Lòng mang cừu hận, Tần Cao trốn khỏi hoàng cung, bắt đầu khổ tu ma công:
Sau khi tu luyện có được thành tựu, Tần Cao quân lâm hoàng cung nước Đại Viêm, giết Thẩm Ngạo, thậm chí còn tàn sát tất cả mọi người trong hoàng cung:
Mà Thẩm Thiên vốn mang sẵn quầng sáng đen thui xui xẻo trên đầu, gần như một trăm phần trăm sẽ bị tai bay vạ gió mà lĩnh cơm hộp.
Tỷ lệ phần trăm cao đến 99,99999%
Có chắc là sau khi có được thần công Tần Cao sẽ báo thù không ư?
Câu trả lời là: chắc chắn không cần nghi ngờ. Nếu y không báo thù thực có lỗi với cái tên của y.
…
“Ta đã chó má vậy rồi, suýt nữa thì bị chết oan. Thẩm Ngạo ngươi là đồng đội heo sao?”
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên nhịn không được mà chửi mắng mười tám đời tổ tông Thẩm Ngạo.
Thiên tài tu tiên thực vô dụng!
Người được trưởng lão Thái Bạch Động Thiên thu làm đồ đệ thực vô dụng!
Dám chọc người có khí vận siêu tốt, cả tông môn đều phải đi theo ngươi!
Ngươi tự tìm đường chết, đừng có kéo theo cả huynh đệ được không?
“Làm sao bây giờ!”
Nhìn Thần Cao bị trói trên thập tự giá, Thẩm Thiên cảm thấy hơi hoảng.
Hay là cứ làm như không thấy quay lưng bỏ đi?
Không đáng tin. Đã dính vào nhân quả làm sao có thể dễ dàng tránh né như vậy.
Hay chờ bọn họ đánh Tần Cao xong đã rồi xem. Nếu Tần Cao không chết, mình bổ thêm một đao?
Cũng không đáng tin!
Nếu chết dễ dàng như thế còn gọi là người có đại khí vận sao?
Nhất là khi bản thân Thẩm Thiên hắn vẫn là một đống mốc đen thui.
Hắn nghi ngờ cực kỳ sâu sắc là nếu mình ra tay giết Tần Cao, không biết sẽ có cao nhân nào đó nhảy ra từ trong xó cứu Tần Cao đi không.
Nghĩ thêm một tí, nhỡ cao thủ tuyệt thế kia coi trọng Tần Cao muốn thu y làm đồ đệ, nên muốn xả giận thay cho y, giết sạch những người ở đây diệt khẩu.
Mặc dù xác suất xảy ra chuyện như vậy ít tới gần tiệm cận đến 0.
Nhưng người ta là Âu Hoàng, còn Thẩm Thiên là Phi Tù!
*Âu Hoàng chỉ khí vận của một người cực kỳ may mắn. Phi Tù thì ngược lại
Đối mặt với Âu Hoàng và Phi Tù, xác suất học chỉ là trò cười.
“Được rồi, cứu y ra đã rồi tính sau!”
Nghĩ một hồi, Thẩm Thiên vẫn quyết định cứu Tần Cao, kết một thiện duyên.
Dù sao, chờ sau này Tần Cao có được cơ duyên khác, phát đạt mạnh mẽ quay về báo thù cũng sẽ tha cho hắn.
Ừm….
Chắc là sẽ đi!
…
Nghĩ vậy, Thẩm Thiên bèn đi tới chỗ đám người kia, hét lớn: “Dừng tay!”
Thẩm Thiên quát lớn một câu, những thái giám kia vội vàng hành lễ.
Hành lễ xong xuôi cả bọn bỏ chạy hết, có vẻ như họ sợ bị Thẩm Thiên hỏi tội.
Chỉ có thái giám đánh người kia vì có mệnh lệnh bên người nên đi không được ở cũng không xong.
Nhìn Thẩm Thiên bước từng bước tới gần, sắc mặt gã đầy chấn động, kinh hoảng, sợ hãi, e ngại, khó xử…
Đủ loại tâm trạng!
“Thập Tam Điện Hạ, ngài… có chuyện gì sao?”
Thẩm Thiên chỉ vào Tần Cao đang bị trói trên giá, bình tĩnh nói: “Hôm nay ta muốn đưa y đi!”
Thái giám kia có vẻ khó xử đáp: “Y làm rơi hỏng mất cửu diệp tiên chi thảo của Lục Hoàng Tử, đây là tội chết. Thập Tam Hoàng Tử, xin ngài đừng làm khó nô tài!”
Thẩm Thiên ngẩn người. Cửu diệp tiên chi thảo là một trong những dược liệu chủ yếu để luyện chế trúc cơ đan thượng phẩm, giá trị quả thực rất cao.
Với người tu tiên, mạng của một tiểu thái giám quả thật không đáng tiền bằng cửu diệp tiên chi thảo.
“Thì ra là vậy. Vậy ta sẽ tự mình đi tìm Lục ca cầu tình!”
“Nói tới mới nhớ, đã lâu rồi không gặp Lục ca, ta rất nhớ huynh ấy.”
Thẩm Thiên vừa dứt lời, từ sâu trong cung điện vang lên một tiếng nói nhàn nhạt, uy nghiêm mà trang trọng.
“Không cần, Thập Tam đệ đã lên tiếng cầu tình thì dẫn y đi đi!”
“Gặp mặt thì thôi miễn, vi huynh đang bế quan, không thể quấy nhiễu.”
“Tiểu Lý Tử, tiễn khách!”
Giọng nói của Thẩm Ngạo nghe rất trẻ tuổi, giọng điệu cũng cao cao tại thượng.
Ở thế giới tu tiên, thiên tài vốn có vị trí hơn hẳn người thường.
Có điều Thẩm Thiên không nghĩ tới Lục ca thường cao ngạo và xuất sắc lại dễ nói chuyện như vậy.
Dựa theo diễn biến thường thấy trong tiểu thuyết, lúc này Thẩm Ngạo phải ra ngăn cản Thẩm Thiên cứu người.
Tiếp đó, Thẩm Thiên đánh một trận nhiệt huyết với Thẩm Ngạo, cuối cùng gian nan cứu Tần Cao ra.
Hoặc là giống trong phim hoạt hình.
Thẩm Thiên tranh cãi một hồi với Thẩm Ngạo, dựa vào lời nói cho hắn ta biết ỷ thế hiếp người là không đúng, để hắn ta thấy tự xấu hổ mà thả người.
Tại sao hiện tại còn chưa thấy mặt mà Thẩm Ngạo đã chịu thua vậy?
Thế này không khoa học nha!
Những người trong cung hay truyền tai nhau rằng Lục hoàng tử không phải là chủ nhân dễ nói chuyện.
...
"Lục ca, cái đó, tiểu thái giám này bị đánh đến thê thảm như vậy, chắc không chết đi!"
"Hay là Lục Ca người cho chút tiên dược để chữa vết thương đi!"
Thẩm Thiên quan sát Tần Cao một chút, âm thầm sợ hãi.
Xem những vết thương trên người này thì đã trúng ít nhất bảy, tám chục roi, đến cả đầu khớp xương đều lộ ra, nhìn thôi đã thấy đau.
Cái này là hận thù đến cỡ nào!
Thái giám đứng bên cạnh thấy Thẩm Thiên đòi thuốc, theo bản năng nói: "Tiên dược chữa trị của Lục điện hạ vô cùng quý giá, sao có thể sử dụng trên người nô tài thấp kém được?"
Thẩm Thiên bĩu môi: "Không biết tốt xấu."
Bản điện hạ không phải đang giải nạn thay cho chủ nhân nhà ngươi sao!
Gửi chút thuốc chữa trị để hóa giải nhân quả, không chừng sau đó người ta chỉ đánh ngươi một trăm tám mươi roi để trút giận một chút.
Nếu không làm thế, tên này về sau sẽ là siêu thần ngược gió, tro cốt đều bay lên cao!
Lục hoàng tử đang ở sâu trong cung điện không nghĩ tới Thẩm Thiên lại còn không biết xấu hổ đến mức mở miệng đòi tiên dược chữa trị.
Hắn ta im lặng một hồi, mở miệng nói: "Cũng được!"
Một cái bình ngọc bắn ra từ chỗ sâu trong cung điện, đưa tới tay Thẩm Thiên.
Bình ngọc này được chế tạo từ lọai ngọc thượng hạng, ấm áp nhẵn nhụi, bên trong có hơn mười viên đan dược màu đỏ thắm.
Còn chưa kịp mở nắp mà mùi thuốc nhàn nhạt đã bốc lên, thấm vào trong người.
Chắc chắn đây là đan dược cực phẩm!
"Đây là linh dược Hồi Xuân Tán chữa vết thương, cầm lấy đi!"
"Tiểu Lý tử, tiễn khách!"
...
Tiểu Lý tử mắt trừng lớn, vẻ mặt không tin được.
Người ta không biết sự quý giá của Hồi Xuân Tán, nhưng ông ta là người hiểu rõ.
Hồi Xuân Tán được chế từ những dược liệu quý như nhân sâm trăm năm trong núi sâu, cỏ linh chi quý giá… Lục hoàng tử đã dùng linh hỏa luyện chế nó suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thành.
Người thường cho dù bị thương nặng, chỉ cần ăn một viên là trong chốc lát đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Ở thế giời người phàm, cho dù bỏ nghìn lượng vàng cũng khó mà mua được một viên.
Kết quả Thập tam điện hạ vừa mở lời, Lục hoàng tử đã tặng một lọ ngay.
Từ khi nào mà mối quan hệ giữa hai vị điện hạ lại trở nên tốt như vậy?
Trong lòng Tiểu Lý tử đầy nghi hoặc, tiễn đám người Thẩm Thiên đi rồi mới trở lại trong viện và đến trước một tòa cung điện.