Khi Việt Thanh Phong từ từ tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn ở Tây uyển.
Chậm rãi ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn ánh tịch dương hắt vào từ ngoài cửa sổ, Việt Thanh Phong có cảm giác mình đã ngủ rất lâu, mơ nhiều lắm.
Trong phòng lúc này không có ai, tựa vào cột giường, Việt Thanh Phong bất giác nhớ về người mà nàng mơ thấy vào lúc cuối cùng kia.
Trong mộng hình như nàng nói nhiều lắm, lại hình như bị ai đó ôm chặt đến nỗi cơ hồ không thể hô hấp.
Nâng tay phải nhẹ nhàng đặt lên môi mình, nhớ tới cảnh trong mơ khiến Việt Thanh Phong có cảm giác vô cùng xấu hổ.
Bờ mi khẽ buông xuống suy nghĩ thật lâu, chờ đến khi tự nhủ thầm bản thân đủ nhiều, Việt Thanh Phong mới thở dài nhẹ nhõm, ép tâm trí mình không nên có những ý tưởng khác thường giờ phút này.
Nhưng nàng vừa mới thở phào một hơi, đến khi quay đầu lại nhìn thấy chiếc phi phong vốn bạch sắc giờ có chút nhăn nhúm kèm theo dấu vết ô uế rõ ràng đặt trên ghế đẩu bên giường, nàng lập tức ngây dại.
Nhìn chằm chằm phi phong trên ghế đẩu, sắc mặt Việt Thanh Phong thoạt xanh thoạt trắng, thật lâu sau mới vội vàng kéo nó lại gần.
Tấm phi phong bình thường cực kỳ mềm nhẹ nay lại nặng như muôn vàn cân, án theo mạt hình ảnh còn sót lại trong đầu, khuôn mặt khóc nhoà nước mắt kia, Việt Thanh Phong lúc này chỉ hận không thể lập tức tìm hiểu.
Lúc Tiểu Thiến vội vàng chạy vào thì thấy Việt Thanh Phong đang cúi đầu nhìn phi phong trong tay, một bộ si ngốc không tập trung.
Trong mắt tràn đầy kinh hỉ, Tiểu Thiến liền sán lại kích động nói: "Tiểu thư người rốt cục đã tỉnh, ô ô, thật tốt quá, Tiểu Thiến lập tức đi báo cho mọi người tin tốt, lão gia và đại phu nhân đều lo cho người muốn chết được!"
"Lo lắng?" Khoé miệng lộ ra tia cười khổ, Việt Thanh Phong nhẹ giọng tự giễu, cười nói: "Từ nhỏ đến lớn vô luận ta sinh bệnh nặng đến mức nào, sau khi bọn họ biết tin cũng nhiều nhất là đưa qua một ít thuốc bổ, cơ thể này của ta khi nào thì có thể kinh động bọn họ, huống chi ta nay --"
Trên mặt có chút xấu hổ, thu vừa vẻ mặt vui sướng nhảy nhót vừa rồi, Tiểu Thiến nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, chẳng lẽ người không biết hôm nay ai đưa mình hồi phủ sao?"
Trên mặt có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh Việt Thanh Phong liền nhẹ giọng khác thường nói: "Là nàng? Chu Xảo Hân!"
Kinh ngạc vì chủ tử nhà mình dám gọi thẳng tục danh của Trưởng Công Chúa Vệ quốc, nhưng rất nhanh Tiểu Thiến liền hưng phấn cao giọng: "Tiểu thư vì sao không nói cho Tiểu Thiến biết người thế nhưng nhận thức Trưởng Công Chúa, lại còn từng cứu nàng. Người không biết hôm nay khi Công Chúa tự tay đỡ người xuống từ toạ giá của Công Chúa, chúng tỷ muội ta quỳ gối bên cạnh kinh ngạc biết bao nhiêu đâu. Ta nhìn thấy ngay cả Quốc công cùng đại phu nhân ở phía trước cũng suýt nữa là rớt tròng mắt rồi!"
Tiểu Thiến hì hì cười, thoạt nhìn rất kích động và hưng phấn. Nhẹ nhàng nhíu mày, Việt Thanh Phong cúi đầu khẳng định: "Công Chúa nàng đã tới nơi này của ta?"
Mắt thấy chủ tử của mình lại khôi phục vẻ lạnh lùng như băng, Tiểu Thiến liền vội vàng thu hồi vẻ tươi cười, đáp: "Công Chúa nàng chỉ ngồi một nén nhang rồi đi, lúc ấy lão gia và đại phu nhân ra tiếp khách. Tiểu Thiến muốn nghe xem bọn họ nói gì cũng không có cơ hội, chính là lão gia và phu nhân sau đó tặng rất nhiều lụa là cùng văn chương nghiên mực quý báu lại đây, còn dặn ta nhất định phải hầu hạ cho tốt, phải rồi, trong viện còn có thêm không ít người."
"Ta mệt mỏi, Tiểu Thiến người ra ngoài trước đi."
Chuyện như vậy ngày trước đã từng xảy ra, kiếp trước khi Việt phủ nhận được thánh chỉ do Hoàng Thượng tứ hôn, trong những ngày chờ đợi được gả đi, cuộc sống của nàng trong Việt phủ cũng được thăng cấp một lần duy nhất từ trước đến nay. Chỉ là kiếp trước nàng có thể vì thế âm thầm vui sướng, nhưng kiếp này người khiến nàng suy nghĩ nhiều nhất chính là người đã đưa nàng về, Vệ quốc Trưởng công chúa Chu Xảo Hân.
Ngay lúc Việt THanh Phong âm thầm hồi tưởng không biết ngày ấy rốt cuộc mình nói bao nhiêu, lại thầm nghĩ nên làm cách nào để ra ngoài để cầu kiến quan chủ khảo trường thi một lần nữa.
Ngày hai mươi mốt tháng mười một năm Kiến Nguyên thứ tư, ngày thứ hai sau khi Việt Thanh Phong được Chu Xảo Hân đưa về, một kiếp này của Việt Thanh Phong lại bởi vì Chu Xảo Hân nàng mà có một sự thay đổi rất lớn.
"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, nay Việt gia có nữ nhi Thanh Phong tài đức vẹn toàn, lại có tâm niệm muốn đền nợ nước. Trẫm cùng Vệ quốc Công chúa nghe thấy rất vừa lòng, đặc biệt ban thường chức Cửu phẩm Khổng Mục, tuỳ ý nhập Hàn Lâm, hi vọng có thể cúc cung tận tuỵ, không phụ thánh ý!---"
Vị hoạn quan trên người khoác hồng bào còn đang tuyên đọc thánh chỉ, Việt Thanh Phong mi mắt khẽ cụp, đương nhiên hiểu được kết quả hôm nay hết thảy đều là hảo ý của Công Chúa.
Cửu phẩm Khổng Mục là chức quan thấp nhất ở viện Hàn Lâm, mặc dù là chức thấp nhất nhưng chức Khổng Mục này thường ngày tiếp xúc đều là tàng thư trong cung, không giao tiếp quá nhiều với người khác, tự nhiên liền miễn bị cuốn vào vòng phân tranh có thể gây ra phiền toái cho nàng.
Chức vị như thế đối với một người một lòng muốn rời khỏi phủ Quốc Công mà bình sinh không mang chí lớn, chỉ thầm nghĩ thi thoảng ở trong cung nhìn thấy Công Chúa như nàng mà nói tất nhiên cực diệu. Hơn nữa nàng nay đã là người thi rớt, chức vị như thế đủ khiến nàng cảm động đến rơi nước mắt, đúng là làm khó dễ cho người kia có thể vì nàng mà nghĩ ra được dạng chức vụ như vậy.
"Việt đại nhân tiếp chỉ!" Hoạn quan kia nói năng có lễ mà không mất uy nghi, nhìn dáng vẻ hắn cúi đầu luôn khiến Việt Thanh Phong có cảm giác như đã từng quen biết.
Quỳ gối dập đầu, Việt Thanh Phong hô to vạn tuế rồi đưa tay lên tiếp.
Thánh chỉ của Minh hoàng tới tay, liền cũng che đi bàn tay của hoạn quan trước mặt. Việt Thanh Phong chậm rãi đứng dậy, mà ngay khi thuận thế đứng dậy, tuy không nhớ nổi người trước mặt rốt cuộc là ai, nhưng Việt Thanh Phong vẫn chậm rãi cởi chiếc bích sắc ngọc trạc trên cổ tay rồi bất động thanh sắc đẩy qua.
Tay áo buông lơi che khuất hành vi của hai người, trong mắt đối phương ánh lên tia bất ngờ, nhưng vẫn thuần thục gật đầu tiếp nhận.
Việt Thanh Phong nhẹ nhàng cúi đầu, thấp giọng nói: "Vật ấy mặc dù không quá tốt, nhưng hiện tại là thứ tốt nhất của Việt Thanh Phong. Sau này sẽ ở trong cung làm cộng sự của công công, còn thỉnh công công ngày sau vui lòng chỉ giáo, Thanh Phong nhất định sẽ bù đắp."
Trong mắt đối phương hiển hiện ý cười rõ ràng, mặc dù biết chiếc vòng ngọc trong tay chỉ bình thường, nhưng có một câu hứa hẹn như vậy thì cũng có chút cao hứng.
"Đại nhân không biết tuy chức vị ở Hàn Lâm này thấp, nhưng rất dễ để tiếp cận những người ở thượng vị. Nếu đại nhân có tâm, hơn nữa với quan hệ của ngài và Trưởng Công chúa, ngày sau nhất định tiền đồ vô hạn."
Biết hoạn quan thái giám từ trong cung đi ra cũng không phải là người có thể coi khinh, cho nên Việt Thanh Phong cũng không phủ nhận hắn, chỉ nhanh chóng nói: "Đa tạ công công cát ngôn, Thanh Phong nhớ kỹ."
Cứ việc phía sau có rất nhiều cặp mắt theo dõi, nhưng Việt Thanh Phong không chút cố kỵ trò chuyện vui vẻ cùng vị hoạn quan truyền chỉ kia.
Từ nay về sau nàng sẽ sinh hoạt trong cung, nếu không có gì bất đắc dĩ thì nàng không bao giờ muốn phiền toái Chu Xảo Hân nữa.
Tuy rằng giờ phút này hành vi đó lúc đầu có chút khó xử, nhưng một khi nghĩ thông suốt thì kỳ thật cũng không có gì.
Thế đạo này nàng đã gặp nhiều kẻ ngoài một vẻ trong lòng một kiểu, kỳ thật so với những người đó, thái giám hoạn quan ở trong cung xem như một đám hiểu chuyện đơn giản nhất.
Nếu không phải bất đắc dĩ thì ai lại nỡ khiến bản thân mình bất nam bất nữ, không thể sinh con nối dòng, lại phải ở trong cung hung hiểm khó dò. Mặc kệ tính cách họ thế nào, tiền tài cùng quyền thế tất sẽ là thứ bọn họ theo đuổi khi còn sống.
Hiểu được trong cung sẽ trở thành nơi quy túc của mình kiếp này, cho nên mặc kệ thế nào nàng cũng đều phải cố gắng sống thật lâu thật tốt. Mà quảng thiện kết duyên xử sự khéo đưa đẩy chính là bài học lâu dài mà quan trọng nhất mà nàng phải học.
Không bao lâu sau hai người trò chuyện vui vẻ rồi ước định sau chờ Việt Thanh Phong tiến cung rồi sẽ lại trò chuyện việc nhà.
Chờ nhìn theo toạ kiệu của đối phương được không ít thị vệ hộ tống rời đi, Việt Thanh Phong liền chậm rãi chuyển người.
Việt Quốc công và Giang thị vừa rồi đứng phía sau nàng cũng đứng lên. Việt Quốc công nhìn Việt Thanh Phong như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ, mà Giang thị lại càng nói thẳng: "Ngươi chừng nào thì học mấy thủ đoạn tam đoạn hạ đẳng như thế. Cho hắn ngân lượng là được rồi, tội gì phải đem vật mình yêu quý đi cho. Hơn nữa loại hoạn vật như vậy, người không cần đối đãi như thế, người làm vậy -- quả thực chính là vứt bỏ thể diện của phủ Việt Quốc công chúng ta."
Vừa rồi trừ việc mình đưa vòng ngọc tặng người ta, Việt Thanh Phong cũng không cảm thấy mình còn làm gì khiến người ta nổi giận.
Trước không nói vì sao nàng thấy Trình Tư có chút quen mắt, nhưng chỉ bằng việc hắn đã là tam đẳng hoạn quan ở trong cung Đại Chu, bản thân chỉ vừa mới làm chức quan cửu phẩm, ngay cả một ngày cũng chưa tiến vào viện Hàn Lâm, tiểu Khổng Mục Việt Thanh Phong cảm thấy mình không hề làm gì không nên.
Nghĩ đến câu "tuỳ ý tiến cung" trên thánh chỉ, Việt Thanh Phong liền trực tiếp quỳ xuống nhẹ giọng nói: "Quốc công, đại phu nhân, Việt Thanh Phong đa tạ hai vị ơn dưỡng dục nhiều năm như vậy. Nay Thanh Phong đã có nơi đi, hai vị liền không bao giờ cần lo lắng vì Thanh Phong nữa. Ân dưỡng dục của hai vị Thanh Phong vĩnh viễn không quên, cũng không dám quên, khẳng định sẽ tìm cơ hội báo đáp. Thanh Phong nghĩ ngày mai sẽ tiến cung, còn thỉnh hai ngài có thể đáp ứng!"
Hết chương 8
Danh Sách Chương: