Hoàng cung Lãnh Ngân quốc so với Lăng Ngạo quốc lớn hơn một chút, lấy màu vàng và đỏ làm chủ đạo. Lối kiến trúc cổ kính đậm chất phương Đông, nét chạm chổ rồng phượng mang theo sự tôn quý, đường lát đá bạch oa trong suốt sáng bóng, đi lên cảm giác như đang lướt trên không vậy.
Thái giám và cung nữ theo cấp bậc cùng chức vụ nữ trang phục cũng khác nhau. Tỷ như vị thái giám mặc cẩm y màu tràm đang dẫn đường đằng trước này, hắn là nô tài thân cận nhất của Vu Ly thái hậu, tên là Trương Lâm, mọi người đều gọi hắn một tiếng Trương tổng quản. Nhìn tuổi hắn đã ngoài bốn mươi, nhưng bề ngoài mới chỉ như hai mươi, mày mặt láng bóng sáng ngời, đáy mắt thi thoảng lóe lên tia ngạo mạn khinh người, cho dù giấu kĩ càng đến mấy nhưng vẫn bị Vân Trúc nhìn thấy. Lăng Vân Trúc như cũ vân đạm phong khinh, trong lòng nghĩ vị thái giám này khinh thường mình cũng không có gì là lạ. Tin đồn Lăng Vân Trúc công chúa phế vật vô dụng có ai mà không biết, cho dù có lan đến trong hoàng cung này cũng không phải chuyện sớm muộn, cô cũng sẽ không vì thế mà cảm thấy phiền muộn. Cô như thế nào thì tự bản thân cô rõ hơn cả, đâu cần quá quan tâm ánh mắt của người ngoài.
“Vương phi, Thái hậu đang đợi người ở trong, thứ cho nô tài không thể bồi ngài đi tiếp, ngài vẫn là tự đi vào thôi”
“Làm phiền Trương tổng quản rồi” Vân Trúc mỉm cười hữu lễ đáp, Liễu Hoàn Hoàn đứng một bên có chút không kiên nhẫn, lạnh nhạt cáo từ Trương tổng quản rồi đẩy Vân Trúc đi vào Từ Ninh Cung.
Ngay tại cửa tiếp đón họ là một thanh y nữ tử. Không thể phủ nhận nữ nhân này quả thật là một đại mỹ nữ, không chỉ sở hữu một dung nhan khuynh thế nghiêng nước nghiêng thành mà còn có một thân hình tiểu chuẩn khiến mọi nữ nhân ghen tị và ao ước, hơn nữa phong thái của nàng mang vẻ tao nhã quyền quý, thật sự là một kiểu nữ nhân hoàn hảo trước mọi ánh mắt nam nhân.
” Nạp Lan Như Thủy bái kiến Vương phi, Thái hậu cho ta tới tiếp đón người, mời Vương phi vào trong”
Oa oa, không chỉ vẻ ngoài xinh đẹp mà giọng nói cũng mê người a. Không biết là nữ nhi nhà ai, nếu cô mà là nam nhân, đảm bảo một trăm phần trăm sẽ đi cưa nàng cho bằng được.
” Không biết Nạp Lan tiểu thư là…”
” Bẩm vương phi, tiểu nữ là con gái của tể tướng đương triều Nạp Lan Cách, cũng là tâm phúc của thái hậu nương nương” Nạp Lan Như Thủy mỉm cười dịu dàng, mang theo gió xuân ấm áp lan tỏa không gian, cho dù Lăng Vân Trúc thân là nữ nhân cũng không tránh khỏi thất thần.
Đoạn nàng bước nhẹ tới bên người cô, đẩy cô vào trong tẩm cung. Liễu Hoàn Hoàn thành bị bỏ sang một bên, không khỏi có chút buồn bực, chỉ đành bước theo sau.
Vừa mới đi vào Lăng Vân Trúc đã ấn tượng ngay vị mỹ phụ mặc cung trang tôn quý ở tràng kỉ.
Mỹ phụ này trong hoàng cung có vẻ được điều dưỡng rất tốt, dung nhan tươi nõn không vì thời gian mà xuống sắc, khí chất cao quý, quanh thân luôn tỏa ra luồng uy áp khiến người ta không thể không cúi đầu.
Lăng Vân Trúc lần này cũng không ngoại lệ, luồng uy áp từng đợt từng đợt lan đến bên người cô khiến cô không khỏi run lên vì kinh sợ, đến biểu tỷ đằng sau cũng không tránh khỏi toát mồ hôi lạnh.
“Trúc nhi ra mắt Thái hậu nương nương, thỉnh Thái hậu thứ cho Trúc nhi không diện kiến người từ sớm”
Vu Ly thái hậu có vẻ rất hài lòng với cô con dâu này, mỉm cười đôn hậu nói ” Hài tử thật ngoan. Mau, mau lại đây, để ai gia nhìn con dâu ngoan một chút”
Nạp Lan Như Thủy lập tức đẩy Vân Trúc đến gần thái hậu, sau nhẹ nhàng dìu cô ngồi xuống bên cạnh bà.
Vu Ly thái hậu nhìn Lăng Vân Trúc càng nhìn càng thuận mắt, không vì xú danh trước đây của cô mà tỏ ra khinh ghét, thân thiết nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:
“Hài tử ngoan, mấy ngày vừa rồi phỏng chừng rất vất vả, Phong nhi tiểu tử kia lỗ mãng không biết cách coi sóc nữ nhân, con chắc chịu không ít khổ phải không?”
“Không có đâu thưa thái hậu” Vân Trúc nhu thuận lắc đầu “Phong đối xử với Trúc nhi rất tốt, hắn không có ủy khuất gì con cả”
“Vậy thì tốt” Thái hậu hài lòng cười, phượng mâu hơi đảo quanh, cuối cùng dừng lại trên người Liễu Hoàn Hoàn, trong đầu dường như có điều gì suy nghĩ, liền hướng Vân Trúc tái hỏi “Trúc nhi, nữ nhân đứng đằng kia là nha hoàn của con sao, ai gia thấy không giống”
Lăng Vân Trúc vừa nghe tới hai mắt sang ngời, ngọc thủ che miệng cười, sau đáp “Bẩm thái hậu, nàng là biểu tỷ thất lạc mới tìm được của con, tên là Liễu Hoàn Hoàn”.