“Vậy sao?” Quả nhiên là nàng đã quên. Trong lòng Đông Phương Tuấn đậm tràn mất mát. Bất quá không sao, nàng không nhớ, hắn sẽ nhắc lại cho nàng nhớ.
Lăng Vân Trúc ở ngoài nghe tới đây thì đưa tay bóp trán. Không xong a. Nàng biết ngay cái tên kia vẫn còn vương vẫn biểu tỷ mà. Người ta nói trong còn chưa rõ ngoài ngõ đã tỏ, trong cuộc u mê ngoài cuộc tỉnh táo, từ lúc Đông Phương Tuấn gặp biểu tỷ, cái ánh mắt ôn nhu đến tận cốt tủy kia sao cô có thể nhìn không ra. Còn cái lời hứa kia biểu tỷ có thể đã quên nhưng Vân Trúc thì nhớ rõ mồn một. Biểu tỷ hồi đó đối với Đông Phương Tuấn như gà mẹ bảo hộ con, ngày hắn cùng ba mẹ sang Mĩ chữa bệnh nàng còn khóc lóc ỉ ôi không cho hắn đi, còn nói chỉ cần hắn ở lại thì sau này nàng lớn lên sẽ gả cho hắn. Có điều lúc ấy Đông Phương Tuấn không thể không đi, chỉ có cách dỗ biểu tỷ rằng bản thân sẽ rất nhanh bình phục trở về, đến lúc đó biểu tỷ phải nhớ gả cho hắn, biểu tỷ không níu kéo được người chỉ có thể gật đầu. Ai, giờ thì hay rồi, mặc dù cả hai đã cùng đến một thế giới khác, nhưng trước mặt nhau lại không chút hao tổn nào, hơn nữa Đông Phương Tuấn vẫn nhớ lời hứa lúc trước. Lăng Vân Trúc không khỏi có chút phiền muộn, cô còn đang định tác hợp biểu tỷ với Lãnh đế Lãnh Thần Dương, lại không ngờ mọc ra một Đông Phương Tuấn ý định phá tan kế hoạch, cô chỉ sợ một khi biểu tỷ xao động nhất thời mà đồng ý thì mọi kế hoạch của cô cùng Vu Ly thái hậu sẽ hỏng bét.
Không đươc, cô cần trở về bàn bạc lại với thái hậu, đẩy nhanh kế hoạch tác thành.
Vì thế Lăng Vân Trúc thoắt cái phóng thân hướng về vương phủ mà đi.
Quay lại trong phòng, Đông Phương Tuấn sau khi biết Liễu Hoàn Hoàn không còn nhớ lời hứa kia, thất vọng có, mất mát có, chua xót cũng có. Nhưng không vì thế mà hắn dễ dàng bỏ cuộc.
“Khả Nhi, khi đó nàng hứa với ta sau khi chúng ta gặp lại nếu ta không hao tổn gì, nàng sẽ gả cho ta. Khả Nhi, nàng sẽ không coi lời hứa kia không có giá trị đó chứ?”
“Ân…” Liễu Hoàn Hoàn sửng sốt. Nàng đã hứa với hắn như thế sao?
Gả cho Đông Phương Tuấn ư… Ngẫm lại Liễu Hoàn Hoàng nàng hiện tại đã qua mười tám, the định kiến ở thế giới này đã sớm là nữ nhân quá lứa rồi. Hiện tại có một nam nhân tuấn mỹ ở trước mặt muốn lấy mình, còn là người mình đã từng thích, hẳn mình nên vui vẻ đồng ý mới phải. Chỉ là trong đầu nàng lúc này lại hiện lên một bóng dáng nam nhân anh tuấn cương nghị, đối với nàng luôn cười ôn hòa hữu lễ, khiến nàng không khỏi cười khổ.
Biết làm sao đây, người ta là hoàng đế cao cao tại thượng mắt cao hơn đầu, còn nàng chỉ là hạng thứ nữ thân phận nhỏ bé, cho dù hiện tại có thêm thân phận biểu tỷ của Lăng Vân quốc thập tứ công chúa, vẫn không thể nào cùng hắn xứng đôi. Hơn nữa người ta chắc gì đã thích mình, mà mình lúc nãy còn gây sự với, hẳn là hắn chán ghét nàng lắm.
“Khả Nhi, nàng vẫn nghe ta nói đấy chứ?” Thấy Liễu Hoàn Hoàn vẫn như cũ trầm mặc không nói, Đông Phương Tuấn không khỏi càng thêm sốt ruột. Hắn sợ, sợ nàng sẽ không chịu gả cho hắn.
“Trần Tuấn” Khả Nhi thở dài, mỉm cười nói với hắn “Có thể cho ta thời gian suy nghĩ được không? Hôn nhân đại sự không thể một sớm một chiều quyết định, ta muốn bản thân khi trả lời sẽ không cảm thấy hối hận”.
Đông Phương Tuấn nghe xong thì nhẹ nhõm hẳn. Như vậy cũng tốt, mặc dù nàng mới chỉ nói là sẽ suy nghĩ nhưng so với thẳng thừng từ chối đã tốt hơn nhiều lắm. Hắn ôm lấy nàng, chân thành nói:
“Được được. Nàng muốn suy nghĩ bao lâu cũng được. Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta, cho dù dành cả một đời ta cũng sẽ chờ nàng”
“Đa tạ huynh” Phải rồi, nàng vẫn là cần một chút thời gian, nhưng không phải vấn đề đồng ý gả cho Đông Phương Tuấn mà là để gạt bỏ hình ảnh người nào đó ra khỏi trí óc. Đến khi đó nàng gả cho Đông Phương Tuấn sẽ không còn nghĩ đến hắn nữa.