Những Linh khoáng thạch có tỷ lệ mở ra hàng lớn đã được mở từ sớm rồi.
Còn lại, đều là những Linh khoáng thạch mà Linh Mạch sư của môn phái tu tiên cảm thấy xác suất mở ra hàng không lớn lắm cho nên mới mang đến các Địa Linh Khoáng viên.
Tống chưởng quầy không ngờ, một viên Linh khoáng thạch giá một trăm tám mươi tám viên Linh thạch lại có thể mở ra được ba viên Linh tinh.
Nó có giá trị hơn ba ngàn viên Linh thạch đấy!
Nếu ông có thể nhìn ra sự bất phàm của viên Linh khoáng thạch này sớm thì đã tự mở thạch rồi.
Vậy chẳng phải lời to rồi sao?
…
Đương nhiên, Tống chưởng quầy cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi, nếu bắt ông ta mạo hiểm mở thạch ông cũng không dám.
Dù bỏ ra số ít để kiếm lời nhiều nhưng đây là chuyện có xác suất xảy ra cực nhỏ trong nghề cược thạch.
Nếu ông ta thật sự dám mở hết tất cả khoáng thạch trong tiệm mình thì chắc chắn sẽ đền luôn cả quần cộc.
Giờ có thể mua được nó về với giá ba ngàn Linh thạch rồi hẵng tính.
Sau đó bán sang tay ít nhất có thể bán được ba ngàn năm trăm Linh thạch trở lên, cũng coi như lời to rồi.
“Ba ngàn? Được, ta bán!”
Người hữu duyên Giáp nghe thấy Tống chưởng quầy báo giá lập tức mừng rỡ.
Có điều ngoài vui mừng, hắn ta không khỏi đau lòng: “Nếu mình tự mở thạch thì tốt rồi.”
Đó là ba trăm Linh thạch đấy, đủ để thuê một Khai thạch sư rồi.
Thẩm Thiên mỉm cười: “Thế không thể tận, phúc không thể hưởng hết, phàm chuyện gì quá mức thì duyên phận chắc chắn cũng cạn sớm.”
Nếu ngươi thật sự mở ra linh thạch sau đó trực tiếp đem đi, không chừa lại chút canh nào cho ông chủ húp, lần sau ngươi tới Thiên Linh Hiên, nói không chừng ông chủ người ta sẽ dụ dỗ ngươi, gài bẫy ngươi đấy!
Hơn nữa người bình thường nếu tìm nơi để bán Linh thạch, cắt Linh thạch cũng khó tránh bị ăn chặn bớt.
Số Linh thạch cuối cùng về đến tay người hữu duyên Giáp thật sự chưa chắc đã còn được ba ngàn viên.
...
Ngoài ra, trước đó Thẩm Thiên đã cố tình quan sát, có vài người trên đầu có hình ảnh cơ duyên. Nếu Thẩm Thiên không nhúng tay tham gia vào chỉ điểm cho bọn họ, mặc dù tự họ cũng có thể tìm được cơ duyên, mở ra được Linh thạch. Nhưng, vòng sáng trên đầu những người này sẽ không xảy ra bất kỳ biến đổi nào.
Còn như người hữu duyên Giáp này, dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Thiên mở ra Linh thạch, như vậy khí vận của hắn ta sẽ tăng lên cùng với khí vận của Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên cũng không biết là vì nguyên nhân gì, có thể là đó là năng lực kèm theo năng lực đặc biệt của hắn.
Dù sao lúc này, vòng sáng trên đỉnh đầu người hữu duyên Giáp đang thăng cấp nhanh chóng.
Vốn chỉ là vòng sáng màu trắng đã dần tỏa ra màu xanh, trông rất đẹp mắt.
Vòng sáng khí vận từ trắng đổi sang xanh, xét về lâu về dài thì đây chắc chắn là một chuyện tốt.
Nói tóm lại, kết quả này có lẽ là lý tưởng nhất.
Thẩm Thiên, người hữu duyên, ông chủ phường linh khoáng đều có thể vui vẻ, vẹn cả ba đường.
Bằng không, Thẩm Thiên thật sự sợ ngày nào đó mình mở khoáng nhiều quá, chuẩn quá, đến lúc đó tất cả các phường linh thạch ở Vạn Linh viên đều sẽ dựng một tấm biển ngay trước cửa: Thẩm Ngạo Thiên và chó không được vào.
Như vậy sẽ xấu hổ lắm!
...
Không nói đến ngàn vạn suy nghĩ trong lòng Thẩm Thiên nữa.
Lúc này Tống Chưởng quầy đã đem ba ngàn Linh thạch được xếp ngay ngắn tới.
Ba ngàn Linh thạch, mỗi túi một trăm viên, chứa đầy ba mươi túi.
Đặt chúng lại với nhau phải nặng tới mấy chục cân.
“Phát tài, phát tài rồi!”
Người hữu duyên Giáp cất từng túi Linh thạch vào trong túi Nạp Vật, vui vẻ đến mức cười không khép miệng lại được.
Đúng lúc này, một người hữu duyên khác bu lại.
Gã thấp giọng nói: “Ha ha, đạo hữu!”
Người hữu duyên Giáp Cười nói: “Thế nào đạo hữu, có chuyện gì sao?”
“Đạo hữu, ngươi định cứ thế cất linh thạch, sau đó quay người trở về nhà đấy à?”
“Không thì sao chứ?”
Người hữu duyên Ất đau lòng nói: “Đạo hữu hồ đồ quá! Ngươi quên mất rồi à, phần Tiên sư đâu?”
Người hữu duyên Giáp sững ra: “Phần của Tiên sư? Không phải Tiên sư nói rồi sao, người hữu duyên sẽ không lấy một xu nào?”
“Có thể Tiên sư không cần nhưng chúng ta không thể không đưa!”
“Cái này, khác nhau ở chỗ nào sao?”
“Tiên sư không cần, đó là Tiên sư không cần báo đáp, phẩm đức cao thượng. Chúng ta không cho, đó là chúng ta không biết tốt xấu, tri ân không báo!”
Người hữu duyên Ất nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa ngươi không nghe thấy sao? Tiên sư mới nói, phúc không thể hưởng hết, nếu không duyên phận chắc chắn sẽ cạn sớm.”
“Ngươi cho rằng Tiên sư đang nói ai? Ngài ấy đang ám chỉ ngươi đấy!”
“Ngươi ngẫm lại xem, ngay cả ông chủ Tống còn được chia ba trăm viên Linh thạch của ngươi, Tiên sư tốn nhiều công sức nha vậy, ngươi không thèm chia lấy một viên Linh thạch cho ngài ấy?”
“Lỡ như Tiên sư nản lòng thoái chí, sau này không giúp người hữu duyên xem khoáng nữa thì biết làm sao?”
“Bốn người các ngươi đã chọn xong Linh Khoáng Thạch rồi, còn mười sáu người phía sau đang chờ nữa đấy!”
Người hữu duyên Giáp lập tức cười: “Hóa ra ý chính của đạo hữu là đây à? Vậy coi như tại hạ có lòng cũng chẳng giúp được rồi, dù sao Linh thạch của ta cũng đã tới tay rồi!”
“Hồ đồ, đạo hữu ngươi hồ đồ, đúng là tầm nhìn hạn hẹp!”
Người hữu duyên Ất cười lạnh nói: “Đạo hữu còn nhớ không, Tiên sư từng nói với người ta, sự huyền bí của duyên phận huyền bí lắm.”
“Có lẽ hôm nay ngươi vô duyên với Tiên sư nhưng ngày mai duyên phận sẽ tới.”
“Tương tự như vậy, hôm nay ngươi hữu duyên với Tiên sư nhưng có lẽ ngày mai duyên phận sẽ cạn kiệt.”
“Theo kiến giải vụng về của tại hạ, nếu đạo hữu biết sống, duyên phận của đạo hữu và Tiên sư sau này sẽ còn kéo dài.”
“Nếu đạo hữu chỉ lo cái lợi nhỏ trước mắt, haha, hôm nay chính là ngày đứt duyên của đạo hữu và Tiên sư!”
“Đạo hữu muốn hữu duyên vô phận với Tiên sư hay cứ tiếp tục mối nhân duyên này?”
“Hy vọng sau này sẽ được ưu ái của Tiên sư hay là từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt?”
“Hy vọng cả đời phát tài hay chỉ phát tài một lần?”
Mấy lời của người hữu duyên Ất vô cùng đinh tai nhức óc!
Những lời này lập tức giúp người hữu duyên Giáp bừng tỉnh, vô cùng lo sợ: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!”
“Nếu không có đạo hữu nhắc nhở, tại hạ suýt nữa vì một chút lợi cực nhỏ mà bỏ lỡ kỳ ngộ lớn nhất cả đời này.”
“Giờ tại hạ sẽ đi tìm Tiên sư ngay, chia ba phần thu hoạch lần này cho người xem như thù lao.”
“Không, ba phần không đủ, ta phải đưa năm phần.”
“Tám phần!!!”