TiếtTử Linh lại nhích lại gần hôn nàng một cái, muốn nói gì đó, nhưng lại khôngnói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK