Sau khi sửa lại phòng ốc so với trước kia rộng rãi hơn rất nhiều, đủ ba bốn người song song nằm bên trong cũng không chật chội. Mái nhà trên cây có hình bầu dục, bộ dáng kia cũng có chút giống ổ chim.
Mấy ngày nay cũng không biết có phải do trời nóng nực không, Bán Hạ cảm thấy không muốn ăn. Vô Mạt thấy nàng như vậy, liền vào núi hái chút rau dại rau trộn cho nàng ăn, nhưng nàng cũng không có khẩu vị, cuối cùng suy nghĩ một chút đi, ngược lại muốn ăn một chút quả Hầu nhi ngày đó dưới chân núi.
Vô Mạt vừa nghe, cái này ngược lại dễ làm, nhanh chóng lên núi hái rất nhiều, rửa sạch sẽ đặt vào giỏ trúc, khi nào muốn có thể lấy.
Lại qua mấy ngày nữa, Bán Hạ bắt đầu nôn mửa, lúc này trong đầu nàng linh quang chợt lóe, nhớ tới nguyệt sự của mình một tháng này vẫn chưa tới, sẽ không phải là có thai chứ? Khi nàng nói ra hoài nghi của mình thì Vô Mạt rất vui mừng, vội dẫn nàng đến nhà thượng nhân, thượng nhân chỉ nhìn sắc mặt của nàng, liền nói: " xác nhận có."
Sau khi Vô Mạt từ nhà thượng nhân ra ngoài, trên mặt cẩn thận tỉ mỉ, một chút tươi cười cũng không có. Hai tay nơm nớp lo sợ đỡ Bán Hạ, giống như không cẩn thận nàng sẽ té ngã trên đất. Dọc theo đường đi, tộc nhân thấy sắc mặt Vô Mạt như vậy, rối rít suy đoán, đã xảy ra chuyện gì sao?
Về đến nhà, Bán Hạ ngó ngó Vô Mạt, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Chàng, không thích tiểu oa oa sao?"
Vô Mạt nghe nói như thế, nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: "Không có."
Vậy tại sao chàng lại có vẻ mặt này đây. . . . . . Bán Hạ buồn bực.
Vô Mạt ngồi yên tại chỗ, lúc sau lại đứng lên, đi đi lại lại trong nhà tranh một phen rồi nói: "Hiện tại, ta nên làm gì đây?"
Mặt hắn cứng ngắc, nghiêm túc suy tư: "Ta trước đi nấu cơm cho nàng thôi."
Bán Hạ ngơ ngác nhìn cái mặt nghiêm túc kia, ngây ngốc gật đầu: "Được, vậy chàng đi nấu cơm đi."
Nhưng Vô Mạt bất động, hắn lần nữa ngưng lông mày trầm tư: "Vậy nàng muốn ăn cái gì?"
Bán Hạ sờ sờ mặt của mình, khó xử mà nghĩ: "Chưng hai quả trứng cho ta thôi." Khi có thai, là thời điểm nên bổ sung chất dinh dưỡng.
Vô Mạt gật đầu: "Đúng, làm canh trứng gà!" Nói xong hắn vội vàng ra cửa, rửa tay đi nấu cơm.
Bán Hạ thở dài, nam nhân này có phải đã quá khẩn trương rồi hay không, khẩn trương đến có mức chút không bình thường?
=== =======
Buổi tối hôm đó lúc ngủ, Vô Mạt cẩn thận cách xa Bán Hạ tám trượng, giống như sợ mình không cẩn thận đụng phải Bán Hạ .
(1 trượng = 2 bộ = 3,33m ; cái này phải nghi ngờ, giường nhà hai người rộng thế sao khoảng 26m đó…)
Bán Hạ cẩn thận di chuyển, xích lại gần hắn một chút, hắn lại tránh, Bán Hạ lại chuyển, hắn lại tránh.
Cuối cùng Bán Hạ không chịu nổi: "Ta là mang thai, cũng không phải là mắc bệnh ôn dịch!"
Vô Mạt vội vàng đứng dậy, thay nàng vỗ lưng: "Nàng bớt giận, tránh động thai Khí."
Bán Hạ dở khóc dở cười.
Vô Mạt nghiêm túc nói: "Đây không phải là chuyện đùa."
Bán Hạ bất đắc dĩ, xoa xoa mi tâm, thở dài nói: "Ta thấy bắt đàu từ ngày mai, chàng cũng không cần lên núi săn thú hái thuốc, chàng cứ ở nhà mỗi ngày coi chừng ta thôi."
Vô Mạt suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ý kiến hay."
Bán Hạ giận quá hóa cười: "Vậy chúng ta uống gió tây bắc à?"
Vô Mạt trịnh trọng nắm Bán Hạ tay: "Không sao, hang động sau nhà chúng ta dự trữ rất nhiều lương thực, cũng đủ ăn đến lúc tiểu oa nhi ra đời”.
Bán Hạ kiên quyết lắc đầu: "Vậy cũng không được! Miệng ăn núi lở là chuyện không thể làm."
Vô Mạt rất cố chấp: "Nhưng nàng mới vừa nói. . . . . ."
Bán Hạ quả thật muốn cào hắn: "Ta nói đùa với chàng, chàng mau ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm, đi làm việc."
=== ====
Sau khi biết Bán Hạ mang thai được mấy ngày, Vô Mạt giống như rốt cuộc tỉnh lại, mỗi ngày nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của Bán Hạ, cau mày trầm tư: "Ta đã làm phụ thân rồi."
Bán Hạ vừa may tã, vừa thuận miệng lên tiếng: "Đúng, chàng đã làm phụ thân rồi." Nàng lấy rương tơ lụa sau núi ra, muốn làm cho tiểu oa nhi mấy bộ y phục. Tơ lụa mềm mại như vậy, nếu dùng cho người lớn khó tránh khỏi không nỡ, vẫn là cho trẻ con dùng thôi.
Lông mày luôn cau chặt của Vô Mạt cuối cùng cũng giãn ra, thở nhẹ một hơi mỉm cười: "Đúng vậy, ta muốn làm phụ thân rồi."
Bán Hạ vừa dùng răng cắn đứt đầu sợi chỉ, vừa ngẩng đầu, lại thấy người này vẫn còn cười lộ ra tám cái răng, không khỏi cười bất đắc dĩ, tiếp tục xỏ kim may y phục.
Vô Mạt bắt đầu suy nghĩ một chuyện: "Bán Hạ, nàng nói con chúng ta chúng ta sẽ là nữ hay nam đây? Lớn lên sẽ là dạng gì đây? Giống nàng hay là giống ta?"
Bán Hạ ở trong lòng than thở một tiếng, cái vấn đề này hắn đã hỏi tám lần rồi, không, không, có lẽ mười lần rồi !
Tại sao lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, lại cho rằng hắn là một nam nhân trầm mặc ít nói chứ?
Phu thê hai người họ, rốt cuộc ai là người nói nhiều hơn đây?
Khi Bán Hạ nghĩ tới nếu tiếp tục nghe có thể sẽ không tốt cho cục cung dưỡng thai hay không thì chợt nghe bên ngoài có động tĩnh, vội vàng đứng dậy, là Mộc Oa.
Mộc Oa gần đây rất chịu khó tới nhà họ, nói là muốn thỉnh giáo Bán Hạ chuyện nuôi gà, bất quá Bán Hạ càng thêm buồn bực, Mộc Oa cũng không có nuôi gà a, tại sao ba ngày hai bữa lại có chuyện chứ.
Mộc Oa vào nhà ngồi xuống, Vô Mạt liền đứng dậy đi đến sơn động sau núi, hắn muốn đi sắp xếp lại vài món đồ trong nhà, xem có cái gì có thể làm một cái nôi nhỏ cho tiểu oa nhi không.
Mộc Oa ngồi ở bên cạnh Bán Hạ ánh mắt vẫn đuổi theo Vô Mạt, cho đến cửa nhà tranh đóng lại, bộ dáng kia loáng thoáng có chút lưu luyến. Thấy vậy Bán Hạ trong lòng cả kinh (giật mình + kinh ngạc), chẳng lẽ Mộc Oa ngày ngày chạy đến nhà mình , là vì có ý với Vô Mạt?
Nàng thầm chau mày, nghĩ tới lần đầu tiên Mộc Oa nhìn thấy Vô Mạt thì sợ hết hồn, bây giờ làm sao có thể có ý này chứ?
Nhưng lại nói, Mộc Oa vốn là một cô nương tốt , nàng nhìn trúng người nào, cũng không nên nhìn trúng nam nhân đã thành thân.
Trong tộc, một nam nhân có nương tử còn ở cùng một cô nương khác, sẽ bị phỉ nhổ. Vọng Tộc chưa từng nói thê thiếp gì đó, giữa nam nữ từ trước đến giờ vẫn là một đôi một .
Trừ phi Bán Hạ không còn, hoặc là Bán Hạ cùng Vô Mạt hòa ly, nếu không Mộc Oa nhất định là không có khả năng cùng Vô Mạt ở chung với nhau.
Bán Hạ nghĩ đến xuất thần, Mộc Oa bên cạnh nói gì nàng đều không nghe lọt tai, mãi cho đến Mộc Oa kéo tay của nàng nói: "Bán Hạ, tỷ nói gì đi, ta nên làm như thế nào?"
Làm thế nào? Cái gì làm thế nào?
Mộc Oa thở dài: "Ta không phải muốn gả cho Hậu Viêm!"
Hậu Viêm? Bán Hạ cực kì có ấn tượng, không phải là tiểu tử ngày trước chạy đến nhà Vô Mạt đá thủng cửa một lỗ đó sao? Nhớ tiểu tử kia dáng dấp không tồi, thật ra thì cũng rất xứng đôi với Mộc Oa.
Mộc Oa nhíu mày vẻ mặt đưa đám: "Cha ta muốn gả ta cho Hậu Viêm, nói thế nào cũng không nghe."
Bán Hạ nhân cơ hội hỏi "Ngươi cũng không yêu Hậu Viêm, vậy ngươi lại muốn gả cho người nào?"
Mộc Oa ánh mắt nhất thời ảm đạm, nàng lắc đầu một cái nói: "Ta ai cũng không muốn gả, muốn cả đời ở một mình."
Chuyện này cũng không phải chuyện kinh thế hãi tục gì ở trong tộc, chỉ là Mộc Oa là một cô nương tốt, tiểu tử theo đuổi nàng không ít, một người sống cả đời khó tránh khỏi không thể tưởng tượng được.
Mộc Oa lại thở dài một phen, nói chút phiền não của mình, Bán Hạ nghe ngột ngạt, liền nói sang chuyện khác: "Không biết Tộc trưởng gần đây thân thể như thế nào? Rất lâu rồi ta không đi thăm lão nhân gia ngài."
Mộc Oa nghe thế, mặt ủ mày chau nói: "Không được tốt lắm, gần đây ho khan càng ngày càng nhiều, gia gia nói muốn cùng nãi nãi đi lên núi ở một thời gian."
Bán Hạ nghe được kinh ngạc: "Đi lên núi?"
Mộc Oa gật đầu, chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái: "Nói là muốn tạm thời rời khỏi thôn, đi lên núi sống một thời gian, cũng không biết nghĩ như thế nào."
Chỉ là quyết định của Tộc trưởng đại nhân không thể xen vào , mọi người trong tộc chỉ có thể nghe theo, tuyệt đối không dám khuyên can cái gì.
Bán Hạ lai càng không hiểu: "Tộc trưởng rời đi, vậy chuyện trong tộc ai tới trông coi?"
Mộc Oa nói như chuyện đương nhiên : "Ca ca ta thôi! Hiện tại tẩu tử ta rất vui mừng, nàng đã sớm mong đợi ngày ca ca làm tộc trưởng rồi."
Bán Hạ gật đầu: "Này cũng đúng, vốn trong tộc đều nói Mộc Dương về sau sẽ làm Tộc trưởng."
Hai người lại nói nửa ngày, Mộc Oa lại hướng Bán Hạ oán trách Nhẫn Đông một phen, cuối cùng nhấc mông rời đi.
Sau khi nàng đi, Vô Mạt tiến vào, nhìn bóng lưng Mộc Oa một chút, cau mày.
Bán Hạ không cần hỏi cũng không cần nhìn, nàng dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, Vô Mạt trong lòng khẳng định cảm thấy: nữ nhân, nói thật nhiều.
Bất quá Bán Hạ hiện tại không có ý định cùng Vô Mạt nói cái này, nàng nghĩ đến chuyện Tộc trưởng muốn đi lên núi ở.
Gần đây thời tiết mát mẻ, không khí trong thôn cũng hào dịu, tiếng kiếm minh trong thần miếu cũng ngừng rồi, các loại dị tượng biến mất, lòng mọi người cũng dần dần buông xuống. Nhưng tại sao Tộc trưởng muốn đi lên núi ở? Còn có xương thú của người, không biết làm thế nào?
Vô Mạt thấy bộ dạng Bán Hạ u sầu, ngồi chồm xổm xuống, lấy kim chỉ trong tay nàng để sang một bên, sờ sờ gương mặt của nàng: "Không cần lo lắng nhiều chuyện như vậy, trong nhà tất cả đều giao cho ta là được, nàng có thời gian nên nghỉ ngơi thật tốt."
Bán Hạ suy nghĩ một chút cũng đúng, nàng cười , nhìn xuống bộ y phục làm được một nửa bên cạnh, nhíu mày cười cười mà nói: "Chàng nói rất đúng, đây là y phục của con chúng ta, chàng giúp ta làm nốt đi."
Vô Mạt vừa nghe, cầm bộ y phục nhỏ lên nhìn một chút, nhất thời nhíu chặt lông mày: " Chuyện may vá này ta cũng đã từng làm, nhưng tỉ mỉ như vậy . . . . ."
Hai bàn tay kia rất thô, làm những việc như săn thú, xây nhà… hắn còn có thể, còn việc may may vá vá tỉ mỉ thật là làm khó hắn a.