"Tỷ tỷ, ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta phải không?"
Khi hai người đứng ở cửa hông phía Tây của phủ Quốc Công, chuẩn bị chia tay nhau thì Chu Xảo Hân đột nhiên hỏi.
Trên tay cầm chiếc mặt nạ màu đen mà nàng vừa mới đưa cho mình, Việt Thanh Phong không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy hắn thế nào?"
Hơi ngẩn ra, chờ đến khi nàng kịp phản ứng lại hiểu ra là ám chỉ vị Võ Trạng Nguyên vừa rồi, Chu Xảo Hân đáp theo bản năng: "Bên ngoài trông anh tuấn, cũng rất thông mình. Nghe nói Hoàng Thượng rất coi trọng hắn ta, nhưng sau này thế nào thì ta cũng không nói chính xác được."
Tựa hồ cảm giác được ướm hỏi như thế khẳng định có thâm ý, nàng liền nhìn người kia chăm chú.
Chu Xảo Hân bất động thanh sắc nói tiếp: "Chẳng qua ta cảm thấy hắn khẳng định không xứng với tỷ tỷ, dù sao tỷ tỷ là người Việt gia. Mà hắn lại chỉ là con thứ của vợ lẽ của Chung gia ở Giang Tô, mà quan trọng nhất là ở cùng một người thông minh sẽ mệt chết đi được."
Trọng sinh trở lại, Việt Thanh Phong đương nhiên sẽ không vội vàng tiếp cận Chung Khiêm Đức để tự chuốc lấy bực bội. Nay thấy Chu Xảo Hân dường như cũng không có ý tứ gì với hắn, Việt Thanh Phong thế này mới yên tâm tạm biệt nàng.
"Tỷ tỷ, ta ở trong cung chờ ngươi đến thăm, được không?"
Bàn tay Việt Thanh Phong vừa mới giơ lên chưa kịp đụng tới vòng sắt để đập cửa trước mặt đã nghe Chu Xảo Hân đột nhiên lên tiếng.
Trong đầu không hiểu sao hiện lên hình ảnh nàng nằm trong lòng mình, ngực cắm một cây trâm, không hề cử động. Thầm thở dài một hơi, Việt Thanh Phong buông cánh tay đang giơ cao xuống, sau đó xoay người đi về phía Chu Xảo Hân đầy mặt ý cười rạng rỡ trong trẻo ở đằng kia.
Nữ tử trước mặt hơn ngày trước một phần sinh động, nhưng ánh mắt lấp lánh như ánh sao ấy lại vẫn như trước, mặt mày như hoa.
Tựa hồ không ngờ nàng đã đi còn quay lại, Chu Xảo Hân nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ? Đây là ---"
Một bàn tay vươn tới, chậm rãi chạm lên má người kia, ngẩng đầu nhìn Việt Thanh Phong còn cao hơn mình một chút, trong mắt Chu Xảo Hân ánh lên một tia hứng thú.
Mà ngay lúc nàng vừa định trêu đùa đôi ba câu, Việt Thanh Phong lại thấp giọng thở dài: "Công chúa, đừng chờ, đừng chờ, không đáng!"
Một tiếng "không đáng" khiến hai người giật mình, lại nhận ra mình có cảm giác kỳ lạ không hiểu ra sao, Việt Thanh Phong buông tay ra rồi lập tức xoay người, ngay cả bước chân cũng có chút hỗn loạn.
Mà ngay khi Việt Thanh Phong mới vào phủ không bao lâu, một hắc y nhân đi ra từ góc tối âm u, nhẹ giọng không đồng tình nói: "Công Chúa, người đang chơi với lửa?"
Quay đầu nhìn thiếp thân thị vệ của mình, Chu Xảo Hân nhẹ giọng bâng quơ: "Phải không?"
"Nàng không phải đám trai lơ con hát người nuôi dưỡng trong cung!" Cảm thấy lần này Công Chúa quả thật có chút quá, Vân Tranh cao giọng nói: "Đám Vương tôn công tử trước kia Công Chúa không có việc gì thì nói giỡn với họ cũng có thể, lần này vì sao lại là người đó. Phải biết rằng nàng là một nữ nhân, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào mới tốt đây!"
Khẽ cười, Chu Xảo Hân lại bất ngờ nghiêm túc nói: "Ngày ấy ta đã từng nói, ai là người đầu tiên đến cứu ta, ta liền sẽ chọn người đó làm Phò mã. Cho tới giờ ta nói gì cũng đều giữ lời."
"Nhưng nàng là nữ tử, hơn nữa thuộc hạ đã phái người thăm dò, nàng có gì đó ái muội với võ Trạng Nguyên Chung Khiêm Đức."
Lời Vân Tranh nói có chút nóng vội, nghe vậy Chu Xảo Hân thu hồi hoàn toàn vẻ nhu thuận khi ở bên Việt Thanh Phong vừa rồi. Nàng sắc mặt lạnh lùng, ngữ khí châm chọc nói: "Ái muội thì sao? Vân Tranh ngươi có tin hay không, chỉ cần Chu Xảo Hân ta muốn thì cho dù hôm nay nàng có muốn lập gia đình đi nữa, ta cũng có biện pháp khiến cho sau này trong mắt, trong lòng nàng cũng đều chỉ có ta, cả cuộc đời chỉ xoay quanh một mình Chu Xảo Hân ta mà thôi. Hơn nữa nàng lừa ta, lại để ta chờ nàng lâu như vậy, dù thế nào cũng nên trả giá một chút mới phải chứ."
"Công chúa!" Biết chủ tử của mình lại cứng đầu, Vân Tranh lập tức có cảm giác đại sự không ổn.
Xoay người đi không nhìn hắn, Chu Xảo Hân đang đi ra ngoài đột nhiên lại sờ lên đôi môi mình, nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa Vân Tranh ngươi cũng thấy đấy, nàng không thích tên Võ Trạng Nguyên kia, người nàng thích là ta. Suốt đêm nay trong mắt nàng toàn bộ đều là ta, khi ta chạm vào nàng, nàng có cảm giác!"
Vân Tranh đi theo phía sau đầu như muốn to ra, chỉ có thể vội vàng nói: "Công chúa, hiện tại không phải lúc hồ nháo. Người phải mau chóng thành thân, bằng không Hoàng Thượng sẽ hoài nghi cười có tâm tư gì đó."
Lập tức đen mặt, Chu Xảo Hân thấp giọng, thanh âm như ẩn chứa bất mãn: "Vệ quốc ở phía Tây như hổ rình mồi, Khiết Đan ở phương bắc cũng ma quyền sát chưởng*. Hắn không nắm chặt thời gian mà luyện binh nghĩ đối sách, sao chỉ biết nhìn ta chằm chằm. Nếu ta thực sự có hứng thú đối với ngôi vị Hoàng đế thì lúc trước khi phụ hoàng mẫu hậu vẫn còn ta đã nghĩ biện pháp để tranh làm Hoàng thái nữ rồi. Sao có thể để cho hắn có ngày hôm nay, bức ta đến mức này. Hắn đúng là một người ca ca tốt mà!"
(*xoa tay xoa nắm đấm)
Biết Công Chúa hiện tại đã hoàn toàn quên Việt Thanh Phong kia, Vân Tranh lại tiến lên khuyên nhủ: "Tiên đế trao cho Công Chúa đất phong nhiều hơn nhị Vương gia nhiều, hơn nữa binh lực ở biên cảnh cũng là một uy hiếp, chẳng trách Hoàng Thượng nghĩ nhiều. Công Chúa vẫn sớm nên gả đi, để cho Hoàng Thượng an tâm thì tốt hơn."
Đột nhiên nhớ lời Việt Thanh Phong nói muốn ở lại trong cung cả đời, Chu Xảo Hân thử hỏi: "Vân Tranh ngươi nói xem, nếu ta thật sự không xuất giá, sau đó dâng hết tất cả binh lực trong tay lên cho Hoàng huynh thì hắn có để ta ở lại trong cung không?"
"Không có khả năng!" Lập tức cao giọng, Vân Tranh vội vàng la lên: "Trừ khi Công Chúa buông tha cho quốc họ của mình, nguyện ý từ bỏ tất cả mọi thứ mình sử hữu trên danh nghĩa, nếu không khẳng định Hoàng Thượng sẽ không an tâm, từ sau chuyện Phổ Dương Công Chúa bức cung, các Hoàng đế sau đó đâu có ai còn dám để một vị Công Chúa chưa xuất giá ở trong cung đâu!"
Trong số tổ tiên có một vị Công Chúa bức tử thân ca ca, tự mình buông rèm chấp chính ba mươi năm. Chu Xảo Hân cũng không biết nên bình luận thế nào, nhưng muốn nàng buông bỏ một số thứ, nàng quả thật cũng không nỡ, chỉ có thể rầu rĩ nói: "Hồi cung đi, bản Công Chúa còn mười tháng nữa mới mười sáu tuổi, trong lúc đó ta sẽ cẩn thận ngẫm lại."
Đi ra khỏi ngõ nhỏ, quay đầu nhìn phủ Việt Quốc công rộng lớn mênh mông trong bóng đêm, Chu Xảo Hân nhẹ giọng phân phó: "Phái vài người trà trộn vào, ta muốn biết tất cả mọi việc xảy ra trong phủ Việt Quốc công, nhất là chuyện của người đó."
"Rõ!"
Biết Công Chúa nhà mình không thích nhất là thủ hạ can thiệp vào chuyện của nàng, làm thiếp thân thị vệ, Vân Tranh cũng chỉ có thể thức thời ngậm miệng, để tránh khiến chủ tử không vui.
Hai người vừa mới bước ra khỏi ngõ liền thấy phía trước đã có hơn trăm thanh y thị vệ quỳ gối ở đó, bên cạnh còn có một chiếc xe ngựa.
Thấy hai người đi tới, mấy người kia liền vội vàng cúi đầu. Có phần không vui khi thấy nhiều người đi theo như vậy, nhưng cuối cùng Chu Xảo Hân vẫn không nói gì thêm.
Mặt không chút thay đổi tiến lên đạp thị vệ đang quỳ gối để đảm đương làm bàn đạp qua một bên, để Vân Tranh đỡ lên ngựa, sau đó Chu Xảo Hân tựa vào trong xe thấp giọng hỏi: "Còn bao lâu nữa sẽ đến cuộc thi tuyển nữ quan?"
Không ngờ đến lúc này Công Chúa còn nhớ tới cái người ở phủ Việt Quốc công kia, ánh mắt loé sáng, Vân Tranh nhỏ giọng nói: "Bẩm chủ tử, cuộc thi nữ quan là vào trung tuần tháng mười một, chủ tử có cần thuộc hạ đi chuẩn bị gì không?"
Nhớ tới sự khẳng định chắn chắn của Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân lắc đầu nói: "Không cần, chủ cần giúp ta chú ý một chút, chờ đến khi có vấn đề hãy tới tìm ta."
"Rõ." Tự mình ra trước điều khiển ngựa, hiện nay Vân Tranh chỉ có thể thầm may mắn vì còn bốn tháng nữa.
Trong bốn tháng tới tìm cho Công Chúa mấy người để chơi đùa hoặc thứ gì đó để giải sầu, án theo tính tình Công Chúa thì hẳn hoàn toàn quên mất một nữ nhân chỉ mới gặp mặt hai lần hẳn là không khó.
***
Việt Thanh Phong vừa vào phủ Việt Quốc công, nàng liền đụng phải vài lục y thị nữ vội vàng đưa nàng vào chủ ốc Việt gia.
Cái gọi là chủ ốc chính là đại viện tử trang trí mười phần quý khí, ba cửa ra ba cửa vào của Việt Quốc Công và Quốc công phu nhân, cũng là trung tâm của toàn phủ.
Đã không nhớ rõ lần trước tiến vào nơi này là lúc nào, nhìn dãy đèn lồng hồng sắc treo cao cao cùng mấy chục nha hoàn bà tử* đứng bên ngoài, Việt Thanh Phong có cảm giác không yên lòng.
(*bà tử: người phụ nữ luống tuổi)
Lục y nha hoàn đứng trước cửa vén bức màn trướng cẩm sắc trước mặt lên, Việt Thanh Phong thầm hít sâu một hơi rồi bước vào.
Băng qua đại sảnh lại tiến vào nội thất, trong không khí tràn ngập mùi đàn hương. Việt Thanh Phong đầu không ngẩng lên, trực tiếp tiến lên quỳ gối trên tấm thảm màu xanh thêu hoa trải giữa trung tâm.
"Thanh Phong thỉnh an lão phu nhân."
Mỹ nhân miễn cưỡng dựa trên băng ghế dài, Giang thị, không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt đầy phản đối nhìn chằm chằm một thân y sam nam nhân của nàng.
"Lui cả ra!"
Thanh âm mang theo mười phần lãnh ý vừa vang lên, mấy người vừa rồi còn hầu hạ trong phòng liền vội vàng thật cẩn thận lui xuống.
"Việt Thanh Phong!"
Lão thái thái tuy nay đã ngoài năm mươi, nhưng nhiều năm sống an nhàn sung sướng nên nhìn phi thường trẻ tuổi. Việt Thanh Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gương mặt tràn đầy tức giận trước mắt, chỉ có thể cúi đầu nói: "Tổ mẫu có ---"
"Nghiệp chướng!"
Một chiếc túi hương hồng sắc lăng không bay tới, vừa lúc nện lên trán mình rồi rơi xuống vạt áo, khiến Việt Thanh Phong hơi kinh ngạc.
Mà ngay khi nàng nhìn về phía chiếc túi hương, Giang thị liền trực tiếp đứng dậy ngồi trên giường mắng ầm ỹ: "Thứ đồ không biết liêm sỉ, Việt phủ ta rốt cuộc tạo nghiệt gì mà lại có thứ tai hoạ như ngươi chứ."
Việt Thanh Phong xoay người nhặt chiếc túi hương rơi trên vạt áo, nghĩ tới nghĩ lui vô số lần, cuối cùng khi nghĩ tới nha hoàn Tiểu Thiến bị nàng phái ra ngoài, sắc mặt cũng không khỏi có chút khó coi.
Thấy nàng thế nhưng còn dám nhặt vật kia lên, Giang thị hoàn toàn đen mặt. Trực tiếp đi tất lụa mỏng xuống giường, Giang thị chỉ vào nàng, cắn răng tra hỏi: "Là ai?"
Dĩ vãng mỗi lần gặp Giang thị, chẳng lần nào nàng không trang điểm thật cẩn thận tỷ mỉ, đây là lần đầu tiên Việt Thanh Phong thấy người này kích động đến thế, cũng là lần đầu tiên bản thân bị đối đãi thế này.
Thái dương ẩn ẩn đau đớn, khẽ nhíu mày, Việt Thanh Phong vân đạm phong khinh nói nhỏ: "Không phải chỉ là một cái túi hương sao? Hôm nay là Thất Xảo tiết, thử hỏi ngày này nữ tử ở Yển Thành có ai không bị người ta ném cho mấy thứ này đâu. Hơn nữa nếu là thứ này thì Tổ mẫu đi lục soát phòng của vài vị muội muội, cam đoan có thể tìm được một đống lớn."
Không ngờ ngày thường thấy Việt Thanh Phong ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hôm nay thế nhưng lại to gan lớn mật đáp trả, Giang thị bị chọc tức, nổi giận thấp giọng quát: "Các nàng khác ngươi, ngươi rốt cuộc có biết xuất thân của mình không? Có một mẫu thân như vậy ngươi còn không biết kiểm điểm cẩn thận, có phải muốn cả đời đều không gả được cho người, muốn đôi đen Việt gia cả đời này? Ngươi có biết giữ ngươi ở lại đây, ta cùng lão gia bị biết bao nhiêu --"
Không để nàng nói tiếp, Việt Thanh Phong đang cúi đầy cao giọng ngắt lời: "Ta sẽ dọn ra ngoài!"
"Ngươi nói gì?"
Vẻ mặt đầy kinh ngạc, Giang thị vội lớn tiếng la lên: "Ngươi có ý gì? Trừ phủ Việt Quốc công ra, ngươi còn có thể đi đâu?"
Thấp giọng suy nghĩ một chút, Việt Thanh Phong nhẹ giọng nói: "Ta đã báo danh tham gia cuộc thi tuyển nữ quan năm nay, cuộc thi trung tuần tháng mười một. Nếu thi đậu, tổ phụ và tổ mẫu sẽ không cần quan tâm hay sinh khí ta nữa."
Có phần choáng váng, Giang thị quay lại ngồi lên ghế dài, vội vàng nói: "Hồ nháo, hồ nháo, ngươi đã mười lăm rồi, nếu qua ba năm nữa thì sẽ thành lão cô nương* (gái lỡ thì). Hơn nữa ngươi cho là cuộc thi nữ quan này, muốn thi là có thể thi sao? Thơ ca, dân sinh* (cuộc sống của dân chúng), lễ nghi, cầm hay hoạ, có cái nào ngươi xuất sắc đâu?"
Đứng thẳng thân mình, nhìn chằm chằm đôi chân mang tất lụa mỏng của Giang thị, Việt Thanh Phong tiếp tục đáp: "Ta đã tra qua, trong triều có tiền lệ nếu bài thi của nữ thư sinh không quá tệ thì có thể xin vào hậu cung làm nữ ti hầu hạ Hoàng phi Công chúa, cho nên về sau tổ mẫu thực sự không cần lo lắng cho ta nữa!"
Hết chương 4
Danh Sách Chương: