Màu da của nàng khá sậm, lông mày bên trái dưới xương cằm có một vết sẹo dài gần một tấc, bộ dáng cực kỳ hung hãn. Tuy rằng nhìn kỹ ngũ quan rõ ràng, có một vẻ đẹp di vực đặc trưng, nhưng Trang Trừng cảm thấy... Phàn Long giống một đầu Tỳ Hưu, người này lại giống một tên La Sát, càng dọa người.
Tiết Tử Linh nói: "Nắm chặt đao của ngươi."
Nữ thủ lĩnh vô thức nắm chặt thanh đao tùy thân, còn chưa kịp hỏi, đột nhiên trong tay trống rỗng. Nàng quá sợ hãi, chỉ thấy Tiết Tử Linh đã cầm đao trên tay, chuẩn bị rút ra...
"Không được rút đao!"
Nhưng mà động tác của Tiết Tử Linh so ra nhanh hơn thanh âm của nàng, lời vừa ra miệng, đao đã rời vỏ.
"Oanh!—"
Một tiếng vang thật lớn. Chiếc bàn đá trong phòng theo tiếng vỡ nát.
Đá vụn bay ra bốn phía. Phàn Long ôm đầu chạy thục mạng, nữ thủ lĩnh cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu. Đợi hết thảy kết thúc, chỉ thấy Tiết Tử Linh ôm Trang Trừng đứng ở ngoài cửa, lông tóc không tổn hao gì. Vẻ mặt người đều thập phần vô tội.
Nữ thủ lĩnh tức sùi bọt mép, từ trong đống đá lôi vỏ kiếm của mình ra.
Tiết Tử Linh kinh ngạc nhìn thanh đao trong tay, lật qua lật lại yêu thích không buông tay. Nàng nhìn nữ thủ lĩnh đang xông qua, nói: "Trục Lộc Đao, ngươi là Xa Tiểu Hoán?"
Nữ thủ lĩnh dừng chân lại.
Tiết Tử Linh biết mình đoán không sai, liền đặt ngón trỏ lên lưỡi đao nhẹ nhàng vuốt qua một phát, lưỡi đao lập tức cắt đứt làn da, máu liền theo đó chui vào thân đao.
"Quả nhiên bảo đao." Tiết Tử Linh khen một tiếng, đem Trục Lộc Đao trả lại cho nàng.
Căn phòng này cách xung quanh không xa, lúc này đã có vài người chạy tới, nhìn nhau hỏi: "Động đất rồi sao? Ngươi cũng thấy hả? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Phàn Long một bộ râu – cũng chính là gương mặt – đá vụn bám đầy, nhìn đoàn người vừa tới nói: "Không có việc gì không có việc gì, vừa rồi Xa Tiểu Hoán chém cái bàn chơi thôi."
Đoàn người: "A... Tiểu đương gia, cô không có việc gì làm chém bàn là gì? Dành sức chẻ củi nhiều một chút a!"
Xa Tiểu Hoán trừng mắt: "Biết rồi biết rồi, chốc nữa sẽ đi chẻ."
Đoàn người hài lòng tản ra, hướng tới những người tới sau giải thích tình huống.
Tiết Tử Linh và Trang Trừng nhìn nhau: tiểu đương gia? Đây là cái chức vụ gì?
Xa Tiểu Hoán nói: "Ta tin các ngươi. Không ngờ ngươi cũng biết Trục Lộc Đao – Đao ra tất thấy máu."
Tiết Tử Linh nhún vai: "Nếu đã tìm nhầm người, chúng ta liền không truy cứu."
"Chậm đã!" Xa Tiểu Hoán ngăn các nàng không cho đi.
Phàn Long: "Thất kính thất kính, thất lễ thất lễ, vào phòng nói, vào phòng nói."
Cái bàn đã không còn, Phàn Long từ trong đống phế tích đào chốc lát, thật sự tìm không thấy ghế đá, bốn người đành phải đứng nói chuyện.
"Thật sự xin lỗi a, hặc hặc hặc hặc." Phàn Long cười to, đá vụn trên chòm râu rào rào đổ xuống: "Đã đến đây, ở lâu vài ngày đi."
Trang Trừng: "Không biết đại đương gia nói "ở lâu" là có ý như thế nào?"
Phàn Long vội hỏi: "Các ngươi yên tâm! Bạch Tượng Trại tuyệt đối không có ác ý. Ta là muốn mời các ngươi giúp ta một việc. Không dối gạt các ngươi, bên trong trại có chút phiền toái, vốn chúng ta đã nghe ngóng kỹ, hôm nay một nữ thần đến từ kinh thành sẽ đi ngang đây, không sai biệt chính là vào canh giờ kia, đi qua con đường kia, chúng ta mới đi mời nàng đến trại. Ai biết hiện tại làm ra chuyện cho ô long như vậy, nữ thần nhất định là mời không tới. Các ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
Tiết Tử Linh: "Xuống núi, hỏi quan phủ."
Phàn Long cười ha hả: "Tiết nữ hiệp thật hài hước."
Tiết Tử Linh: "Các ngươi lá gan cũng lớn lắm, nữ thần nói bắt liền bắt, còn sợ gì quan phủ."
Phàn Long: "Chúng ta đây không phải đã hoàn lương rồi sao, nghe nói nữ thần rất có thiện tâm, chắc chắn sẽ không làm khó chúng ta. Hơn nữa chuyện chúng ta muốn nhờ giúp đỡ, cũng coi như là một chuyện tốt a."
Trang Trừng hỏi: "Nói đến nói đi, rốt cuộc chuyện các ngươi muốn chúng ta giúp là chuyện gì?"
"Ai nha, Trang thiếu trang chủ thật là thiện lương!" Phàn Long dựng thẳng ngón tay cái, giải thích: "Trại của chúng ta vốn dĩ chính là trại cướp, chính là hai năm trước cả trại đột nhiên giác ngộ, không muốn tiếp tục giết người cướp của, hoàn lương đi bán gỗ, làm ruộng trồng rau. Nhưng mà, lòng còn chưa đủ."
Tiết Tử Linh hỏi: "Nhị đương gia giết người?"
"Làm sao ngươi biết!" Phàn Long kinh hãi nói: "Chính là chuyện nghiêm trọng này!"
"Ta đoán!" Tiết Tử Linh không có giải thích, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Ngươi muốn chúng ta bắt người đứng sau lưng hắn?"
"Ngươi lại biết!" Phàn Long sùng kính mà trừng mắt nhìn nàng: "Ai nha đây thật là mời đúng người!"
Trang Trừng cũng đã hiểu rõ. Nơi này có Đại đương gia tiểu đương gia, người còn lại nếu như còn sống, chính là người có tâm bất chính kia. Đối với những sơn trại thế này, đáng giá để bọn hắn mạo hiểm mời người ngoài đến giải quyết, chỉ có thể là chuyện chết người. Phàn Long hiển nhiên không thể động thủ, ngược lại muốn mời nữ thần đến, hẳn là muốn bắt người đứng sau lưng. Về phần tại sao là Nhị đương gia, không phải Tam đương gia, Tứ đương gia, như vậy chính là như lời Tiết Tử Linh, là đoán đấy.
Phàn Long nói: "Trong trại có hai đương gia, ta cùng lão nhị, mấy mươi năm huynh đệ, ta muốn bắt được người đã hại hắn, để linh hồn lão nhị được an ủi. Kỳ thật trước đây, trong trại chúng ta đã có hai người chết, khi đó đều tưởng rằng ngoài ý muốn. Một tháng trước, cha Thúy Thúy đột nhiên đi, ta mới phát hiện không đúng. Ta cùng Xa Tiểu Hoán hợp lại tính toán, liền đưa ra quyết định này."
Tiết Tử Linh nhìn Trang Trừng.
Trang Trừng nháy mắt mấy cái.
Tiết Tử Linh không có ý kiến.
Trang Trừng: "Tốt, chúng ta lưu lại."
"Thật tốt quá, ha hả ha hả...!" Phàn Long vỗ tay cười to.
Ngoài cửa có người đến hỏi: "Đại đương gia, hiện giờ gọi các huynh đệ tập hợp sao?"
Phàn Long đáp: "Kêu to lên!" Người nọ liền đi.
Trang Trừng hỏi: "Vừa rồi người nọ là ai?"
Phàn Long: "Là cháu trai của Tứ gia, ngoại hiệu gọi Oai Qua, thông minh trung thực, các ngươi có việc cứ kêu hắn đi làm. Ta trước cùng các huynh đệ ra ngoài nói chuyện."
[Trung Nghĩa Đường]
Chính là cái phòng trống.
Phía trước Phàn Long cùng Nhị đương gia ngồi hai bên. Ba mươi mấy thanh niên trai tráng xếp thành hàng đứng, chính giữa chừa ra một con đường. Xa Tiểu Hoán dẫn hai người đi tới, người hai bên ánh mắt không đồng nhất, đều đang nhìn các nàng.
Tên Oai Qua kia cũng đứng ở trước nhất, mặt mũi hắn méo mó lệch lạc, bởi vậy được cái ngoại hiệu này.
Xa Tiểu Hoán ôm quyền nói: "Đại đương gia, Nhị đương gia, Tiết nữ hiệp cùng Trang thiếu trang chủ đã đến."
Phàn Long: "Vỗ tay!"
Chúng huynh đệ: bốp bốp bốp bốp ----
Phàn Long: "Ngừng!"
Kỷ luật nghiêm minh, đồng loạt. Dạy có phương pháp.
Phàn Long: "Chúng ta rất hân hoan mời được hai vị đại nhân vật trên giang hồ đến Bạch Tượng Trại, giúp chúng ta điều tra hung thủ sát hại cha của Thúy Thúy. Trong lúc hai vị nữ hiệp làm khách ở đây, tất cả mọi người phải tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa, biết không?"
Chúng huynh đệ: "Biết rõ!"
Phàn Long: "Tốt. Mời Nhị đương giang phát biểu vài lời."
Nhị đương gia lớn lên có chiếc mũi ưng, ánh mắt hung dữ: "Tùy tiện."
Phàn Long: "Nhị đương gia nói hay lắm! Hai vị nữ hiệp ở Bạch Tượng Trại, chúng ta phải chủ tùy theo khách! Vỗ tay!"
Chúng huynh đệ: bốp bốp bốp bốp ---
Tiết Tử Linh, Trang Trừng: "..."
"Tốt, ngừng!" Phàn Long lại cười ha hả vài tiếng, phân phó nói: "Tiểu đương gia, mang hai vị khách quý đi nghỉ ngơi và hồi phục, chiếu cố cho tốt vào!"
Xa Tiểu Hoán lĩnh mệnh, ba người đi xuyên qua chúng huynh đệ, rời đi [Trung Nghĩa Đường]
Dọc theo đường thấy vài hộ gia đình, đều là một gian nhà đơn, trước nhà sau nhà gieo ruộng rau, nuôi gà vịt, vây quanh cả Bạch Tượng Trại.
Bạch Tượng Trại yên bình tươi đẹp, làm cho người ta rất khó tin nơi đây đã từng là nơi sinh hoạt của một đám giặc cướp.
Đi được một lúc, bỗng nhiên một cô gái bạch y chạy ra từ trong nhà, một tay xách gà mái, một tay cầm dao phay, hỏi: "Là nữ thần ở kinh thành sao?"
Xa Tiểu Hoán: "Ngươi làm cơm xong đến tìm ta."
Cô gái áo trắng nghe lời gật đầu, trở về phòng tiếp tục giết gà.
Ba người tiếp tục đi không xa, đã đến nhà Xa Tiểu Hoán.
"Căn nhà kia." Xa Tiểu Hoán nhìn Tiết Tử Linh: "Vốn là cho các ngươi ở, hiện tại ở không được, trong nhà ta còn trống một phòng, các ngươi có thể ở đó."
Trang Trừng hỏi: "Vị cô nương kia chính là Thúy Thúy sao?" Nàng nhìn thấy trên cánh tay cô giá kia cột một miếng lụa đen.
"Là Thúy Thúy, trong nhà nàng còn có mẹ nàng cùng gia gia nàng. Các ngươi nhất định phải mau chóng tìm ra người kia, để cho chúng ta thay ba huynh đệ đã chết báo thù." Xa Tiểu Hoán cắn răng: "Ta đi chẻ củi đây."
Tiết Tử Linh thấy nàng đi vội vàng, bỉu môi nói: "Nàng không giúp chúng ta dọn dẹp phòng a."
"Tự chúng ta làm đi, nơi đây rất sạch sẽ đấy." Trang Trừng tìm được một chiếc chổi lông gà, quét bụi trên giường, Tiết Tử Linh ôm chăn mền từ trong tủ ra. Những nơi khác cũng dọn dẹp xong, hai người ngồi lên giường.
"Sao lại muốn lưu lại?" Tiết Tử Linh hỏi nàng.
"Ta thấy cô rất thích thanh Trục Lộc Đao kia." Trang Trừng nói.
Tiết Tử Linh sững sờ, nở nụ cười, cầm một tay nàng lên xoa: "Nếu như Tây Tiều Bang không đánh cắp Mục Đức Minh Chuông, ta vốn muốn đến đây lấy Trục Lộc Đao đấy."
Trang Trừng mở to mắt, đang muốn hỏi, Tiết Tử Linh nói tiếp: "Bất quá hiện tại ta không muốn rồi. Nhìn thấy Trục Lộc Đao ta quả thực rất hưng phấn, nhưng ta tuyệt không muốn lấy đi..."
Trang Trừng lập tức mừng rỡ vô cùng, khống chế không được, bổ nhào vào người Tiết Tử Linh hôn lên.
"A...!" Tiết Tử Linh bắp chân treo bên ngoài giường đá lung tung hai cái, khuỷu tay chống xuống ván giường, trở mình áp qua, đảo khách thành chủ.
Xa Tiểu Hoán bổ hết củi trở về, gặp hai người đang nằm song song trên giường, ngón tay câu lại cùng nhau, cảm thấy không khí có chút quái dị. . Truyện Cung Đấu
"Thúy Thúy đã đến."
Trang Trừng lập tức ngồi dậy, sửa sang lại mái tóc hơi loạn, đem Tiết Tử Linh kéo lên.
Thúy Thúy đã nghe kể về thân phận hai người, chỉ cần có thể tìm ra hung thủ sát hại cha nàng, những chuyện này nàng không quan tâm: "Thiếu trang chủ, Tiết nữ hiệp, Tiểu Hoán tỷ, ta làm cơm cho mọi người, thịt heo ở đây đặt biệt tươi ngon." Trong lúc nói chuyện Thúy Thúy đã đem thức ăn đến, mang lên ba bộ chén đũa.
Trang Trừng nói: "Đa tạ Thúy Thúy cô nương, cô cũng ăn đi?"
"Ta đã ăn rồi." Thúy Thúy ngồi ở một bên, hỏi: "Hôm nay có thể tìm được hung thủ sao?"
Trang Trừng vừa cầm đũa lên, nghe nàng hỏi, liền đem chiếc đũa thả lại trên chén, trả lời: "Chúng ta sẽ mau chóng truy tìm hung thủ, nhưng hôm nay có lẽ không được."
Thúy Thúy tức giận nói: "Ta xem chính là Nhị đương gia đã giết cha ta! Hắn vẫn luôn phản đối chúng ta hoàn lương, có lần ta còn nghe được hắn tới tìm cha ta, để cho cha ta cùng hắn tạo phản, nhưng cha ta khuyên bảo hắn. Nửa tháng sau, cha ta chết rồi."
"Tạo phản?" Trang Trừng hỏi: "Chuyện này cô đã nói với Đại đương gia chưa?"
"Cha không cho ta nói. Cha ta nói Đại đương gia không dễ dàng, nếu nói ra trong trại sẽ loạn."
Xa Tiểu Hoán nhíu mày: "Việc có lẽ nên nói cho Đại đương gia."
Thúy Thúy: "Vạn nhất Đại đương gia vốn không muốn giết Nhị đương gia thì sao? Tiểu Hoán tỷ, nếu Đại đương gia biết chuyện này, sẽ giết ta sao? Ta không thể báo thù cho cha ta rồi!"
Tiết Tử Linh và Trang Trừng nghĩ thầm, bây giờ ngươi nói với Xa Tiểu Hoán, cùng với nói cho Đại đương gia cũng không có gì khác nhau.
Xa Tiểu Hoán lại nói: "Thúy Thúy yên tâm đi, nhất định Nhị đương gia sẽ chết."
Trang Trừng kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng Xa Tiểu Hoán và Phàn Long là một phe, không nghĩ tới cũng có chỗ khác nhau.
Thúy Thúy: "Nói vậy thật là Nhị đương gia giết cha ta?"
Xa Tiểu Hoán nói: "Thúy Thúy, lời này ta chỉ nói cho ngươi nghe, giết cha ngươi không chỉ có một người. Hai người các nàng đến sơn trại chúng ta chính là vì tìm ra một người khác, ngươi không được bứt dây động rừng được không?"
Thúy Thúy lập tức nói: "Ta tuyệt đối sẽ không nói ra! Ta chỉ tin tưởng tỷ, Tiểu Hoán tỷ."
Trang Trừng lại cầm đũa lên.
Thúy Thúy: "Thiếu trang chủ, vậy ngày mai các ngươi có thể tìm được tên hung thủ kia sao?"
Tiết Tử Linh cầm lấy tay Trang Trừng, không cho nàng để đũa xuống, nói: "Ngươi hỏi ít lại vài câu, chúng ta có thể sớm ăn xong, ăn xong rồi chúng ta mới có thể tìm người, có hiểu không?"
Thúy Thúy tranh thủ thời gian gật đầu: "Ta không hỏi nữa."
Sau bữa cơm chiều, Xa Tiểu Hoán và Thúy Thúy đưa các nàng đi quanh sơn trại nhìn xem.
Bạch Tượng Trại tổng cộng có hai mươi mấy hộ gia đình, trên dưới một trăm miệng ăn, có tam đại đồng đường, cũng có người chưa thành gia.
Trang Trừng hỏi: "Đại đương gia và Nhị đương gia đều chưa có gia đình sao?"
Thúy Thúy nói: "Trước kia Nhị đương gia đoạt một người, tự sát. Đại đương gia trước giờ vẫn ở vậy."
Trang Trừng: "Trong trại các ngươi chỉ có hai vị đương gia, tiểu đương gia là như thế nào?"
Thúy Thúy nhìn Xa Tiểu Hoán, sau đó cười nói: "Đề nghị không làm sơn tặc nữa, đầu tiên chính là do Tiểu Hoán tỷ nói ra. Trong trại này Tiểu Hoán tỷ là người có võ công cao nhất, vừa vặn trong tên nàng có một chữ Tiểu, Đại đương gia thường hay nói giỡn nàng là Tiểu đương gia của sơn trại."
Xa Tiểu Hoán nói: "Kỳ thật trại chủ và một số huynh đệ trong trại đều đã có ý định trong lòng, nhưng bọn hắn ở chỗ này sinh hoạt vài thập niên, đã quen, không nghĩ tới chuyện này."
Trang Trừng: "Ngươi đến đây đã bao lâu rồi?"
Xa Tiểu Hoán giống như không muốn đề cập đến chuyện này, thanh âm có chút trầm: "Năm năm."
Đi quanh một vòng cũng không nhìn thấy cái gì đặc biệt, sắc trời tối lại, đoàn người liền quay lại.
Đi ngang qua nhà Thúy Thúy, mẹ Thúy Thúy đi ra cùng các nàng chào hỏi, lại mang Thúy Thúy trở về nhà.
Sau khi về nhà, Trang Trừng gọi Xa Tiểu Hoán lại hỏi: "Xa cô nương, nếu chưa buồn ngủ, chúng ta nói chuyện phiếm vài câu được không?"
"Muốn nói chuyện gì?" Xa Tiểu Hoán ngồi vào bàn.
Trang Trừng: "Chẳng qua là tùy tiện hỏi một chút. Chúng ta vẫn chưa biết tình huống hiện giờ trong trại, đối với cô cũng không biết."
Xa Tiểu Hoán: "Hỏi đi."
Trang Trừng: "Xa cô nương là cơ duyên nào đi vào Bạch Tượng Trại?"
"Năm năm trước, ta một mình từ Tây Vực đến nơi này học tập võ nghệ, rất nhiều người muốn cướp đi Trục Lộc Đao, ta bị đuổi giết đến tận đây, là Oai Qua đã cứu ta đưa về trại."
Trang Trừng: "Cô không có ý định lập gia đình sao?"
Xa Tiểu Hoán: "Trong trại này, võ công của ta cao nhất, xuống núi cướp người, dù cướp được cũng không đánh lại ta, không có ý nghĩa."
Trang Trừng: "Cô cảm thấy, Nhị đương gia sẽ tạo phản sao?"
Xa Tiểu Hoán cười lạnh một tiếng: "Tên khốn nhát gan."
Trang Trừng: "..." Lời thô tục nàng ứng đối không đến.
Xa Tiểu Hoán nói: "Nói với ngươi như vậy, chính là có ý nói, Nhị đương gia là tên chỉ có cơ bắp không có đầu óc. Nếu không phải có Đại đương gia đỡ cho, ta đã sớm dạy hắn một bài học. Hiện tại không biết bị ai xúi giục, gan phình to, quả thực là muốn chết!"
Căm hận như vậy a, Trang Trừng thầm nghĩ, chẳng lẽ tên Nhị đương gia mũi ưng kia từng... giỡ trò đùa giỡn Tiểu đương gia?