Lúc này Lăng Vân Nhược đã chạy vào ngự thư phòng, mắt vừa thấy Lăng Thiên Tuyền thì ôm lấy tay hắn nũng nịu:
“Phụ hoàng, sao người có thể đồng ý cho thất tỷ cùng đại hoàng huynh đi Lãnh Ngân quốc, con cũng muốn đi”
“Tiểu Nhược, đừng nháo. Với năng lực hiện tại của Thất tỷ cần đi ra ngoài rèn giũa, chuyến đi đến Lãnh Ngân này vừa hay rất thích hợp. Con hiện tại vẫn nên cố gắng đột phá Huyền cấp, đến lúc đó trẫm sẽ để tam ca đưa con ra ngoài rèn luyện” Mới tiếp thu lời nói của Lăng Vân Ca vừa rồi nên Lăng Thiên Tuyền không muốn nặng lời với thập nha đầu. Chuyện chốn hậu cung Lăng Thiên Tuyền không quan tâm nhưng không phải chuyện gì cũng không biết. Lan phi nghĩ rằng hắn không biết thân thế của tiểu Nhược, nhưng thực chất thời điểm nàng ta dẫn kỹ nữ kia vào cũng thì hắn đã biết rồi. Nhưng nể tình Hạ Kính Sâm còn có chỗ trọng dụng hắn nhắm một mắt mở một mắt không nói ra chuyện này. Nếu tiểu Nhược lớn lên không làm ra điều gì trái đạo lý hắn vẫn sẽ xem nàng là tiểu thập công chúa của hắn. Thật ra nha đầu này sống vẫn coi là yên ổn, có lẽ lần duy nhất hắn tức giận với nàng bởi nàng đánh chủ ý lên Trúc nhi. Thiên phú của tiểu Nhược vẫn được coi là nhị đẳng, nếu chăm chỉ cố gẳng nàng đã sớm đột phá Huyền cấp. Chỉ là ngộ tính quá thấp còn không có lòng cầu tiến, vì thế vẫn luôn dừng ở Hoàng cấp đỉnh phong. Nếu nàng có đột phá được hắn cũng sẽ giữ lời hứa của mình cho nàng ra ngoài rèn luyện.
“Người có phải chê con thiên phú không tốt?” Hai mắt Lăng Vân Nhược bắt đầu ngấn lệ, cực kì tủi thân nói “Phải rồi, thiên phú của thất tỷ cao, dung mạo cũng xinh đẹp, chỉ mới 18 tuổi đã sắp đột phá Thiên cấp, quả thực là thiên chi kiều tử vạn người ngưỡng vọng, còn tiểu Nhược bất tài phấn đấu qua bao năm cũng không đột phá được Huyền cấp. Chắc chắn người rất thất vọng vì con có phải hay không? Người có phải không cần tiểu Nhược hay không?”
Lăng Thiên Tuyền thấy nước mắt của nàng càng thêm đau đầu. Hắn vẫn luôn áy náy với tiểu thập. Dù nàng không phải nhi nữ ruột của hắn, nhưng nghĩ đến thân phận xấu hổ của nàng hắn lại không đành lòng. Mà 16 năm trôi qua, hắn quả thực coi nàng như nhi nữ ruột thịt.
Lăng Vân Nhược bên ngoài ngang ngược nhưng trước mặt Lăng Thiên Tuyền vẫn rất thông minh chọc vào yếu điểm của hắn, cái này Lăng Vân Ca so với nàng còn thua xa. Ngẫm lại lúc trước nàng quả thật ngu ngốc mới đi chọc vào nghịch lân của Lăng Thiên Tuyền. Nhưng sau khi theo Liệt chủ nàng cũng học khôn ra rồi, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như trước.
Có điều nói vài câu này chắc chắn chưa thể đả động được lòng của Lăng đế, vì vậy Lăng Vân Nhược liền chốt thêm đòn cuối:
“Nếu người không đồng ý cho tiểu Nhược đi cùng với đại huynh và thất tỷ, với thực lực của bọn họ bảo hộ một Hoàng cấp đỉnh phong là chuyện nhỏ, con sẽ trốn đi một mình. Dù sao phụ hoàng cũng không cần một nữ nhi đáng thất vọng như con.”
Đứng ở bên ngoài chưa vào Thái tử Lăng Vân Hiệu khoé miệng khẽ giật, trong lòng cảm thán Lăng Vân Nhược ngược lại còn có chút tiểu thông minh. Nếu bình thường phụ hoàng nghe vẫn cũng chưa hẳn đã đồng ý, nhưng mới có một đòn bẩy là câu nói của thất muội trước đó, lời này ngược lại dùng rất đúng dịp.
“Thôi được rồi” Lăng Thiên Tuyền thở dài, lần đầu tiên làm phụ thân bao nhiêu năm xoa đầu nàng “Mấy người các con đều lớn hết cả, cảm thấy đủ lông đủ cánh không cần đến trẫm nữa phải không? Nhưng đây là lần cuối cùng, lần sau phải nghe an bài của trẫm biết chưa?”
Lăng Vân Nhược được xoa đầu cả người cứng ngắc. Đâu chỉ nàng, đến Lăng Vân Hiệu và Lăng Vân Ca đứng ngoài còn hết sức ngạc nhiên. Lần đầu tiên họ thấy phụ hoàng xoa đầu người khác ngoài Lăng Vân Trúc. Chẳng lẽ những lời của Lăng Vân Ca thật sự thức tỉnh tâm tính làm cha của phụ hoàng?
Lăng Vân Hiệu chỉ thấy hơi thất lạc một chút, còn Lăng Vân Ca mặt ngoài không đổi sắc nhưng trong lòng ghen tức, cái xoa đầu đó đáng nhẽ phải là của nàng. Rõ ràng lời của nàng đả động đến phụ hoàng trước, như thế nào người được hưởng lại là Lăng Vân Nhược? Thật quá mức không công bằng. Nếu không phải Lăng Vân Hiệu ngăn cản, nàng đã sớm chạy vào lôi nàng ta ra.
“Ngài đồng ý rồi?” Sau khi hồi thần lại sau cái xoa đầu bất ngờ hai mắt Lăng Vân Nhược liền sáng lấp lánh, ôm chầm lấy Lăng Thiên Tuyền “Cảm tạ phụ hoàng, tiểu Nhược sau này nhất định nghe phụ hoàng an bải”
“Được rồi” Lăng Thiên Tuyền cười từ ái, sau đó đưa mắt ra ngoài cánh cửa “Hiệu nhi, Ca nhi, ta biết hai con đang ở ngoài. Vào đây đi”
Lăng Vân Ca và Lăng Vân Hiệu được điểm tên thì hơi giật mình, sau lại thầm cười khổ. Bọn họ quên mất phụ hoàng đã là Thiên cấp viên mãn, làm sao có chuyện không biết bọn họ đứng ngoài?
“Phụ hoàng”
“Phụ hoàng”
Hai người lần lượt tiến vào, khom người trước Lăng đế. Lúc này Lăng Thiên Tuyền sắc mặt đã trở về lãnh nghiêm như cũ, nghiêm nghị nói:“Chuyến đi Lãnh Ngân quốc này không đơn giản, đặc biệt là căng thẳng giữa Lăng Ngạo ta và Liệt Vong. Thọ yến Vu Ly thái hậu Liệt đế hẳn sẽ phái Liệt Hồng Hiên đến. Các con nhớ phải cẩn thận” Rồi hắn quay sang nhìn Lăng Vân Nhược đứng bên cạnh hắn “Đặc biệt là con đó, tiểu Nhược. Không nên ngang ngược không biết điều, phải nghe lời đại huynh và thất tỷ của con. Nhân đây cũng nhớ thăm hỏi Trúc nhi, nó rời quê hương đến nơi xa lạ, chắc chắn sẽ không tránh khỏi nhớ nhà, các con thân là huynh trưởng và tỷ tỷ phải để ý muội muội của mình có nghe chưa? Nếu nó chịu uỷ khuất liền đưa về. Trẫm đây mất một nước đồng minh cũng sẽ không khiến con cái mình đi chịu khổ”
“Dạ thưa phụ hoàng” Lăng Vân Hiệu bình thản lĩnh mệnh, Lăng Vân Ca và Lăng Vân Nhược dù không thích Lăng Vân Trúc nhưng không dám thể hiện ra ngoài. Khó khăn lắm mới được phụ hoàng đồng ý cho đến Lãnh Ngân quốc, họ nào ngu ngốc chọc giận ông chứ.