Quốc cữu Chu Niết Nhàn khiến người ta cảm giác hắn là một kẻ vô hại. Hắn có một trương dung nhan để bất luận kẻ nào đều hâm mộ không thôi, một dung nhan tinh xảo tới mức tận cùng luôn khiến ai nấy có cảm giác nam nữ khó phân biệt, khiến người ta an tâm, muốn tin tưởng hắn.
Dáng vẻ như thế, qua những lần chạm mặt không nhiều lắm trước kia luôn khiến Lỗ Băng Yến có cảm giác kinh diễm cùng hâm mộ. Nhưng có cảm giác đến đâu đi nữa, vừa nghe nói hắn không phải nam nhân liền lập tức biến mất hầu như không còn.
Trong mắt loé lên tia do dự, nhưng rất nhanh Lỗ Băng Yến liền hạ quyết tâm, nhất định sẽ phải gặp vị Chu Quốc cữu này một lần tử tế.
Không biết rốt cuộc Hoàng Thượng có biết việc nàng và đại thái giám Trình Tư từng có liên quan hay không, nhưng chỉ cần nghĩ đến tên đồng minh mà mình không dễ dàng mới kết được lại thoáng cái không còn nữa, nghĩ đến tên đồ đệ ăn cây táo rào cây sung mà mình dạy dỗ, Lỗ Băng Yến liền quyết định mặc kệ thế nào nàng đều cần phải tự mình gặp mặt vị Quốc cữu gia có thể tự do ra vào tẩm cung của Hoàng đế kia, thám thính một chút tình hình của Hoàng Hậu và Trình Tư.
"Ngọc Lâm, ngươi xác định Việt Thanh Phong được Công Chúa đón ra ngoài?" Nhìn phía trước, Lỗ Băng Yến bất động thanh sắc hỏi.
Khẽ gật đầu, Ngọc Lâm vội vàng nói: "Thật sự trăm phần trăm, một người đồng hương của ta là thị vệ ở Ngọ môn. Hắn tận mắt nhìn thấy Trưởng Công Chúa điện hạ đỡ Việt Thị Trung lên ngự giá của Công Chúa!"
"Tự tay đỡ?" Tinh tế suy ngẫm lời thiếp thân thị tỳ nói, rất nhanh Lỗ Băng Yến liền trợn tròn mắt, bừng tỉnh đại ngộ bật thốt: "Dĩ nhiên là nàng? Người Hoàng Thượng nói lúc ấy lại là nàng ta?"
"Chủ tử?" Dáng vẻ Lỗ Băng Yến rất kích động, Ngọc Lâm có chút lo lắng.
Nhưng Lỗ Băng Yến lúc này nào có tâm tư mà bận tâm đến thái đọ của thiếp thân thị tỳ, chỉ cúi đầu cắn môi không ngừng suy nghĩ cân nhắc. Lỗ Băng Yến nhanh chóng đưa ra quyết định, nhìn nhìn bốn phía rồi vội vàng rút cây trâm bằng ngọc quý trên đầu mình, nhét vào tay Ngọc Lâm, nhẹ giọng nói: "Đi tìm tên đồng hương kia của ngươi, nói với hắn nếu có thể giúp ta thám thính được thêm hành tung của Vệ quốc Trưởng Công Chúa thì hội báo với ta, ta nhất định vô cùng cảm kích!"
Siết chặt cây trâm trong tay, Ngọc Lâm lập tức mỉm cười cam đoan: "Chủ tử yên tâm, nô tỳ đi tìm hắn, chắc chắn sẽ khiến chủ tử vừa lòng."
Lỗ Băng Yến nghe vậy liền lộ vẻ hài lòng, mà tại thời điểm nàng sốt ruột chờ đợi tin tức của Vệ quốc Trưởng Công Chúa cùng Việt Thanh Phong, ở căn biệt viện tại Vu sơn cách đó ngoài trăm dặm lại là cảnh tượng khác.
Biệt viện Vu sơn chiếm diện tích sáu mươi mẫu, bên trong có rừng núi ao hồ, điện phủ lầu các, cái gì cần có đều có.
Từ kiếp trước lần đầu tiên bước vào nơi này, Việt Thanh Phong liền biết tầm quan trọng của nơi này đối với Chu Xảo Hân.
Từ cửa lớn cứ từng bước từng bước lại có trọng binh đứng gác, rồi vô số doanh trại thị vệ xếp thành hàng ở phía sau biệt viện, lại một cái rồi một cái sân luyện võ quy mô không nhỏ ở xung quanh, tất cả đều thuyết minh tính chất đặc thù cùng tầm quan trọng của nơi này.
Nơi này nếu nói là một biệt viện để nghỉ ngơi lúc nhàn rỗi, chẳng bằng gọi là một doanh địa quân sự thu nhỏ mới xem như thoả đáng,
Việt Thanh Phong kiếp trước mới vội vàng đi qua nơi này liếc mắt một cái đã bị kéo lên xe ngựa đi tới Thính Vũ Hiên dưới chân Vu sơn. Lúc đó nàng cứ nghĩ Chu Xảo Hân đề phòng mình cho nên mới vội vàng như vậy, vì thế sau khi vào căn phòng bằng trúc ở Thính Vũ hiên rồi, nàng liền không hề nhắc tới những gì mình đã trông thấy ở trong biệt viện. Nhưng khi ở trên Phượng Hoàng nhai ngắm cảnh mặt trời mọc tuyệt diệu kia, nhìn Chu Xảo Hân trong mắt đong đầy ý cười, nàng cũng không biết tại sao lại nhớ tới việc kia, đợi đến lúc giật mình phản ứng lại thì nàng như bị ma quỷ ám ảnh, cầm quả dại trên tay ném về phía Chu Xảo Hân.
Lúc đó tuỳ hứng cùng kiêu ngạo đến mức nào, nay nghĩ đến lại thấy không thể tin được. Sáng nay lúc phát hiện mình thế nhưng lại bị đưa tới nơi này, nhìn Vu sơn tú lệ xa xa cùng Chu Xảo Hân một thân tử sam bên cạnh, Việt Thanh Phong liền quyết tâm lần này nhất định không thể tuỳ hứng, mà nhất định sẽ ở bên Chu Xảo Hân, bồi thường nàng đã vì mình dụng tâm lương khổ.
Nhưng bao nhiêu toan tính cùng kế hoạch của Việt Thanh Phong, đến giữa trưa liền hoàn toàn bị đảo loạn. Nhìn Chu Xảo Hân cười rực rỡ đối diện mình, Việt Thanh Phong cố nhịn thật lâu, rốt cục vẫn không chống lại được cảm giác khác thường trong cơ thể, đột ngột gục lên chiếc bàn bát giác trước mặt.
"Tỷ tỷ, làm sao vậy? Người đâu mau tới!!"
Thanh âm Chu Xảo Hân nghe đầy hoảng loạn, dù cho Việt Thanh Phong miễn cưỡng nặn ra nụ cười, rất muốn nói mình không sao cả, nhưng cuối cùng lại vẫn hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Thính Vũ Hiên có năm gian phòng bằng trúc, bình thường trừ người tới đưa cơm cùng quét tước ra thì cũng không để bất luận kẻ nào tiếp cận. Nhưng mặc dù như vậy, chung quanh nơi đầy vẫn có thị vệ đứng gác.
Nghe được tiếng gọi ầm ỹ, không ít hộ vệ từ bốn phương tám hướng chạy tới.
Thính Vũ Hiên gà bay chó sủa, Chu Xảo Hân vội vàng lo lắng, những việc ấy Việt Thanh Phong đang hôn mê đương nhiên không biết.
Việt Thanh Phong tỉnh lại đã là đêm khuya, trước mắt một mảnh tối đen. Nằm trên giường bằng gỗ la hán tơ vàng, nhớ lại quãng thời gian hỗn loạn lúc ban trưa, nàng bất giác khẽ thở dài.
Vừa chống hai tay để nhỏm dậy, Việt Thanh Phong liền ngẩn người. Trong bóng đêm, Chu Xảo Hân gỡ bỏ trang sức trên đầu, nhẹ nhàng tựa vào bên giường, tuỳ ý để mái tóc dài như mực tán lạc một bên.
Chăm chú nhìn Chu Xảo Hân tựa bên giường mình, Việt Thanh Phong chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Bất giác cảm giác khoé mắt chua sót, từ đáy lòng nổi lên từng mạt rung động.
Sau khi thích ứng với bóng tối, bất giác nghiêng đầu ghé sát bên Chu Xảo Hân rồi lại nằm xuống. Trong lòng ấm áp như thể dáng hình bên cạnh là một tồn tại khiến người ta ấm lòng đến kỳ lạ. Lẳng lặng nằm nhìn Chu Xảo Hân vẻ mặt an tường đi vào giấc ngủ, trong khoảnh khắc trái tim Việt Thanh Phong càng đập càng nhanh, càng ngày càng không thể khống chế.
Rung động trong lồng ngực theo mạch máu chảy xuôi, lập tức truyền lại đến lục phủ ngũ tạng, thân thể lập tức không hiểu sao nóng lên.
Trong lúc bối rối, Việt Thanh Phong bất giác nhấp nhổm không yên. Chầm chậm giơ lên tay phải, nàng vốn chỉ muốn chạm vào Chu Xảo Hân một chút, nhưng đến cuối cùng lại chỉ đưa tay mình nhẹ nhàng đặt lên dải tóc phân tán một bên của Chu Xảo Hân.
Tim đập thình thịch, không biết chính mình đang làm gì, cũng không muốn đánh thức Chu Xảo Hân dậy, đến cuối cùng Việt Thanh Phong chỉ có thể nín thở, nhẹ nhàng vuốt ve. Không bao lâu sau, cảm giác thấy cảm xúc của mình khác thường, Việt Thanh Phong liền vội vàng thu hồi tay.
"Có đỡ hơn không?" Thanh âm khàn khàn nhuốm vị buồn ngủ của Chu Xảo Hân đúng lúc vang lên bên cạnh, một bàn tay cũng đưa tới áp lên trán Việt Thanh Phong.
Sắc mặt có chút mất tự nhiên, Việt Thanh Phong lập tức dùng âm thanh cực nhỏ đáp: "Không sao cả, để nàng lo lắng rồi."
"Không có việc gì thì tốt, kỳ thật Thái y cũng nói nàng không sao, nhưng thế nào lòng ta cũng có chút không yên." Chậm rãi đứng dậy, Chu Xảo Hân dù thu tay lại đi nữa, trong mắt cũng vẫn lộ ra ý cười dịu dàng ấm áp.
Nhìn ánh mắt Chu Xảo Hân, lại cúi đầu nhìn bàn tay lạnh như băng vừa rồi chạm lên trán mình mà nàng đã rút về. Ánh mắt Việt Thanh Phong lấp lánh, cuối cùng chậm rãi nhỏm người dậy, đưa tay giữ chặt tay phải Chu Xảo Hân.
Lòng bàn tay truyền tới cảm giác da thịt lạnh lẽo, giữa đêm đen tĩnh lặng, Việt Thanh Phong thu liễm cố kỵ trong lòng, rốt cục cúi đầu nhỏ nhẹ nói: "Sao không mặc thêm y phục? Lạnh không?"
Hơi kinh ngạc, chậm rãi cúi đầu nhìn tay phải bị người kia nắm chặt, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ Việt Thanh Phong cúi đầu có vẻ dị thường nhu thuận, Chu Xảo Hân đột nhiên hơi nheo nheo mắt, sau đó lập tức mặt cười tươi như hoa, nói: "Quên mất, tỷ tỷ đột nhiên té xỉu doạ Xảo Hân sợ."
Việt Thanh Phong sững người, mà liền lúc này Chu Xảo Hân bất động thanh sắc đá chiếc áo choàng tử sắc thêu kỳ lân không biết rớt từ trên người mình xuống đất lúc nào không hay xuống dưới gầm giường, sau đó khẽ ho khan.
Tiếng ho khẽ vang lên bên cạnh, thanh âm ấy kỳ thật không lớn, nhưng nghe vào tai lại như thể bị Chu Xảo Hân cố ý đè nén.
Đột nhiên ngẩng đầu, Việt Thanh Phong không kịp nghĩ nhiều liền vội vàng nói: "Ban đêm lạnh, nàng —"
Bây giờ mà đuổi nàng về cũng hơi quá mức tuyệt tình, Việt Thanh Phong rốt cục ngẩng đầu, nhẹ giọng bất đắc dĩ nói: "Ban đêm lạnh lắm, lên giường đi!"
Hết chương 25
Danh Sách Chương: