“Liên Nhi, chúng ta phải mau chóng chạy về Thái Bạch Động Thiên, tạm biệt Thẩm huynh đệ đi!”
Lý Trường Ca thấy muội muội của mình tặng cả món quà sinh nhật mười sáu tuổi do cha tặng cho Thẩm Thiên thì trong đầu chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ.
Khuê nữ này nuôi phí công rồi.
Có ai lại làm như muội không? Có từng cân nhắc đến cảm nhận của cha mình không vậy?
Nên biết, Bích Thủy Kiếm kia là linh khí, là một tồn tại áp đảo cả pháp khí!
Trên thị trường tu tiên, một thanh linh khí có giá trị ít nhất mấy trăm miếng Linh Tinh.
Nếu quy ra thì phải mấy chục vạn Linh Thạch.
Đó là chưa kể Bích Thủy Kiếm còn là trân phẩm trong linh khí, giá trị ít nhất phải cao hơn gấp mấy lần.
Nói không ngoa thì cũng phải một trăm vạn!
Vật trân quý như vậy mà muội cứ thế đem tặng sao?
Nha đầu bại gia này!
...
Lý Trường Ca không dám để muội muội tiếp xúc thêm với Thẩm Thiên nữa.
Bằng không, có trời mới biết nàng sẽ còn tặng thêm thứ gì!
“Thẩm huynh đệ, Thất Bảo Tiên Hồ Lô này có can hệ trọng đại, ta mang Liên Nhi đi trước.”
“Đợi huynh và lệnh sư bàn bạc xong, ta và phụ thân sẽ đợi đại giá mọi người trên đỉnh Thanh Liên Thái Bạch Động Thiên!”
Nói xong, Lý Trường Ca dẫn theo Lý Liên Nhi, hóa thành một đạo kiếm quang đi mất.
Trong nháy mắt họ đã biến mất ở cuối đường chân trời.
“Phù!”
Mãi đến lúc này, cuối cùng Thẩm Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng thoát thân rồi!
Bó tay, thật sự bó tay!
Chỉ đơn giản là cược thạch, sao cuối cùng lại biến thành một đoạn nhân duyên vậy!
Kiếp trước không phải Thẩm Thiên chưa từng tỏ tình với các cô gái, cũng không phải chưa từng nói ta thích nàng.
Có điều, không có cô gái nào đồng ý qua lại với hắn.
Sao vừa đến đây, hắn chẳng hề có ý định tán tỉnh gì Lý Liên Nhi, chỉ nói một câu đơn giản “Tiên tử và ta có duyên”.
Đây là lời thoại NPC, với ai cũng sẽ nói thế mà!
Cuối cùng thì cô nương ấy lại vô cùng ngớ ngẩn đi tấn công mình.
Đúng là bắt nạt người ta vì quá đẹp trai mà!
...
Thẩm Thiên thở dài, nhìn theo hướng hai huynh muội Lý Liên Nhi rời đi.
Hắn biết Lý Trường Ca nói thì nhẹ nhàng như vậy nhưng lần này trở về
Dù sao thì sức hấp dẫn của thứ chí bảo như Thất Bảo Tiên Hồ Lô này cũng quá lớn.
Có điều cũng chẳng có gì đáng để lo lắng.
Thẩm Thiên đã quan sát rồi, trước khi Lý Liên Nhi có được Thất Bảo Tiên Hồ Lô, vòng khí vận đã là màu đỏ.
Sau khi có được hạt giống hồ lô thì có diễn sinh ra kim quan nhàn nhạt.
Đây chính là loại người ngốc có phúc của người ngốc điển hình.
Rất may mắn, thậm chí còn may mắn hơn Tần Cao.
Còn về mức may mắn của Lý Trường Ca, dù kém Lý Liên Nhi nhưng cũng là vòng đỏ mang ánh sáng xanh.
Vận khí của hai người này đều thuộc dạng hiếm, đều là người cực kỳ may mắn trong giới tu tiên.
Tuyệt đối không phải tướng chết yểu!
“Sau này có duyên sẽ gặp lại vậy!”
“Hy vọng đến lúc đó, ta đã là con trai của khí vận.”
“Hy vọng đến lúc đó, cha nàng không đánh lại ta.”
Thẩm Thiên mỉm cười, nhặt Bích Thủy Kiếm trên mặt đất lên.
Kể ra thanh Bích Thủy Kiếm này trông thì có vẻ mỏng manh nhưng khi cầm trong tay thì cực kỳ chắc chắn.
Hắn hơi ước lượng một chút thì thấy nó nặng ít nhất cũng hai ba mươi cân, cũng nặng lắm.
Bỗng nhiên, Thẩm Thiên như nghĩ ra điều gì đó.
Thẩm Thiên nhìn Vạn Linh viên cách đó mười mấy dặm, nụ cười trên mặt dần đông cứng lại.
“Tên Lý Trường Ca cuồng muội muội chết tiệt kia, phải đưa bổn Điện hạ trở về trước chứ!”
“Bổn Điện hạ còn chưa tới Luyện Khí cảnh, không biết ngự kiếm phi hành!”
“Trên ngọn núi hoang này không có yêu thú ẩn nấp đấy chứ!”
May là, sau khi vượt qua một sườn núi, Thẩm Thiên phát hiện vị trí của mình không phải là một đỉnh núi hoang vắn mà là ở cạnh một con đường lớn.
Thông thường mà nói, yêu thú sẽ không tùy tiện chạy đến đường lớn.
Hơn nữa trên đường lớn có khá nhiều xe ngựa đi tới Vạn Linh viên.
Chỉ cần hắn không quá xui xẻo có lẽ sẽ nhanh chóng đợi được xe để đi nhờ.
“Đợi đã, chỉ cần không quá xui xẻo?”
Thẩm Thiên sờ đầu mình, ngẩn người ra.
Hắn vẫn chưa hoàn toàn được tẩy trắng đâu!
...
Thẩm Thiên cũng chẳng biết vì đoạn đường phía sau có yêu thú ẩn hiện, cho nên hôm nay con đường lớn này bị niêm phong, phải đợi sau khi tiêu diệt hết toàn bộ yêu thú mới có thể thông hành bình thường.
Cho nên đứng ở con đường này thì không thể nào chờ được xe để đi nhờ.
Có điều, hắn cũng không có ý định đứng im ven đường chờ đợi.
Chỉ những kẻ bất tài mới ký thác hi vọng vào vận may.
Thanh niên có chí thì chỉ ngừng vươn lên, dựa vào chính mình!
Không phải chỉ hơn mười dặm đường ấy mà!
Không phải chỉ vác theo thanh Bích Thủy Kiếm hai ba mươi cân thôi sao!
Bổn Điện hạ không tin không quay về được!
...
Khi Thẩm Thiên trở về tới Vạn Linh viên thì mặt trời đã lặn.
Hơn nữa trong khoảng thời gian Thẩm Thiên đi đường, chuyện của hắn đã truyền khắp Vạn Linh viên.
“Nghe nói gì chưa? Trong Vạn Linh viên chúng ta xuất hiện một ‘Tiên sư’, tầm linh đoạn khoáng cực chuẩn.”
“Ta nghe nói hắn đã mở khối “Tử Thanh Tiên Hồ khoáng” kia của Thánh Linh phường, mở được một hạt giống Thất Bảo Tiên Hồ Lô, có thể trồng ra được linh thực hộ sơn vô địch!”
“Không không không, không phải hạt giống hồ lô mà là Thất Bảo Tiên Hồ Lô trưởng thành. Nghe nói hồ lô đó tỏa ra ánh sáng bảy màu, ẩn chứa ý nghĩa đại đạo, có thể nhìn thấy thì cả đời này sẽ không có gì tiếc nuối!”
“Sao ta nghe nói hình như là mở được búp bê trong Tiên khoáng, trên đầu có Thất thải Tiên Hồ, là chí tôn trời sinh!”
“Không phải, các ngươi đều nhầm rồi, lúc ấy ta ở ngay tại hiện trường.
Không phải là Tiên sư khai khoáng, tiên sư thay Lý Liên Nhi tiên tử của Thái Bạch Động Thiên tầm linh đoạn mỏ.
Hắn bảo Lý Liên Nhi tiểu thư mua khối bảo vật trấn điếm của Thánh Linh phường.
Trong khối Tử Thanh Tiên Hồ khoáng kia mở ra được một vị Hồ Lô Thiên tôn Hóa Thần cảnh, tự xưng có duyên với Lý Liên Nhi tiên tử, nguyện trở thành người hộ đạo của Lý Liên Nhi tiên tử.”