Ngày hôm đó khi Ổ Tương Đình trở lại, từ sáng sớm Ổ gia đã nhận được tin tức, Lão phu nhân mang người một nhà ra cổng đứng chờ Ổ Tương Đình về.
Vì lần này Ổ Tương Đình đến hầm mỏ lại gặp phải hai lần sạt lở, hắn không may bị thương, Lão phu nhân nghe được tin này thì lo lắng không thôi, dù trong thư nói chỉ là vết thương nhỏ nhưng bà vẫn muốn phải tận mắt nhìn thấy cháu mình.
Lão phu nhân đứng chờ ở cổng, mọi người liền ra theo.
Đây là lần đầu tiên Sương Sương nhìn thấy ca ca Ổ Thái Hà của Ổ Tương Đình, so với Ổ Tương Đình thì tướng mạo của Ổ Thái Hà có vẻ hơi bình thường, mắt to mày rậm, ngũ quan cân đối, chẳng qua làn da của hắn cũng giống với Ổ Tương Đình, đều là màu trắng lạnh.
Vóc dáng Ổ Thái Hà cao gầy, nhìn qua lại có mấy phần yếu ớt.
Sương Sương đứng sau lưng Thịnh phu nhân, đại tẩu đứng cạnh nàng, còn nói với nàng: “Lát nữa muội cũng đừng quá đau lòng nhé.”
Sương Sương đảo mắt, nàng mới không thèm đau lòng đâu.
Nàng còn chưa có tính sổ với Ổ Tương Đình đây.
Lúc này từ xa bỗng trở nên ồn ào, nàng vừa ngẩng đầu nhìn thì phát hiện có một đội ngũ dừng ở cổng Ổ gia. Lần này Ổ Tương Đình không cưỡi ngựa trở về mà ngồi trên kiệu. Sương Sương thấy cánh tay Ổ Tương Đình bị băng lại, lúc xuống kiệu hắn không xuống ngay mà vẫn còn đứng ở cạnh, mặt hướng vào bên trong kiệu như đang muốn nói gì đó.
Sương Sương cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ trong kiệu vẫn còn có người?
Một giây tiếp theo, có một bàn tay khác đưa ra vén màn che.
Từ trên kiệu bước xuống một người, nhưng người kia vừa xuất hiện, sắc mặt Sương Sương lập tức thay đổi.
Đại tẩu đứng bên cạnh thấy được người đó thì quay lại nhìn Sương Sương, không khỏi ôi chao một tiếng: “Người này, sao lại có thể giống muội đến thế?”
Khi nàng vẫn còn là Gia Ninh, những người của Ổ gia từng ra mắt nàng chỉ có Ổ Tương Đình và người cha đã qua đời của hắn.
Sương Sương không có cách nào điều khiển được biểu tình của mình nữa, nàng gần như kinh hoàng nhìn người đang đứng bên cạnh Ổ Tương Đình.
Nữ nhân kia có gương mặt giống y hệt Sương Sương.
Lúc này nàng ta đang trò chuyện với Ổ Tương Đình, vẻ mặt dịu dàng thuỳ mị.
Ổ Tương Đình lại nói thêm câu gì đó rồi mới xoay người đi về phía Lão phu nhân, hắn thỉnh an Lão phu nhân và Thịnh phu nhân: “Tổ mẫu, nương, con về rồi.” Lại nhìn sang Ổ Thái Hà ở bên cạnh: “Đại ca, thời gian vừa rồi gia đình vẫn ổn chứ?”
Ổ Thái Hà thấy đệ đệ mình về thì trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng: “Dĩ nhiên là gia đình không có chuyện gì, trái lại vết thương của đệ là do đâu mà có?”
Lão phu nhân đau lòng nhìn Ổ Tương Đình: “Đúng vậy, Tiểu Đình, có phải vết thương trên tay cháu là do bị hầm mỏ đổ vào không?” Lão phu nhân hỏi xong câu này thì nhìn về phía nữ nhân đứng cách đó không xa: “Còn cô nương kia là ai? Sao lại giống hệt Sương Sương như vậy?”
Giọng điệu của Ổ Tương Đình khi trò chuyện với Lão phu nhân dịu dàng hơn khi nói chuyện với Sương Sương không biết bao nhiêu lần, hắn dùng cánh tay không bị thương đỡ Lão phu nhân: “Tay cháu không có gì đáng ngại đâu, tổ mẫu, chúng ta đi vào trong rồi nói chuyện, đừng đứng ở ngoài này nữa.”
Thịnh phu nhân cũng khuyên: “Đúng, nương vào đi thôi, lát nữa Tiểu Đình sẽ từ từ nói chuyện với người.”
Sương Sương liếc nhìn Ổ Tương Đình, lại nhìn nữ nhân giống nàng y như đúc kia, trong lòng đã nổi sóng ầm ầm. Tại sao trên đời lại có người giống nàng y hệt như vậy?
Chẳng lẽ nàng trọng sinh trên thân thể này, còn thân thể vốn có của nàng cũng bị một hồn phách nào đó chiếm mất, chết đi rồi sống lại?
Suy đoán này khiến cho cả người Sương Sương rét lạnh, rõ ràng đang là mùa hè, nhưng nàng cảm giác như mình đang đứng giữa hầm băng.
Đại tẩu ở bên cạnh nhìn Sương Sương, vội vàng đưa tay ra đỡ nàng, thấp giọng hỏi: “Sương Sương, muội sao vậy?”
Sương Sương lắc đầu, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Ta… ta không sao.”
Mặc dù miệng nói không sao nhưng sau đó thần trí của nàng gần như không còn ở trong thân thể nữa, ngay cả lúc Thịnh phu nhân gọi nàng mấy tiếng, nàng cũng không nghe thấy. Mãi đến khi đại tẩu khẽ đẩy nàng một cái, nàng mới hoàn hồn.
Vừa lấy lại tinh thần liền thấy Thịnh phu nhân nhìn nàng lo lắng.
“Sương Sương, có phải con thấy mệt hay không? Hay là về phòng nghỉ ngơi trước đi?”
Sương Sương nghe Thịnh phu nhân nói vậy thì theo bản năng liếc nhìn Ổ Tương Đình, nhưng Ổ Tương Đình vẫn đang ngồi cạnh trò chuyện với Lão phu nhân, không hề để ý gì đến nàng.
Nàng cắn môi, nhanh chóng gật đầu.
***
Nàng dẫn Đan Thu rời khỏi viện của Lão phu nhân, lúc quay về phòng mình, nàng gọi Liên Đại vào.
Liên Đại đã trải qua sự huấn luyện của Ổ gia, bây giờ làm việc đã trầm ổn hơn trước đây, nhưng do vẫn còn nhỏ tuổi nên cô bé hoạt bát hơn Bích Lăng và Đan Thu nhiều, đã thế bây giờ cô bé vẫn gọi Sương Sương là Sương Sương tỷ tỷ, dù bị người ngoài khiển trách nhưng Sương Sương cảm thấy Liên Đại gọi nàng như vậy cũng không có vấn đề gì cả, cho nên Liên Đại vẫn tiếp tục gọi Sương Sương là Sương Sương tỷ tỷ.
“Liên Đại, ngươi đi hỏi thăm xem nữ nhân mà thiếu gia mang về hôm nay đang ở đâu?”
Mặc dù Liên Đại làm việc không giỏi như những nha hoàn khác của Ổ gia, nhưng cô bé lớn lên ở Thược Kim Quật, bản lĩnh dò hỏi tình báo mạnh hơn bất cứ ai. Cô bé lớn lên ở thanh lâu sở quán, giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, cái miệng nhỏ còn rất ngọt.
Liên Đại nghe xong lời phân phó này thì lập tức gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Trong thời gian đợi Liên Đại trở về, ngay cả nước Sương Sương cũng không buồn uống, nàng chỉ nóng lòng muốn biết nữ nhân kia là ai, tại sao dáng vẻ lại giống nàng y hệt?
Một lát sau, Liên Đại trở về, có lẽ vì nhìn thấy dáng vẻ của nữ nhân kia nên khi quay lại vẻ mặt cô bé có chút kỳ quái.
Liên Đại tiến đến trước mặt Sương Sương: “Sương Sương tỷ tỷ, cô nương kia đang ở tại Tương Tư Các.”
“Tương Tư Các? Đó là nơi nào?” Sương Sương chưa từng nghe thấy cái tên này.
Liên Đại trả lời: “Tương Tư Các cách Tư Thận Viện không xa, ở ngay sát phía sau.”
Khoảng cách gần như vậy.
Sương Sương càng nhanh muốn biết thân phận của đối phương.
“Liên Đại, ngươi có hỏi được thân phận của nàng ta không?”
Liên Đại gật đầu: “Muội đã hỏi rồi, cô nương kia là người kinh thành, do triều đại thay đổi mà gia cảnh sa sút, trên đường đi ngẫu nhiên gặp được Ổ thiếu gia, thiếu gia thấy nàng ấy đáng thương nên mới đưa trở về.”
Sương Sương nghe nói thế thì có chút dở khóc dở cười.
“Nàng ta tên gì, ngươi biết không?”
“Chỉ biết người khác gọi nàng ấy là Tưởng cô nương.”
Tưởng? Khương? (*)
(*) Bê: Tưởng trong tiếng trung đọc là jiǎng, gần giống với cách phát âm của từ Khương – jiāng. Khương trong Khương Quốc.
Hình như Sương Sương đã hiểu ra được điều gì, có lẽ nữ nhân kia đã thực sự chiếm thân xác của nàng, chẳng qua không hiểu tại sao nàng ta lại có thể thoát khỏi kinh thành, còn trùng hợp gặp trúng Ổ Tương Đình.
Sương Sương liền thấy trong lòng không thoải mái, bất kể nữ nhân kia có thật sự sống trong thân xác của nàng hay không, nhưng chắc chắn một điều là nàng ta đang giả mạo nàng, điều này khiến Sương Sương cực kỳ khó chịu.
Đồng thời nàng cũng thầm khinh bỉ Ổ Tương Đình, chẳng lẽ Ổ Tương Đình tin lời nữ nhân kia? Từ lúc về đến giờ hắn còn không buồn liếc nàng lấy một cái, nếu như hắn thật sự coi nữ nhân kia là nàng, vậy thì nàng xin thề là cả đời này sẽ không bao giờ thèm nói chuyện với Ổ Tương Đình nữa.
***
Sương Sương ở đây tức giận nhưng Ổ Tương Đình cũng không hề tới tìm nàng, đến tối thì có nha hoàn bên người Lão phu nhân qua mời.
“Như phu nhân, Lão phu nhân mời người qua dùng bữa.”
Sương Sương chỉnh trang lại rồi mới đi qua, sắc mặt vừa rồi của nàng thật sự là quá tệ.
Khi đến nơi nàng còn phải nhìn quanh một vòng, phát hiện không có vị Tưởng cô nương kia thì tâm trạng mới thoải mái hơn một chút.
Đại tẩu nhìn thấy Sương Sương thì gọi nàng tới ngồi, chẳng qua chỗ ngồi lại cứ nhất định phải ở bên cạnh Ổ Tương Đình cơ. Vị trí nàng ngồi còn ở đúng bên cạnh cánh tay bị thương kia của Ổ Tương Đình.
Sương Sương có chút bất đắc dĩ ngồi xuống, càng khiến nàng tức giận hơn đó là Ổ Tương Đình vẫn không hề nhìn nàng, bởi hắn còn đang bận trò chuyện với Ổ Thái Hà.
Hình như bọn họ đang nói về chuyện hầm mỏ.
Lão phu nhân thấy người đã đến đủ thì cười nói: “Cuối cùng cũng đã đông đủ rồi, dùng bữa thôi.”
Trong lòng Sương Sương không vui nên ăn cái gì cũng không được ngon, nàng nhìn chằm chằm vào món ăn ở trước mặt, đột nhiên đại tẩu ở bên cạnh khẽ đẩy tay nàng.
Sương Sương nhìn sang, đại tẩu nhỏ giọng nói: “Sương Sương, muội múc canh cho Tiểu Đình đi.”
Sương Sương không muốn giúp Ổ Tương Đình, tuy tay hắn không tiện nhưng chẳng phải vẫn có nha hoàn đó sao?
Nhưng quả thật là Sương Sương không thể trực tiếp từ chối, dẫu sao thì đây vẫn là Ổ gia.
Nàng đưa tay cầm bát Ổ Tương Đình, đứng lên giả bộ múc một chén canh.
Trong món canh này có thịt viên, Sương Sương suy nghĩ một chút, cố tình tránh thịt viên ra, múc một bát canh không có thịt, sau đó đặt bát vào trong tay Ổ Tương Đình.
Vì để tỏ ra hiền huệ, Sương Sương còn ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu: “Tướng công, uống canh đi.”
Ổ Tương Đình ngừng đũa, lúc này ánh mắt mới nhìn sang Sương Sương.
Sương Sương bị đối phương nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc thì mới nhận ra mình vừa gọi đối phương là gì, nàng vội vàng quay mặt đi, nhưng vành tai không kìm được mà đỏ lên.
Hành động của hai người bị mọi người nhìn thấy rõ ràng, người cười đầu tiên chính là Lão phu nhân, Lão phu nhân hoà ái cười một tiếng: “Hai đứa bé này thật thú vị.”
Thịnh phu nhân phụ hoạ: “Đúng vậy, lại làm con nhớ tới hồi Tiểu Hà và Tú Oánh mới thành thân, khi đó hai đứa nó động một chút là đỏ mặt, để cho chúng ta cười nhạo suốt ngày.”
Bỗng nhiên bị nhắc đến nên biểu tình của Ổ Thái Hà có chút lúng túng, đại tẩu thì ngược lại, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường, còn đáp lời: “Cũng may là bọn con vẫn còn có thể cười nhạo người khác.”
Sương Sương bị nói khiến mặt càng đỏ hơn, nàng lại yên lặng mắng thầm Ổ Tương Đình thêm mấy lần.
***
Vất vả lắm mới dùng xong bữa, Ổ Tương Đình và Sương Sương cùng ra khỏi viện của Lão phu nhân.
Khi vừa trở lại Tư Thận Viện, Sương Sương liền không nhịn được mà mở miệng trước.
“Cô nương mà ngươi mang về kia là ai?”
Vẻ mặt Ổ Tương Đình lạnh nhạt: “Nàng nói đến Tưởng cô nương? Là một nữ cô nhi mà thôi.”
Sương Sương vô cùng bất mãn với câu trả lời của Ổ Tương Đình, nàng cố tỏ vẻ như rất kinh ngạc: “Vị Tưởng cô nương kia có dáng vẻ thật giống ta, nếu không phải ta vốn không có tỷ muội ruột thì ta còn tưởng nàng là tỷ muội song sinh của ta nữa.”
Ổ Tương Đình nghe vậy nhưng lại liếc nhìn Sương Sương, vẻ mặt như có chút châm chọc: “Nàng ấy không giống với nàng.”
Sương Sương không nghĩ tới Ổ Tương Đình lại nói như vậy, nàng ta không giống nàng? Ý của hắn là nàng không xứng để so với nàng ta sao?
Dường như hai mắt Sương Sương sắp bốc hoả đến nơi, nhưng nàng vẫn cố nhịn xuống.
Nếu như Ổ Tương Đình thật sự cho rằng nữ nhân kia là nàng, từ bây giờ bắt đầu lạnh lùng với nàng, thậm chí còn đuổi nàng ra khỏi Ổ gia, đối với nàng thì điều đó chẳng có vấn đề gì hết, thậm chí còn hận không thể khua chiêng gõ trống ăn mừng ấy chứ, chẳng qua nàng không thể chấp nhận được khi có kẻ dùng thân phận của nàng để thực hiện mưu đồ nào đó.
Sương Sương mỉm cười: “Ta đi nghỉ trước đây.”
Nàng nói xong liền bỏ đi, Bích Lăng hơi sửng sốt, sau đó cũng vội vàng đuổi theo. Lúc nàng ta đuổi sắp tới nơi thì Sương Sương dừng lại, bất chợt xoay người, phát hiện Ổ Tương Đình không hề đi theo thì cắn răng.
Bích Lăng nhìn sắc mặt Sương Sương, biểu tình có mấy phần dè dặt, nàng ta khẽ gọi Sương Sương: “Phu nhân.”
Sương Sương nhìn Bích Lăng: “Đi, chúng ta tới Tương Tư Các.”
Sương Sương định tới nhìn thử vị Tưởng cô nương kia một chút, nhìn xem liệu có phải nàng ta đang thật sự giả mạo mình hay không, nếu đúng như vậy thì nhất định nàng phải lột lớp da giả của nàng ta ra, cho dù có không lột ra được thì cũng phải khiến cho đồ hàng giả kia chịu chút đau khổ.
Sương Sương nghĩ vậy liền dẫn Bích Lăng đến Tương Tư Các.
Bích Lăng là người nhát gan, đi theo phía sau Sương Sương mà cứ một mực lo lắng bất an, còn hỏi Sương Sương: “Phu nhân, hình như chúng ta tới đây không được tốt cho lắm thì phải?”
Sương Sương vẫn thản nhiên như thường: “Có gì mà không tốt, thiếu gia nói là ta không được phép tới sao? Hắn không nói, vậy tất nhiên là ta có thể tới.”
Bích Lăng còn đang muốn nói thêm gì nữa nhưng đã bị Sương Sương trừng mắt nhìn, nàng ta lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Sương Sương.
***
Nàng đi không bao lâu đã đến Tương Tư Các, lúc đứng ở trước cửa Tương Tư Các, Sương Sương không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, Tương Tư Các này quả thật là rất gần Tư Thận Viện, đúng là một nơi tốt để kim ốc tàng kiều (**), còn tên là Tương Tư nữa. Hừ, nếu như nàng ái mộ Ổ Tương Đình thì lần này chẳng khác nào đang đến đây đánh nữ nhân vô liêm sỉ dụ dỗ tướng công mình, chỉ là nàng không hề quan tâm tới Ổ Tương Đình, Ổ Tương Đình thích nàng, nàng không chấp nhận là một chuyện, còn hắn chuyển tình yêu của hắn sang người một kẻ giả mạo lại là chuyện khác. Dù nàng không quan tâm đến cả hai chuyện đó, nhưng hàng giả này lại muốn mạo nhận là nàng, nàng không thể nhịn được.
(**) Kim ốc tàng kiều: thực ra câu này mọi người cũng khá quen rồi nên Bê không dịch hoa mỹ nữa, mà chỉ dịch thô ra là nhà vàng giấu mỹ nhân =))) kiểu như có người đẹp thì muốn giấu đi ấy.
Tương Tư Các có ba tầng, sau khi Sương Sương tiến vào, nàng bước lên cầu thang gỗ, lúc đi lên khúc quanh tầng hai thì nghe được tiếng đàn từ tầng ba vọng xuống, nàng vội vàng kéo Bích Lăng lại để Bích Lăng không đi tiếp nữa.
Tiếng đàn ở tầng ba du dương dễ nghe, Sương Sương quen thuộc với giai điệu này đến mức không thể nào quen thuộc hơn, bởi bài hát này chính là bài “Liễu Xanh”, bài hát mà nàng thích nhất khi còn ở trong cung, bài hát này do thầy dạy đàn của nàng phổ nhạc.
Cũng bởi vì nàng thích khúc “Liễu Xanh” nên sau đó đoàn vũ nữ trong cung còn dựa theo bài “Liễu Xanh” mà soạn ra một điệu múa, được đặt tên là “Eo Liễu”.
Sương Sương nghe được bài hát này thì nhất thời không biết làm gì cho phải, từ trước đến nay nàng luôn là người ngang ngược, nếu không đã không đánh người vì người khác mặc y phục cùng màu với mình, mặc dù sau chuyện đó nàng cũng đã bị phạt.
Tuy bây giờ tính tình nàng đã thu liễm bớt, nhưng khi thấy có người đàn lại bài hát của mình, nàng thật sự là giận muốn phát điên lên.
Thật ra thì khúc “Liễu Xanh” đã được truyền ra ngoài cung, dù Sương Sương hy vọng mọi người có thể cùng được thưởng thức bài hát hay này, nhưng nàng không cho phép kẻ nào đàn bài này trước mặt nàng, khi đó trong kinh thành, có ai mà không biết bài “Liễu Xanh” này là bài hát của Công Chúa Gia Ninh.
Tiếng đàn ngừng lại, Sương Sương liền bước tiếp, lúc sắp lên đến tầng ba, nàng đột nhiên nghe thấy một giọng nữ.
“Lâu rồi ta không đàn bài này nên bây giờ có chút không quen tay, có khó nghe lắm không?”
Sương Sương không cần đoán cũng biết nàng ta đang nói chuyện với ai, bởi người kia đã lên tiếng, chính là giọng của Ổ Tương Đình.
“Không có.”
Bích Lăng cũng nghe thấy, bèn dè dặt liếc nhìn Sương Sương.
Sương Sương phất tay với Bích Lăng, ý bảo nàng ta đi xuống. Sương Sương không muốn để Bích Lăng nghe thấy, bởi nàng sợ hàng giả kia sẽ nói ra chuyện gì có liên quan tới nàng, dù sao thì hàng giả đó còn dám đàn cả “Liễu Xanh” cơ mà, không thể không nói hàng giả này đã có chuẩn bị từ trước khi giả mạo nàng.
Bích Lăng cũng không muốn biết bí mật của chủ tử nên vội vàng đi xuống, còn Sương Sương thì tiếp tục đứng ở đó, nàng muốn thử nghe xem rốt cuộc thì hàng giả đó muốn nói gì với Ổ Tương Đình.
“Không có là tốt rồi, Tương Đình ca ca, cám ơn huynh đã sẵn sàng cho ta một nơi để ở lại, trước đây ta tuỳ hứng buông thả, không hiểu chuyện, may mà huynh không để bụng, nhưng nếu như huynh vẫn còn giận thì hãy phạt ta đi.”
Lông mày Sương Sương cũng sắp nhíu chặt vào nhau, nữ nhân này đang nói chuyện hoang đường gì vậy, Gia Ninh nàng đây sẽ không bao giờ nói lời xin lỗi.
“Ta đã quên hết những chuyện trước kia rồi.” Giọng Ổ Tương Đình rất bình tĩnh, dường như không hề có gì khác thường khi thấy đối phương nhắc lại chuyện cũ.
“Tương Đình ca ca, ta…”
Nàng ta còn chưa dứt lời thì Ổ Tương Đình đã lên tiếng trước: “Đi ra!”
Sương Sương cả kinh, trong nháy mắt nàng cứng đờ, nàng lại nghe Ổ Tương Đình nói tiếp: “Đừng để ta phải bắt ngươi ra.”
Lời đã đến nước này thì Sương Sương không thể tiếp tục ẩn núp được nữa, nàng dứt khoát bước lên tầng ba, vừa lên đến nơi liền nhìn thấy nữ nhân có gương mặt giống hệt nàng đang tỏ vẻ kinh sợ, sau đó vội trốn ra sau lưng Ổ Tương Đình, còn đưa tay lên túm lấy áo hắn.
“Tương Đình ca ca, người này là ai? Tại sao lại có gương mặt giống hệt ta như vậy?”
Đây đúng là điều nàng đang muốn hỏi.
Sương Sương thấy nữ nhân kia giả bộ yếu đuối trốn ở sau lưng Ổ Tương Đình thì nỗi xem thường đã dâng cao lên tận trời, chỉ hận không thể kéo nàng ta ra đánh cho một trận.
Ổ Tương Đình nhìn Sương Sương, cau mày: “Sao nàng lại tới đây?”
Sương Sương tỏ vẻ vô tội, thậm chí còn tiến lên phía trước, chủ động kéo ống tay áo Ổ Tương Đình: “Tướng công, thiếp thấy chàng mãi không về liền đi tới tìm chàng.” Nàng lại nhìn nữ nhân đang núp sau lưng Ổ Tương Đình, vờ như kinh ngạc: “Tướng công, sao vị cô nương này lại có gương mặt giống ta như đúc vậy?”
Tưởng cô nương nghe thấy thế thì liếc nhìn Ổ Tương Đình, ánh mắt ngập tràn thương tâm: “Tương Đình ca ca, huynh đã thành thân rồi sao?”
Sương Sương còn tưởng rằng Ổ Tương Đình sẽ bác bỏ, nhưng Ổ Tương Đình lại không nói gì.
Tưởng cô nương thấy thế thì vẻ mặt càng thêm bi ai, nàng ta buông ống tay áo Ổ Tương Đình ra, lùi về phía sau mấy bước: “Là ta tới trễ.”
Sương Sương nhìn Tưởng cô nương như thế thì lại càng túm chặt Ổ Tương Đình hơn, cất giọng yếu ớt: “Tướng công, tại sao người này lại gọi chàng là Tương Đình ca ca?”
Trước đây nàng còn chưa từng gọi như vậy, hàng giả này không thể giả mạo cho giống một chút hay sao?
Hừ.
Có vẻ như Ổ Tương Đình không thể nhịn được nữa, hắn hất tay Sương Sương ra, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt: “Nàng về phòng đi, ở đây không có việc của nàng.”
Tưởng cô nương thút thít: “Không, Tương Đình ca ca, người nên đi phải là ta mới đúng, huynh đã thành thân, tuy huynh cưới một người giống hệt ta, nhưng ta không thể phá hỏng gia thất của huynh được.”
Sương Sương hơi sửng sốt, đây là đang nói nàng mới là thế thân sao?
Nàng thực sự không nhịn nổi nữa, xông lên túm tóc nữ nhân đó: “Ngươi nói ai là thế thân?”
Từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên Sương Sương gặp người còn yếu ớt hơn cả nàng, nàng ta bị nàng túm tóc mà ngay cả sức phản kháng lại cũng không có, chỉ biết đứng đó kêu khóc.
Sương Sương vội vàng đánh cho đối phương thêm mấy cái, nàng cố tình không đánh vào mặt, bởi vì nàng không thể hạ thủ vào gương mặt này được, hơn nữa nếu như thân xác mà nữ nhân này đang dùng thật sự là của nàng, vậy thì nàng càng không thể đánh hỏng.
Sương Sương đánh được mấy cái, Ổ Tương Đình liền túm lấy tay Sương Sương, lúc này giọng nói đã có chút tức giận: “Sương Sương, buông tay!”
Hắn kéo Sương Sương ra, Tưởng cô nương không còn bị Sương Sương túm tóc nữa liền cứ thế mềm nhũn ngã xuống đất, bụm mặt khóc thất thanh.
Sương Sương bị Ổ Tương Đình nắm tay, nàng giãy hai lần không thoát được, mà Ổ Tương Đình thì sa sầm mặt nhìn nàng, tựa hồ đã thật sự nổi giận.
Nàng đối diện với ánh mắt của Ổ Tương Đình nhưng cũng không cảm thấy sợ, thậm chí nàng còn muốn lớn tiếng mắng Ổ Tương Đình là đồ có mắt không tròng, nếu như Ổ Tương Đình thật sự tin rằng kẻ nhu nhược ngã xuống đất rồi chỉ biết khóc kia là Gia Ninh, thì ngay cả tư cách xách giày cho nàng hắn cũng không đủ.
“Ai dạy nàng đánh người?” Ổ Tương Đình trầm giọng nói.
Sương Sương nhếch miệng cười, nàng liếc mắt nhìn nữ nhân đang nằm trên đất kia, ánh mắt trào phúng, thật giống như nàng đã trở lại là vị Công Chúa cao cao tại thượng.
Nàng đứng từ trên cao nhìn xuống người nằm trên đất, vẻ mặt châm chọc: “Ta thích đánh nàng ta đấy.”
Ổ Tương Đình nghe vậy thì kéo Sương Sương đi xuống, trước khi đi Sương Sương còn quay lại nhìn nữ nhân nằm trên đất kia, phát hiện thấy nữ nhân đó vẫn còn đang bụm mặt khóc, nàng thật sự không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.
Tiếng cười kia như càng khiến Ổ Tương Đình giận hơn, hắn kéo Sương Sương ra khỏi Tương Tư Các, sắc mặt không vui.
Sương Sương bị Ổ Tương Đình lôi ra khỏi Tương Tư Các, lại nhìn thấy vẻ mặt của đối phương thì khí thế vừa rồi lập tức yếu đi.
“Chờ lát nữa ta sẽ trừng phạt nàng.” Giọng Ổ Tương Đình lạnh như băng: “Còn bây giờ nàng về đi.”
Sương Sương hừ lạnh, xoay người bước đi.
***
Đến lúc trở về phòng, Sương Sương mới chậm rãi ý thức được việc mình đã làm, nàng đánh người trước mặt Ổ Tương Đình, còn mạnh miệng xằng bậy, đã vậy còn hừ lạnh với Ổ Tương Đình nữa.
Nhất thời Sương Sương cảm thấy tình hình không ổn, Ổ Tương Đình chính là một tiểu nhân có thù tất báo, thích nhất là thể diện, vậy mà ngay trước mặt nữ nhân kia, nàng lại làm mất hết mặt mũi của hắn. Chắc hẳn bây giờ hắn đang tức giận lắm? Nhất là khi hắn còn đang tưởng nữ nhân kia là Gia Ninh thật sự.
Làm mất thể diện của hắn trước mặt người mà hắn ái mộ, nhất định khi trở về loại tiểu nhân Ổ Tương Đình này sẽ dạy dỗ nàng một trận.
Sương Sương suy nghĩ một chút, cúi đầu nhìn cổ tay mình vừa bị Ổ Tương Đình cầm, trong đầu nảy ra một kế.
***
Trong sân viện của Lão phu nhân.
Sương Sương vừa khóc vừa đi vào, Lão phu nhân vẫn còn chưa ngủ, nghe thấy nha hoàn bảo Sương Sương tới đây khóc lóc thì vội vàng bảo người đưa nàng vào.
Sương Sương vừa nhìn thấy Lão phu nhân thì nước mắt liền giàn giụa, nàng không lại gần mà chỉ đứng ở cách đó không xa, nhìn Lão phu nhân rồi yên lặng rơi nước mắt.
Lão phu nhân nhìn thấy thế liền đau lòng, vội gọi nàng lại gần: “Cháu ngoan của tổ mẫu, cháu mau tới đây, cháu bị oan ức ở đâu?”
Bấy giờ Sương Sương mới lại gần, vừa lại gần nàng liền quỳ xuống bên cạnh Lão phu nhân, khóc đến lê hoa đái vũ, yếu đuối bất lực, hoàn toàn không còn dáng vẻ cao ngạo khi đánh người lúc nãy.
Hai mắt Sương Sương đã đỏ hồng, chóp mũi ửng đỏ, nhìn đáng thương vô cùng, cho nên dù nàng còn chưa nói gì thì Lão phu nhân đã đau lòng không thôi, luôn miệng gọi cháu ngoan.
“Cháu sợ là sau này sẽ không còn được gặp tổ mẫu nữa rồi.” Sương Sương nhìn Lão phu nhân bằng đôi mắt rưng rưng, cả người yếu ớt như cành liễu, giống như không thể chịu nổi dù chỉ một kích.
Lão phu nhân lập tức nói: “Nói linh tinh gì đó.”
Sương Sương liên tục lắc đầu, giọt lệ chậm rãi chảy ra từ khoé mắt: “Cháu không nói bậy, vừa rồi tướng công đã đánh cháu.” Nàng giơ cổ tay mình ra.
Lão phu nhân vừa nhìn thấy, sắc mặt thoắt cái thay đổi: “Đây là do Tiểu Đình đánh sao?”
Sương Sương gật đầu: “Sau khi dùng bữa xong, cháu cùng tướng công trở về Tư Thận Viện, cháu thấy tướng công còn muốn đi nữa liền hỏi chàng đi đâu, nhưng chàng không chịu nói cho cháu biết. Cháu không nhịn được bèn đi theo, cuối cùng tìm được chàng ấy ở trong Tương Tư Các.”
Lão phu nhân liếc mắt nhìn nha hoàn của mình: “Tương Tư Các có người ở sao?”
Nha hoàn trả lời: “Nhị thiếu gia cho vị Tưởng cô nương kia ở tại đó.”
Lão phu nhân giận đến nỗi quát to: “Quá xằng bậy.” Lại quay sang trấn an Sương Sương: “Sương Sương, cháu mau đứng lên, tổ mẫu sẽ làm chỗ dựa cho cháu, quyết không để nó bắt nạt cháu.”
Sương Sương vẫn lắc đầu: “Tổ mẫu, cháu chết chắc rồi, cháu đến Tương Tư Các thì bắt gặp tướng công và cô nương kia đang ôm ôm ấp ấp, cô nương kia còn nói cháu là thế thân của nàng ấy, cháu liền… cháu nhất thời nóng giận nên đã đánh cô nương kia mấy cái.”
Nói đến đây, Sương Sương nghẹn ngào, vẻ mặt càng thêm đáng thương: “Cháu biết xuất thân của cháu thấp hèn, không có nhà mẹ đẻ, nếu không phải được tổ mẫu yêu quý thì một thiếp thất như cháu làm gì có tư cách để nói chuyện. Vì vị Tưởng cô nương kia mà tướng công đánh cháu mắng cháu, cháu đều chấp nhận hết, nhưng cháu không bỏ được tổ mẫu. Tổ mẫu, xin người giúp cháu khuyên nhủ tướng công, đừng để chàng đánh chết cháu.”
Lão phu nhân nghe vậy thì càng giận dữ hơn: “Ta muốn thử xem khi ta còn ở đây thì ai dám đánh cháu. Đi, gọi Nhị thiếu gia đến đây. Đúng rồi, gọi A Vân tới trước.”
A Vân là khuê danh của Thịnh phu nhân.
Thịnh phu nhân chạy tới trước, bà nghe Lão phu nhân kể lại chuyện đã xảy ra thì sắc mặt cũng sa sầm: “Đứa nhỏ Tiểu Đình này thật sự là quá càn quấy rồi.”
Lão phu nhân rất tức giận, còn cầm cổ tay Sương Sương lên cho Thịnh phu nhân nhìn: “Con nhìn xem, tay con bé bị bóp đến hồng hồng tím tím, đây đều là do Tiểu Đình làm đấy. Ta thấy nó như vậy thì còn thành với thân làm gì nữa, vào chùa làm hoà thượng luôn đi.”
Sương Sương có chút chột dạ, bởi cổ tay là do nàng dùng phấn vẽ lên.
Thật ra nàng đến tìm Lão phu nhân chỉ vì sợ Ổ Tương Đình phạt nàng mà thôi, nhưng hình như tình hình đã vượt qua sự khống chế của nàng.
Thịnh phu nhân nhìn tay Sương Sương, càng nhìn bà càng thấy tức giận.
Ổ Tương Đình tới rất nhanh, hắn vừa vào liền nhìn Sương Sương đầu tiên, sau đó quay sang thỉnh an Lão phu nhân và Thịnh phu nhân.
Lão phu nhân vừa thấy Ổ Tương Đình liền nói: “Quỳ xuống!”
Sương Sương sợ hết hồn, mà Ổ Tương Đình cũng thật sự quỳ xuống.
Sắc mặt Thịnh phu nhân cũng không hề dễ coi: “Tiểu Đình, con bắt nạt Sương Sương đúng không?”
Nhưng Ổ Tương Đình lại không trả lời.
Lão phu nhân thấy vậy thì nhìn Thịnh phu nhân: “A Vân, con xem tiểu tử này!”
Thịnh phu nhân vội vàng mỉm cười trấn an Lão phu nhân: “Nương, người nghỉ ngơi đi, chuyện này cứ để con xử lý, người đừng lo lắng.” Bà cười dịu dàng với Lão phu nhân, nhưng vừa quay đầu lại liền sa sầm mặt với Ổ Tương Đình, cất giọng hung dữ.
“Tiểu Đình, nương hỏi con, có phải con đã động thủ với Sương Sương hay không?”
Ổ Tương Đình yên lặng, ngay sau đó gật đầu.
Thịnh phu nhân thấy vậy thì sắc mặt càng thêm tối tăm, bà cau mày nhìn Ổ Tương Đình, giọng nói mang theo trách cứ: “Tiểu Đình, sao con có thể động thủ với Sương Sương cơ chứ? Con đúng là, đại ca con còn chưa bao giờ sầm mặt với đại tẩu con, chứ đừng nói là động thủ, ngay cả lớn tiếng cũng chưa bao giờ. Con làm chuyện này thực sự là quá đáng rồi, con phải xin lỗi Sương Sương ngay, nói xin lỗi đến khi nào Sương Sương tha thứ cho con mới thôi. Còn cả vị Tương cô nương kia nữa, ta không quan tâm con với nàng ta có mối quan hệ sâu xa thế nào, nhưng Ổ gia chúng ta không phải là nơi mà người nào cũng có thể vào ở. Nếu như nàng ta thiếu bạc thì cho nàng ta ít bạc, rồi nhân lúc còn sớm hãy đưa nàng ta đi.”
Ổ Tương Đình nghe Thịnh phu nhân nói vậy thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Nương.”
Thịnh phu nhân quay mặt đi: “Con đừng gọi ta là nương.”
Ổ Tương Đình nghe xong thì liếc Sương Sương một cái, ánh mắt kia thật là kinh người, Sương Sương hoảng sợ co rúm người lại, mà hành động này của bọn họ vừa lúc bị Lão phu nhân bắt gặp.
“Được lắm, tiểu tử này còn dám trừng mắt với Sương Sương. A Vân, phải phạt nó, nhất định phải phạt.” Lão phu nhân tức giận nói.
Thịnh phu nhân gật đầu: “Con cũng cảm thấy vậy, nhưng mà tay Tiểu Đình đang bị thương, nương, nên phạt kiểu gì bây giờ?”
Lão phu nhân suy nghĩ một lát: “Vậy thì nhốt nó lại, nhốt đến khi nào nó biết sai mới thả ra, nhốt vào cho đến khi nó thành tâm thành ý xin lỗi Sương Sương mới thôi.”
Thịnh phu nhân nghe thế thì nở nụ cười: “Chủ ý này của nương quả thật là không còn gì tốt hơn.”
***
Sự chú ý của Sương Sương hoàn toàn đặt lên trên người Ổ Tương Đình nên căn bản không nghe thấy Lão phu nhân và Thịnh phu nhân đang nói cái gì, mãi cho đến khi nàng và Ổ Tương Đình bị đẩy vào một căn phòng, nàng mới kịp phản ứng.
“Tổ mẫu, nương, sao con cũng bị nhốt lại?” Sương Sương liều mạng đập cửa.
Bên ngoài truyền tới giọng nói chứa ý cười của Thịnh phu nhân: “Vì phải phạt Tiểu Đình đến khi nào nó xin lỗi con mới thôi, nên tạm thời con phải chịu thiệt thòi một tý, con chịu khó ở cùng nó trong một gian phòng nhé.”
Sương Sương còn nghe Thịnh phu nhân nói với nha hoàn: “Khoá lại đi, nhớ là trời sáng mới được mở, cho dù Nhị thiếu gia có nói gì thì cũng không cho phép mở ra.”
Sương Sương nhất thời bừng tỉnh, đây không phải là đang phạt Ổ Tương Đình, mà rõ ràng là đang muốn hoà giải hai người bọn họ, nhưng bọn họ căn bản không thể hoà giải được.
Nàng xoay người nhìn Ổ Tương Đình đứng trong phòng, hắn ngọc thụ lâm phong, vẻ mặt bình tĩnh, tựa như tất cả những chuyện vừa xảy ra đều không có liên quan gì đến hắn.
Sương Sương cắn môi, định đi về phía giường, nhưng nàng vừa mới cử động thì Ổ Tương Đình cũng động. Sương Sương sợ hãi nên lập tức dừng bước.
Nàng bất an nhìn Ổ Tương Đình, thấy phương hướng mà Ổ Tương Đình đang đến chính là về phía nàng bên này. Nàng vội vàng chạy trốn, nhưng căn phòng cũng chỉ rộng có vậy, còn có thể chạy đi đâu.
Dù Ổ Tương Đình bị thương một tay thì cũng chẳng khác nào đang bắt gà con, hắn chặn Sương Sương ở bên cửa sổ.
Sương Sương thấy Ổ Tương Đình bắt được mình thì nhanh chóng cúi đầu: “Ta sai rồi.”
Tốc độ nhận sai của nàng nhanh như chớp, thái độ cũng vô cùng thành khẩn.
Ổ Tương Đình rũ mắt nhìn nàng, dùng bàn tay không bị thương nâng cằm nàng lên: “Sai rồi? Không phải thích nói dối lắm sao? Vết thương trên cổ tay còn vẽ như thật.”
Sương Sương rưng rưng mắt nhìn Ổ Tương Đình, giọng nói vừa đáng thương vừa chân thành: “Lần sau ta sẽ không như vậy nữa.”
Ổ Tương Đình không hề bị dáng vẻ này của nàng lừa gạt, hắn cười lạnh một tiếng: “Nàng lúc nào cũng thích giả bộ đáng thương.” Hắn cúi người xuống, kề miệng sát vào lỗ tai Sương Sương, nhỏ giọng nói.
Sương Sương nghe vậy thì lập tức đỏ bừng từ đầu đến chân.
Nàng nhìn Ổ Tương Đình, cuối cùng ngoài mạnh trong yếu mắng: “Lưu manh!”
Hắn đang cười nhạo chuyện nàng khóc ở Thược Kim Quật trước đây.
Ổ Tương Đình nhếch môi cười một tiếng, kết hợp với gương mặt đó của hắn, thật sự là tà khí vô cùng.
Sương Sương nhìn thấy thì không nhịn được mà rụt người lại, bây giờ nàng giống như một con thỏ nhỏ bị thợ săn bắt được, chỉ cần tắm rửa lột da là có thể ăn.
Nhưng Sương Sương lại nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng lúc trước của Ổ Tương Đình, còn vì hàng giả đó mà hung dữ với nàng nữa, tuy hắn vẫn thường hung dữ với nàng, nhưng đấy là hung dữ vì chuyện khác chứ không phải vì nữ nhân khác.
“Ngươi đừng nói mấy lời hạ lưu này với ta, nếu muốn nói thì đến chỗ Tưởng cô nương kia mà nói.” Sương Sương cố gắng tránh khỏi tay Tương Đình, mặt quay sang một bên.
Ổ Tương Đình nghe Sương Sương nói vậy thì bật cười thành tiếng, dường như hắn đã bị Sương Sương chọc cười, còn nghiêng hẳn mặt sang một bên mà cười lớn.
Sương Sương thấy hắn cười thì bối rối, nhíu mày lại, nàng trợn mắt nhìn Ổ Tương Đình: “Ngươi cười cái gì?”
Vất vả lắm Ổ Tương Đình mới khống chế được nụ cười của mình, hắn quay đầu lại, trực tiếp chặn lấy bờ môi của Sương Sương.
Sương Sương bị hôn bất ngờ thì hoàn toàn ngây ngốc, đến khi nàng muốn phản kháng lại thì đã không còn kịp nữa rồi.
Nàng gần như kêu thành tiếng: “Đừng…”
Giọng nàng lập tức bị nuốt lấy.
Khốn kiếp, hắn sờ vào đâu đấy?
Sương Sương giận đến phát khóc.
Chờ đến khi Ổ Tương Đình buông Sương Sương ra thì Sương Sương đã khóc thật, còn đá một cước vào chân Ổ Tương Đình: “Khốn kiếp!”
Lần trước thì bỏ mặc nàng ở phòng tân hôn, sau khi trở về thì lại vì nữ nhân khác mà hung dữ với nàng, bây giờ còn tới khi dễ nàng, Ổ Tương Đình là người xấu nhất trên đời.
Sương Sương lau sạch nước mắt trên mặt mình, trợn mắt nhìn Ổ Tương Đình: “Ngươi đừng đụng vào ta.”
Ổ Tương Đình bị đá mà cũng không hề giận, trong mắt vẫn còn chứa ý cười: “Tại sao? Rõ ràng là nàng thích, không phải mới vừa rồi…”
Sương Sương đưa tay bịt miệng Ổ Tương Đình: “Ngươi im miệng!”
Ổ Tương Đình rũ mắt, hàng mi dài rủ xuống, đôi mắt đào hoa kia như đang chìm trong ngày xuân, bởi vì còn vương ý cười mà trở nên lấp lánh.
Sương Sương thấy hắn không lên tiếng thì mới rút tay về, nàng đi lướt qua Ổ Tương Đình: “Ta không muốn ở chung một phòng với ngươi.”
Hết chương 25.
Lời của Bê Ba: Sau khi đọc chương này cảm xúc của mọi người thế nào? Có phải theo thứ tự ban đầu thì tức ơi là tức, rồi đến đoạn cuối cùng lại thấy ngọt như mía không? Đấy là cảm xúc của Bê đó =))))))
Mà mọi người cứ yên tâm là Tiểu Đình không bao giờ nhận nhầm Sương Sương nhaaa. Khổ thân ảnh chung tình thế mà bị Sương Sương gán cho cái mác tiểu nhân =)))))))