Sương Sương vùi mặt vào trong lòng đối phương, rõ ràng mới chỉ bị bắt đi chưa đến hai ngày nhưng nàng đã cảm thấy như lâu lắm rồi không được thấy đối phương.
Giọng Ổ Tương Đình vang lên từ trên đỉnh đầu nàng, hắn vuốt tóc nàng: “Không sao rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Nói xong, hắn liền cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người Sương Sương, lúc hắn buộc vạt áo lại cho nàng, Sương Sương thấy ánh mắt lúc này của Ổ Tương Đình thật là đáng sợ.
Đôi môi đỏ mọng của hắn mím chặt, gương mặt xinh đẹp âm u thâm trầm, giống như mưa bão trút xuống.
Đôi mắt đào hoa không phẳng lặng như hồ nước mà che giấu sát khí mãnh liệt.
Hắn cúi đầu nhìn xuống chân Sương Sương, cái áo ngoài này không thể che kín hết chân nàng, da thịt nơi mắt cá chân nàng vẫn lộ ra. Cũng may Sương Sương không phải là nữ nhân thà chết để bảo vệ trinh tiết, nếu không khi bị nam nhân khác nhìn thấy da thịt nơi mắt cá chân thì đã tự sát rồi.
Sương Sương bị bắt cóc tới nơi này, ngủ không dám ngủ, ăn không dám ăn, còn phải làm việc nữa, không biết mắt cá chân nàng quẹt vào đâu mà bị xước một vệt máu dài, chính nàng vì tinh thần quá căng thẳng nên không hề phát hiện ra, trái lại Ổ Tương Đình đã chú ý tới.
Hắn cúi người, lấy một chiếc khăn tay ra khỏi ngực, buộc vào chỗ bị thương của Sương Sương.
Sương Sương nhìn thấy động tác của Ổ Tương Đình thì rũ mắt: “Ta không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi mà.”
Chẳng biết từ bao giờ, một Sương Sương luôn luôn kiêu ngạo lại có thể nói ra những lời này, từ trước đến giờ nàng chỉ luôn phóng đại nỗi oan ức của mình, luôn biến vết thương từ nhẹ thành nặng nề. Nhưng hôm nay, nhìn thấy Ổ Tương Đình tức giận như vậy, nàng không muốn để đối phương thêm không vui.
Ổ Tương Đình đứng dậy, bế ngang Sương Sương lên: “Về rồi hãy nói.”
Hắn bế Sương Sương ra khỏi lều vải, thậm chí còn để Sương Sương vùi mặt vào trong ngực hắn, không để nàng lộ mặt ra cho mọi người nhìn thấy.
Ổ Tương Đình trực tiếp bế Sương Sương lên ngựa, bấy giờ Sương Sương mới nhìn ra xung quanh.
Thủ lĩnh A Bố Tư đang đứng nhìn họ cách đó không xa, còn Lễ Thiên thì không biết ở nơi nào.
“Tướng công, mấy người Đồng La Phưởng cũng bị bắt tới.” Sương Sương ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói với Ổ Tương Đình.
Ổ Tương Đình ừ một tiếng, rồi giật dây cương.
Sương Sương nhìn thử, thấy Ổ Tương Đình chỉ mang theo mấy chục người tới, nàng thấy Hứa Tinh Hán đang cưỡi ngựa phía sau bọn họ.
Sương Sương đối mặt với ánh mắt của Hứa Tinh Hán, hôm nay hắn không cười nữa, gương mặt tuấn tú cực kỳ thúi.
Ổ Tương Đình giục ngựa, dẫn đầu mang Sương Sương rời đi.
Hứa Tinh Hán theo sát phía sau, Sương Sương thấy Ổ Tương Đình không mang theo mấy người Đồng La Phưởng thì hỏi: “Chúng ta không cứu những cô nương kia sao?”
“Cứu, nhưng không phải bây giờ.”
Ổ Tương Đình ôm chặt Sương Sương.
***
Ổ Tương Đình không ở lại Mạc Bắc nữa, hắn đưa Sương Sương rời khỏi đây. Còn Hứa Tinh Hán ở lại, dường như Ổ Tương Đình đã giao cho hắn làm chuyện gì đó.
“Ca, huynh yên tâm, nhất định đệ sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thoả.”
Ổ Tương Đình gật đầu, xoay người lại.
Sương Sương đang đứng chờ hắn bên cạnh xe ngựa, dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng thật sự khác xa so với trước đây.
Lại nói, quả thực mấy ngày này Sương Sương quá bám Ổ Tương Đình.
Từ sau khi được Ổ Tương Đình cứu ra khỏi bộ tộc A Bố Tư, nàng như chỉ hận không thể dính được vào người Ổ Tương Đình.
Nếu như Ổ Tương Đình không có ở trước mặt nàng, nàng phải tìm hắn cho bằng được. Khi chỉ còn hai người, biểu hiện của nàng càng rõ hơn.
Ngày đầu tiên sau khi vừa được cứu ra, Sương Sương cứ quấn chặt lấy Ổ Tương Đình.
Từ cưỡi ngựa đổi thành ngồi xe ngựa, lúc chỉ có hai người trong xe, nàng chủ động ngồi vào trong lòng Ổ Tương Đình, đúng là kiểu ở bên ngoài bị uất ức, giờ về nhà tìm người lớn làm nũng.
Ổ Tương Đình ôm Sương Sương, ban đầu hắn cũng hơi kinh ngạc khi thấy phản ứng khác thường của nàng, sau khi kinh ngạc hắn cảm thấy hơn phân nửa là do Sương Sương ở đó bị hành hạ, nên sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Bọn chúng ức hiếp nàng sao?” Ổ Tương Đình như rặn từng chữ một qua kẽ răng.
Sương Sương chôn mặt vào ngực Ổ Tương Đình, thấy hắn hỏi như vậy, nàng mới nghiêm túc suy nghĩ. Ăn thức ăn thừa, tắm nước lạnh, còn đánh nàng, bắt nàng ngủ dưới đất.
Sương Sương lập tức gật đầu.
Nhất thời nàng thấy cánh tay đang ôm nàng xiết chặt: “Đau!”
Ổ Tương Đình nhếch môi, nửa ngày mới nói: “Ức hiếp nàng ra sao?”
Sương Sương hai năm rõ mười kể hết sạch, khi nói đến chuyện bị đánh, nàng còn vén ống tay áo mình lên cho Ổ Tương Đình nhìn, trên cánh tay trắng như tuyết là mấy vết thâm tím: “Bọn họ véo tay ta.”
Ổ Tương Đình sờ vào: “Còn đau không?”
Sương Sương gật đầu, rồi lại lắc: “Không chạm vào thì không đau.”
Nàng vừa nói xong, Ổ Tương Đình liền rút tay về, mắt hắn sẫm lại, giống như ẩn chứa gió bão, Sương Sương vừa nhìn thấy đã giật mình.
Nàng vội vàng buông tay áo xuống: “Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát.”
Ổ Tương Đình nhìn nàng chăm chú, Sương Sương bị hắn nhìn thì chợt nhớ tới chuyện khác, nàng vùng vẫy muốn tránh ra khỏi ngực Ổ Tương Đình.
Ổ Tương Đình cau mày, không chịu buông tay: “Sao vậy?”
Mặt Sương Sương đỏ rực: “Ta… ta…”
Hôm nay nàng chỉ dùng nước lạnh lau người, đầu cũng chưa gội, Ổ Tương Đình ôm nàng như vậy, liệu có thể ngửi thấy mùi trên người nàng không? Mặc dù nàng cảm thấy mình vẫn còn rất thơm.
Ổ Tương Đình không biết suy nghĩ của Sương Sương, còn tưởng rằng trên người nàng có vết thương: “Thân thể nàng không thoải mái sao?”
Sương Sương lắc đầu, nàng quả thực không biết phải nói sao với Ổ Tương Đình.
Khi thấy chân mày Ổ Tương Đình nhíu càng ngày càng chặt, rốt cuộc Sương Sương cũng nặn ra một câu: “Ta muốn tắm.”
Nàng nhìn Ổ Tương Đình bằng ánh mắt tủi thân: “Chàng chớ ôm ta.”
Ban đầu Ổ Tương Đình hơi sửng sốt, sau đó thì chuyển thành bất đắc dĩ.
***
Ổ Tương Đình vốn tưởng rằng Sương Sương chỉ bám hắn một ngày thôi, nhưng không ngờ là, mấy ngày kế tiếp nàng giống như đã biến thành người khác.
Chỉ cần khi có hai người với nhau, Ổ Tương Đình đều phải ôm nàng, lúc ngủ cũng không được buông ra.
Lúc nàng tắm thì phải ngồi chờ ở bên ngoài bình phong, lúc hắn xem sổ sách, nàng cũng phải ngồi vào trong lòng hắn.
Ngay cả lúc nàng nghỉ trưa, Ổ Tương Đình cũng phải đưa tay ra cho nàng nắm, tựa như phải như vậy nàng mới có cảm giác an toàn.
Từ khi nước mất nhà tan, tuy Sương Sương luôn một thân một mình, nhưng cũng may là Ổ Tương Đình đón nàng về.
Đến khi bị A Bố Tư bắt đi, nàng mới ý thức được sự yếu ớt của mình, lần này coi như nàng may mắn, nếu không chắc chắn nàng sẽ bị những kẻ đó ức hiếp, hơn nữa nếu như không có Ổ Tương Đình, có thể cả đời này nàng cũng không thể rời khỏi nơi đó.
Người A Bố Tư chính là một nửa dã thú, bọn chúng không nói đạo lý, chỉ dựa vào sức mạnh.
Sương Sương hé mắt ra, nhìn thấy Ổ Tương Đình đang ở bên cạnh, nàng mới an tâm hơn một chút.
Thật ra đêm hôm đó nàng cũng không nghe lời Lễ Thiên, nàng lén vén một góc nhỏ màn che lên, nhìn ra bên ngoài. Một cái liếc mắt kia, đã cho nàng thấy âm ty địa ngục.
Nàng hoảng sợ đến không dám hô hấp, nhanh chóng buông màn xuống, sau đó cắn chặt hàm răng.
Nàng nhìn thấy A Lâm, cô nương nói muốn tỏ tình với nam nhân mà mình thích kia. Nàng ấy đang thống khổ thét chói tai, mà những tên nam nhân ở xung quanh nàng ấy lại cười.
***
Đột nhiên mi tâm Sương Sương bị xoa nhẹ, giọng Ổ Tương Đình vang lên bên tai nàng, giọng nói trầm thấp mang theo chút dịu dàng.
“Sao ngủ mà vẫn còn cau mày?”
Sương Sương yên lặng hồi lâu mới nói: “Người A Bố Tư sao rồi?”
“Chết rồi.” Ổ Tương Đình trả lời bình thản, cứ như đang bàn xem tối nay ăn món gì.
Vậy thì tốt.
Sương Sương cũng đoán ra, dựa vào tính tình của Ổ Tương Đình thì, hắn sẽ không để cho những kẻ súc sinh kia được sống.
Lần đó khi nàng trò chuyện với Đồng La Phưởng, có hỏi tại sao tộc A Bố Tư lại muốn cướp nữ nhân của tộc Đồng La, chân tướng tàn khốc khiến Sương Sương không thốt nên lời.
Hoá ra A Bố Tư vốn không hề thiếu nữ nhân, sau đó, lão thủ lĩnh chết, thủ lĩnh mới lên, tên thủ lĩnh đó cho rằng nữ nhân và người già đều là đồ vô dụng, mà nữ nhân không thể sinh con lại càng vô dụng hơn, cho nên vốn là chế độ một phu một thê, nay bị tên thủ lĩnh mới đó cưỡng ép đổi thành một thê nhiều phu.
Một nữ nhân đồng thời có mấy phu quân, mục đích chiếm thê tử của những tên phu quân kia chỉ là để cho nàng ta sinh nhiều con, bọn chúng không quan tâm hài tử là của ai, chỉ cần sinh ra có năng lực lao động là được.
Nếu như một nữ nhân chậm chạp không mang thai được, bọn chúng sẽ bán những nữ nhân này đến nơi khác làm nô lệ hèn mọn nhất. Nếu người già trong bộ tộc không muốn bị đuổi ra ngoài thì phải cống nộp tất cả tài sản của mình, nếu như bọn họ có nữ nhi, thì sẽ phải đưa nữ nhi của mình ra để cộng thê. (*)
(*) Bê: Làm vợ chung.
Một bộ tộc như vậy, đúng là không nên tiếp tục tồn tại.
Sương Sương nghĩ.