• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: B3

Sương Sương gắng sức nhỏm dậy, cắn thẳng vào bả vai Ổ Tương Đình, nàng cắn thật mạnh, vừa mới cắn xong, liền nghe được tiếng hít hà của Ổ Tương Đình.

Sau đó, một bàn tay hạ xuống cặp mông mềm mại của Sương Sương.

Lúc bàn tay hạ xuống lần đầu tiên, Sương Sương vẫn hơi ngỡ ngàng, đến khi Ổ Tương Đình đánh đến cái thứ hai, Sương Sương vội vàng há mồm ra, đưa tay ra che mông mình: “Không được đánh! Không được đánh!”

Nhưng Ổ Tương Đình lại trực tiếp gỡ tay Sương Sương ra, tiếp tục đánh thêm mấy cái nữa, mặc dù dùng lực không mạnh, nhưng Sương Sương cảm thấy mình hoàn toàn bị làm nhục, giận đến trào nước mắt, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Ổ Tương Đình khốn kiếp nhà ngươi!”

“Gọi ta là gì?” Ổ Tương Đình ngừng đánh, nhưng lại bóp một cái.

Chỉ trong nháy mắt đó lông tơ trên toàn thân Sương Sương dựng đứng, nàng vặn vẹo thân thể, muốn giãy xuống khỏi vai Ổ Tương Đình, vậy mà Ổ Tương Đình chẳng khác nào một quái vật, rõ ràng mang theo gương mặt nữ nhân, nhưng sức lực lại quá lớn, chỉ cần một tay là có thể vác được Sương Sương, còn có thể kiềm chế động tác phản kháng của nàng.

Sương Sương không biết Ổ Tương Đình muốn đi đâu, nhưng nàng thấy bọn họ đang cách khu lều vải càng ngày càng xa.

Ổ Tương Đình đang muốn mang nàng đi vứt sao?

Sau đó đưa nàng cho sói ăn?

“Ổ Tương Đình, ngươi thả ta xuống! Nếu không cả đời này ta không thèm để ý đến ngươi nữa!” Sương Sương đe doạ Ổ Tương Đình, nàng luôn là người nói được làm được.

Ổ Tương Đình nghe vậy nhưng lại cười khẽ, không hề coi lời uy hiếp của Sương Sương ra gì.

Mà lúc này, Sương Sương đã hoàn toàn không còn nhìn thấy ánh sáng từ khu lều vải nữa.

Chỉ có các ngôi sao trên bầu trời đồng hành với bọn họ.

Rốt cuộc Ổ Tương Đình cũng dừng lại. Sương Sương vừa được đặt xuống, liền đi tới đá cho Ổ Tương Đình một cước, đã xong nàng lập tức xoay người bỏ chạy, chẳng qua vừa chạy được mấy bước nàng lại tự động trở về, bởi vì quá tối, nàng căn bản không biết phân biệt phương hướng.

Nơi này là đồng cỏ, không giống với Kim Lăng, ở Kim Lằng còn có nhà cửa để cho nàng phân biệt phương hướng.

“Ngươi mau đưa ta về.” Sương Sương ấm ức nói với Ổ Tương Đình, nàng đã tắm rồi, vậy mà bây giờ cả người dính một thân mùi rượu của Ổ Tương Đình, thật là thúi muốn chết, nàng phải về tắm thêm lần nữa.

Ổ Tương Đình không nói lời nào, mà cứ thế cởi y phục, Sương Sương hoảng sợ vội vã quay người đi.

“Ngươi cởi y phục làm gì?” Sương Sương vừa giận vừa xấu hổ, cảm thấy Ổ Tương Đình tới nơi này, giống như biến thành một người khác.

Giọng nói của Ổ Tương Đình trong bóng đêm nghe hết sức dịu dàng, còn mang theo vẻ say rượu: “Tắm.”

Bọn họ dừng lại trước một cái hồ, Ổ Tương Đình muốn tắm ở hồ này sao? Nhưng tại sao phải mang nàng tới?

Vì sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn, Sương Sương không dám quay đầu lại: “Ngươi muốn tắm thì đi mà tắm, mang ta tới làm gì?”

Nàng vừa dứt lời, ngang hông liền xuất hiện một đôi tay, giọng nói của Ổ Tương Đình vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Bởi vì phải tắm uyên ương.”

Mặt Sương Sương liền đỏ bừng, nàng nghiến răng nghiến lợi mắng Ổ Tương Đình lưu manh, nhưng vẫn bị Ổ Tương Đình cởi áo ngoài, ôm vào trong nước.

Hồ ở Mạc Bắc không giống với hồ ở những nơi khác, nước hồ ở nơi này đặc biệt trong suốt, ánh trăng và sao trời soi bóng trên mặt hồ, bầu trời với đồng cỏ như hoà vào làm một, cả thế gian bao la rộng lớn như chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ, không có bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ có tiếng gió thổi qua bụi cỏ.

Sương Sương chưa từng xuống hồ, vì sợ nên không thể không vòng hai tay ôm lấy cổ Ổ Tương Đình, tuy thân thể mảnh mai yểu điệu, nhưng cái miệng kia của Sương Sương lại không hề thua kém ai.

“Ngươi đúng là đồ điên!” Sương Sương tức giận mắng Ổ Tương Đình: “Ta muốn đi lên.”

Có lẽ Ổ Tương Đình đã tẩy đi lớp dịch dung trước khi tham dự yến hội, hiện tại gương mặt hắn như phát sáng dưới ánh trăng, đôi mắt hắn giống như đá quý của phiên bang, phản chiếu lại ánh trăng tươi đẹp, sống mũi hắn giống như triền núi, cao thẳng tăm tắp, còn đôi môi của hắn, chính là cánh hoa rực rỡ nhất trên đời này.

Hắn xinh đẹp như vậy, nhưng đồng thời cũng mạnh mẽ như vậy.

Đôi mắt giống như sao trời của hắn rũ mắt nhìn trăng sáng.

Thiếu nữ trước mặt xinh đẹp diễm lệ, nàng không phải là người bước ra từ bức hoạ, cũng không phải một tiên nữ trên trời sẽ biến mất bất cứ lúc nào, từng cử chỉ của nàng, tất cả đều làm rung động lòng người, nàng sống động, nàng tươi mới, nàng là trăng sáng, là vầng trăng sáng chỉ thuộc về hắn.

Cách hắn gần như vậy, nhưng cũng có lúc xa không thể với tới.

Ổ Tương Đình cười khẽ, dùng miệng ngăn chặn bờ môi đang mắng người của trăng sáng.

Lúc được buông ra, Sương Sương đã thở hồng hộc, nàng trợn mắt nhìn Ổ Tương Đình bằng đôi mắt sũng nước, nhưng đối phương lại không có liêm sỉ, cứ nhìn nàng chằm chằm.

Môi hắn hé mở, gọi lên một cái tên: “A Ninh.”

Cả người Sương Sương lập tức cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã kịp phản ứng, hỏi ngược lại Ổ Tương Đình: “A Ninh là ai? Đây không phải lần đầu tiên thấy ngươi nhắc tới.”

Ổ Tương Đình dịu dàng nhìn nàng: “A Ninh là nàng.”

Nội tâm Sương Sương đã hỗn loạn, nàng vô cùng sợ hãi, nhưng nàng lại nghĩ tới việc tối nay Ổ Tương Đình đã uống rất nhiều rượu, nhất định là hắn đang say, cho nên mới gọi nàng là A Ninh.

“Ta không phải là A Ninh.” Sương Sương bác bỏ.

Ổ Tương Đình lắc đầu: “Chính là nàng.” Hắn cúi đầu xuống, kề sát vào bên tai Sương Sương, giọng nói như tiếng nhạc chảy vào trong tai nàng: “Ta sẽ không bao giờ nhận sai nàng. Chỉ có nàng, mới có thể lấy lòng ta, cũng chỉ có nàng, mới có thể chà đạp ta.”

Trong nháy mắt kia chân tay Sương Sương lạnh như băng, nhưng Ổ Tương Đình nói xong lời này, lại không chờ nàng trả lời, mà cứ thế hôn nàng.

Hắn giống như gió đêm, bao phủ khắp người Sương Sương.

Ánh trăng đêm nay như nước.

Sương Sương cũng vậy.

***

Hôm sau, khi tỉnh lại Sương Sương đã thấy mình đang ở trong lều, thật ra nàng không hề nhớ đêm qua trở về kiểu gì, nàng chỉ nhớ Ổ Tương Đình đặt nàng vào bụi cỏ bên hồ, sau đó…

Sương Sương bịt kín mặt, không dám nghĩ lại nữa, Ổ Tương Đình đúng là một tên đại lưu manh, lại… lại làm vậy với nàng. Thủ đoạn của hắn còn… còn gian xảo hơn nhiều so với những thứ nàng được học Thược Kim Quật.

Mặc dù hắn cũng không thật sự đi đến bước kia, nhưng vẫn thật là quá đáng. Cũng may là hắn không thật sự làm gì nàng, nếu không nàng sẽ cực kỳ hận hắn.

Sương Sương vén tấm chăn đang đắp trên thân thể ra, nhìn thấy trên bắp chân đều là dấu vết, nàng lại vội vàng đắp vào.

Nàng than nhỏ một tiếng, nằm trở về giường, bây giờ dường như thân thể này không phải là của nàng nữa, ngay cả chân nàng cũng…

Nàng vẫn nhớ cái cảm giác dưới lòng bàn chân.

Một lần nữa Sương Sương bịt kín mặt mình, hôm qua là tại Ổ Tương Đình dụ dỗ nàng, không phải là lỗi của nàng.

Cũng còn tạm vì sau đó Ổ Tương Đình không gọi nàng là A Ninh nữa mà đã gọi nàng là Sương Sương, có lẽ do uống say nên nói mớ.

Sương Sương nghĩ chắc Ổ Tương Đình không phát hiện ra đâu, bởi ai mà có thể nghĩ đến chuyện chết đi sống lại cơ chứ. Nếu không phải chính Sương Sương tự mình trải qua, nàng cũng sẽ không tin trên đời sẽ xảy ra loại chuyện này.

Sương Sương nằm trong lều rên rỉ không lâu thì Đồng La Phưởng tới, cô bé đứng bên ngoài gọi Sương Sương bằng tiếng Hán sứt sẹo của mình.

Cô bé bưng nước rửa mặt, còn mang theo cả đồ ăn sáng đến cho Sương Sương.

Sương Sương đáp lại, nhanh chóng bò dậy, chẳng qua lúc mặc y phục, suýt chút nữa nàng đã cắn rách môi mình.

Được sự cho phép của Sương Sương, Đồng La Phưởng đi vào, đặt nước lên bàn, rồi lại quay ra bưng đồ ăn sáng, đồ ăn sáng của bọn họ là bánh bột mỳ. (*)

(*) Bê: Loại bánh bột mỳ này là kiểu hoà bột mỳ với nước, cho đường hoặc muối vào rồi rán thành miếng. Bê cũng hay ăn kiểu này, giờ nghĩ thèm ghê.

Lúc Sương Sương rửa mặt, Đồng La Phưởng bỗng nói: “Phu nhân cùng… ông chủ Ổ thật… ân ái.”

Suýt chút nữa Sương Sương đã ngã xuống, nàng nghiêng đầu nhìn Đồng La Phưởng, chỉ thấy cô bé du mục cười ngọt ngào: “Ngày hôm qua… chúng ta đều nhìn thấy.”

Mặt Sương Sương thoắt cái trắng bệch: “Các ngươi nhìn thấy cái gì?”

“Ông chủ Ổ vác… phu nhân.” Đồng La Phưởng nói.

Sương Sương nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nàng còn đang tưởng rằng chuyện bọn họ làm ở ven hồ bị nhìn thấy.

Nàng vắt khăn lau mặt, nhưng lại nghe Đồng La Phưởng nói tiếp.

“Ở Mạc Bắc, đây là nam nhân… đang tỏ ý cầu hoan với nữ nhân. Không ngờ người… Hán cũng sẽ như vậy.”

Khăn trong tay Sương Sương rơi tõm vào chậu nước.

Vậy tức là tất cả mọi người đều đã biết ngày hôm qua bọn họ làm cái gì?

Sương Sương giận đến phát khóc, nàng giận cá chém thớt trừng mắt với Đồng La Phưởng, rồi cứ thế đi thẳng ra khỏi lều, nàng muốn đi giết Ổ Tương Đình.

Ra ngoài, Sương Sương không thấy Ổ Tương Đình đâu, ngược lại nhìn thấy không ít dân du mục, bọn họ đều đang bận rộn làm công việc buổi sáng.

Đồng La Phưởng cũng ra khỏi lều, cô bé hết sức khó hiểu trước phản ứng của Sương Sương, bởi vì với người Mạc Bắc bọn họ thì loại chuyện này quá bình thường, hơn nữa bọn họ còn chúc phúc cho đôi phu thê kia, hy vọng bọn họ có thể được thần mặt trăng chiếu cố, sẽ ở bên nhau thật lâu thật lâu.

“Phu nhân, đồ ăn sáng… vẫn chưa ăn.” Đồng La Phưởng nhỏ giọng nói.

Sương Sương nghiêng đầu nhìn Đồng La Phưởng: “Ngươi biết Ổ Tương Đình ở đâu không?”

“Ông chủ Ổ? Ngài ấy đi… chăn dê rồi.”

“Hả?” Sương Sương ngẩn người.

Mới sáng sớm cái tên kia đã đi chăn dê? Đừng nói là con dê hắn mua lúc trước đấy nhé.

***

Chờ khi Sương Sương tìm được Ổ Tương Đình, nhận ra đúng là hắn đang chăn con dê hắn mua kia.

Hắn nhàn nhã đi đằng sau con dê, con dê dừng lại ăn cỏ, hắn cũng không thúc giục.

Sương Sương đến gần mới phát hiện Ổ Tương Đình đeo trên cổ con dê kia một tấm biển nhỏ.

Trên biển được viết hai chữ bằng bút lông.

“Tiểu Gia.”

Hắn lại đặt tên cho một con dê là “Tiểu Gia.”

Tuy Sương Sương hơi bất mãn, nhưng lại không thể để lộ ra. Vốn dĩ nàng còn đang muốn tính sổ với Ổ Tương Đình mà.

“Ổ Tương Đình!”

Sương Sương không ngừng gọi tên Ổ Tương Đình.

Ổ Tương Đình liếc nhìn Sương Sương, dường như tâm trạng vẫn rất tốt, thậm chí còn đưa tay sờ đầu dê: “Sao nàng lại tới đây?”

Sương Sương thấy Ổ Tương Đình sờ dê, con dê kia lại bẩn như vậy, nàng vội kéo tay Ổ Tương Đình ra: “Ngươi đừng có sờ nó, bẩn muốn chết.”

“Cũng đâu có bắt nàng sờ, vậy mà nàng còn quản chuyện ta sờ hay không sờ Tiểu Gia nữa?” Ổ Tương Đình nói, trong mắt ánh lên vẻ trêu chọc.

Sương Sương trợn mắt nhìn hắn: “Vậy thì ngươi đừng có sờ ta nữa.”

Vừa dứt lời, Sương Sương liền hối hận cắn môi.

Hết chương 38.

Bánh bột mỳ nè:

2009040916575323

3983152395433778631

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK