Nàng chỉ cảm thấy mặt nóng ran, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại vừa vặn rơi trúng vào trên ngực để trần của hắn, ở đó có một giọt mồ hôi trong suốt đang theo cơ bắp bóng loáng chảy xuống, cuối cùng chảy đến đai lưng trên quần da dê, biến mất. . . . . .
(ai ai, tỷ là sắc nữa a, còn nhìn theo nữa)
Nàng bỗng cảm thấy rối loạn, nhỏ giọng oán trách: "Trời lạnh như vậy, huynh còn không mặc quần áo vào!"
Vô Mạt cũng không để ý tới nên mặc quần áo hay không mặc quần áo, khàn giọng hỏi "Mới vừa rồi. . . . . . người vừa rồi, là người yêu của cô sao?"
Bán Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không phải. . . . . ." Bán Hạ cúi đầu nhìn bàn tay trên cổ tay mình.
Cổ tay bị bàn tay hắn nắm thật chặt, có mấy phần mảnh khảnh trắng nõn. Nàng cố gắng rút về, nhưng rút không nổi, tay hắn như gọng sắt, bóp chặt căn bản không rút ra được.
Vô Mạt khó khăn nuốt nước miếng thấm ướt cổ họng khô khốc, gương mặt cương nghị chợt ửng hồng, nói chuyện cũng có chút cà lăm: "Mấy ngày trước người tới đây giúp cô cuốc đất. . . . . . có phải người cô yêu?"
Bán Hạ lần nữa lắc đầu, lấy dũng khí ngẩng đầu lên, hai má đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Không phải. . . . . ."
Bán Hạ lại cúi đầu, khẩn trương nghĩ, kế tiếp hắn sẽ hỏi cái gì, sẽ không phải là hỏi ai là người mình yêu chứ? Vậy mình nên trả lời như thế nào? Nói chính là huynh sao? Như vậy có thể phải quá đột ngột hay không? Bán Hạ lung tung suy nghĩ trong lòng hỗn tạp, không biết làm thế nào cho phải.
Nhưng ai biết Vô Mạt vẫn trầm mặc không nói , cuối cùng khi Bán Hạ rốt cuộc không kềm chế được ngẩng đầu lên nhìn hắn thì hắn đang ngơ ngác ngẩn người.
Bán Hạ vừa ngượng ngùng lại vừa cảm thấy buồn bực.
Vô Mạt nhìn đôi mắt ướt át của Bán Hạ mơ hồ có mong đợi, nhưng trong lòng thì càng cảm thấy khổ sở. Môi hắn giật giật, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đột nhiên giống như nhớ ra chuyện gì, chợt buông tay Bán Hạ ra, lùi về sau mấy bước.
Bán Hạ đang đắm chìm trong nồng tình mật ý, vạn lần không ngờ có biến hóa như vậy, nghi ngờ nhìn đôi mắt Vô Mạt đang tràn đầy giãy giụa: "Huynh... huynh sao thế?"
Vô Mạt khó khăn lắc đầu một cái, buồn bực nói: "Ta không sao, ta đi đây."
Nói xong liền quay đầu xoải bước đi, ngay cả rìu trên đất cũng không nhặt!
=====
Sau khi Nghênh Xuân rời đi, Nhẫn Đông rất buồn, cả một ngày đều ỉu xìu, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, chỉ nằm trong phòng ngẩn người. Bán Hạ thở dài, mình làm xong thức ăn, trước hầu hạ phụ thân ăn, lại bưng qua cho muội muội Nhẫn Đông ăn.
Nhẫn Đông cả mắt đỏ ửng, lôi kéo tay Bán Hạ tâm sự: "Tỷ tỷ, ta buồn phiền trong lòng, tại sao phụ thân không thể giữ đại tỷ ở lại?"
Bán Hạ không đành lòng nhiều lời, chỉ an ủi Nhẫn Đông: "Nhà có gia quy, phụ thân có chỗ khó của phụ thân."
Nhẫn Đông chảy nước mắt nói: "Nhưng phụ thân tại sao không vì chúng ta mà suy nghĩ chứ. Ta sắp gả cho Mộc Dương rồi, Mộc Dương về sau sẽ là tộc trưởng , nếu như ta ngay cả chút đồ giống đồ cưới cũng không có, chính là làm cho hắn bẽ mặt."
Bán Hạ thay nàng lau sạch nước mắt, dịu dàng nói: "Không quan trọng, người trong thôn biết tình cảnh nhà chúng ta, sẽ không chê cười muội."
Nhẫn Đông vẫn không tháo nút thắt trong lòng, buồn buồn nói: "Cả đời chỉ có một lần, ai không muốn làm lớn một chút chứ."
Bán Hạ sờ sờ đầu của nàng: "Tin tưởng Mộc Dương, cũng phải tin tưởng Tộc trưởng, bọn họ sẽ không để cho muội phải thất vọng."
Nhẫn Đông trong lòng lúc này mới hơi dễ chịu hơn, nghe lời Bán Hạ khuyên nhủ bưng cơm lên bắt đầu ăn.
Khuyên nhủ muội muội xong, Bán Hạ lại tới an ủi phụ thân, nàng biết phụ thân đối với ba nữ nhi đều yêu như trân bảo, tỷ tỷ lần này trở về, phụ thân tuy trên mặt tức giận, nhưng trong lòng khẳng định không dễ chịu.
Sau khi phụ tử hai người nói chuyện một hồi, phụ thân lúc này mới nói: "Nếu đúng như lời nàng nói, ngược lại có thể đi tới chỗ Tộc trưởng, xin ý kiến của hắn."
Bán Hạ trong lòng âm thầm cau mày, nhưng nghĩ tới phụ tử tình thâm, phụ thân rốt cuộc vẫn yêu cầu Tộc trưởng để Nghênh Xuân lưu lại. Nhưng chỉ là không biết nàng ta ở lại lần này, lại muốn cho mang đến sóng gió gì cho người Vọng Tộc.
Nghênh Xuân muốn trở lại, người trong thôn rất đều biết tin, người người đều nhắc đến. Cuối cùng Tộc trưởng lên tiếng, nói là để Nghênh Xuân đến chỗ của ông, ông muốn tự mình hỏi vài câu.
Cùng đi với Nghênh Xuân là Bán Hạ, trên đường đến nhà Tộc trưởng, Nghênh Xuân hiển nhiên hơi sợ hãi, thấp thỏm nói: "Bán Hạ, muội nói xem Tộc trưởng sẽ để ta ở lại sao?"
Bán Hạ lắc đầu: "Tỷ tỷ, ta cũng không biết."
Tộc trưởng mặc dù lớn tuổi, nhưng cặp mắt kia có thể nhìn thấu lòng người, Nghênh Xuân sợ là không thể gạt được Tộc trưởng .
Đến nhà Tộc trưởng, Tộc trưởng để Nghênh Xuân một mình đi vào, Bán Hạ chờ ở bên ngoài . Chỉ chốc lát sau, Nghênh Xuân đi ra, mặt lộ vẻ vui mừng: "Bán Hạ, ta có thể trở lại thôn rồi."
Bán Hạ trong lòng kinh ngạc, chỉ là vẫn nói: "Vậy thì tốt, chúng ta một nhà có thể ở cùng một chỗ."
Lúc này, chỉ nghe được trong nhà Tộc trưởng có tiếng nói vang lên: "Bán Hạ, cháu đi vào đây."
Bán Hạ vội vàng ứng tiếng, đi vào nhà gặp Tộc trưởng.
Mấy ngày không thấy, Tộc trưởng giống như già hơn rồi, hắn vuốt ve xương thú trong tay, xem xét kỹ lưỡng cô nương Bán Hạ đứng ở cửa.
Bán Hạ nghi ngờ vì sao Tộc trưởng gọi mình đi vào, chỉ là nàng vừa đúng lúc cũng có chuyện muốn nói với Tộc trưởng.
Nhưng vẫn là Tộc trưởng mở miệng trước: "Bán Hạ, tỷ tỷ của cháu, ta đã đồng ý nàng ở lại."
Bán Hạ gật đầu: "Vâng, Tộc trưởng, ta đã biết."
Tộc trưởng từ ái cười cười: "Có phải hay không cảm thấy rất kỳ quái?"
Bán Hạ kinh ngạc, ngay sau đó liền hiểu ý tứ của Tộc trưởng, thì ra Tộc trưởng cũng nhìn ra lần này tỷ tỷ trở về là có mục đích.
Bán Hạ cuối cùng cũng đem nghi ngờ của mình hỏi ra: "Tại sao vậy, Tộc trưởng tại sao giữ tỷ tỷ ở lại?"
Tộc trưởng không đáp lời, chỉ là ý bảo Bán Hạ đến gần hơn. Bán Hạ đến gần, Tộc trưởng cầm xương thú đưa cho Bán Hạ nhìn.
Bán Hạ cẩn thận xem xét, chỉ thấy trên xương thú bóng loáng có vết nứt, không khỏi thất kinh.
Nghe nói mỗi Tộc trưởng đều có một xương thú, đây là do Tộc trưởng đời trước truyền xuống . Chỉ khi trong tộc xuất hiện biến cố lớn thì xương thú mới có thể nứt ra.
Tộc trưởng cúi đầu lật quyển giấy da dê cũ nát, thở dài nói: "Là họa thì tránh không khỏi, Vọng Tộc chúng ta, có tai họa."
Bán Hạ khiếp sợ, vội hỏi: "Tộc trưởng, chẳng lẽ không có cách nào ngăn cản sao?"
Tộc trưởng lắc đầu một cái, chỉ vào quyển giấy da dê nói: "Bán Hạ, cháu biết không, đây là những câu chuyện xưa quý báu của Vọng Tộc chúng ta."
Bán Hạ gật đầu, chuyện xưa Vọng Tộc là một trong những tín vật của tộc trưởng, do Tộc trưởng bảo quản, trên đó ghi lại những đại sự xảy ra trong lúc các Tộc trưởng tại nhiệm, từng đời truyền lại.
Tộc trưởng lật quyển giấy da dê từng tờ một, run rẩy nói: "Lão tổ tông Địa Nô lúc lâm chung đã lưu lại di huấn, chúng ta đời đời phải canh giữ thần miếu, cho đến khi thần miếu sụp đổ."
Bán Hạ trước kia mơ hồ có nghe qua lời này, nhưng cũng không biết thiệt hay giả, hôm nay nghe Tộc trưởng nói đến, hẳn là thật, không khỏi cau mày nói: "Tộc trưởng, nhưng thần miếu không còn, người Vọng Tộc ta thời cái gì?"
Bao nhiêu năm rồi, thần miếu đã dung nhập vào cốt nhục người Vọng Tộc, tang sự chuyện vui việc phiền lòng, cúi đầu một cái trước thần miếu, đó là nơi ký thác tinh thần không cách nào vứt bỏ. Nàng không dám tưởng tượng, không còn thần miếu, người Vọng Tộc còn là Vọng Tộc người sao?
Tộc trưởng lắc đầu: "Ta cũng không biết, lịch đại Tộc trưởng cũng đều không biết, chúng ta chỉ biết là chúng ta phải canh giữ thần miếu, chính là vì chờ đợi giờ khắc này. . ."
Tộc trưởng đứng lên, từ từ đi tới trước cái kiếm bằng xương ngay chính giữa nhà: "Hiện tại, thần miếu đã cảnh báo rồi, kế tiếp vô luận xảy ra chuyện gì, chúng ta liền đem tất cả giao cho Kiếm Linh vĩ đại đi, để hắn quyết định sinh tử vinh nhục người Vọng Tộc."
Nói xong cái này, Tộc trưởng chợt quay đầu lại, kéo Bán Hạ nói: "Bán Hạ, , cháu nói một chút chuyện nha nha thảo đi."
Bán Hạ vốn muốn nói, chỉ là bởi vì chuyện nhìn xương thú biết trong tộc sắp có đại nạn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên mở miệng thế nào. Lúc này Tộc trưởng chủ động nhắc tới, vội đem chuyện mình vào núi như thế nào, như thế nào gặp được Vô Mạt, Vô Mạt đã trợ giúp mình lấy được nha nha thảo thế nào nói rõ một lần.
Tộc trưởng sau khi nghe xong, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Hài tử, cháu cảm thấy Vô Mạt là hạng người gì?"
Bán Hạ bị hỏi vấn đề này có chút luống cuống, nhưng vẫn sửa sang lại ý nghĩ, bình tĩnh mà nói: "Hắn thiện lương, có tình có nghĩa, cũng rất có tài."
Tộc trưởng nghe xong cười: "Bán Hạ, cháu rất ngưỡng mộ hắn?"
Bán Hạ đỏ mặt , nhưng vẫn gật đầu nói: "Đúng vậy. . . . . ." Nàng lấy dũng khí tiếp tục nói: "Nhưng nếu Bán Hạ nói mình muốn gả cho Vô Mạt, phụ thân không chừng sẽ tức chết, cho nên Bán Hạ tới để khẩn cầu Tộc trưởng, đến lúc đó chỉ cần Lão Nhân Gia một câu nói, ai cũng không dám phản đối gì."
Tộc trưởng nghe cười ha ha, rất hứng thú hỏi: "Vậy Vô Mạt thì sao, hắn nghĩ như thế nào?"
Nhắc tới Vô Mạt, Bán Hạ tựa như đưa đám: "Hắn đối với ta hình như cũng có chút ý tứ, nhưng luôn tránh né, ta không hiểu hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào."
Tộc trưởng nghe lời này, trầm ngâm một phen, vỗ vỗ vai Bán Hạ, hiền lành nói: "Bán Hạ, cháu cũng đã nói, Vô Mạt là một đứa bé ngoan. Hắn từ nhỏ đã sống một mình, thật ra cực kì cơ khổ, hắn tránh né cháu nhất định có nguyên nhân của hắn. Ta biết cháu là người dũng cảm, nếu như cháu nguyện ý, vậy thì chủ động đi đến gần hắn đi."
Bán Hạ không dám tin tưởng, nàng cho là mình muốn phải nói rất nhiều miệng mới có thể thuyết phục Tộc trưởng, không ngờ Tộc trưởng sảng khoái đáp ứng như vậy, không nhịn được mừng rỡ.
Tộc trưởng nhìn ngoài cửa sổ, thở dài mà nói: "Ta cũng không phải một lão già ngoan cố không thấu tình đạt lý, hơn hai mươi năm trước ta đã bỏ qua một lần rồi, lần này không nên nữa sai lầm nữa."
Bán Hạ kinh ngạc, hơn hai mươi năm trước bỏ qua một lần, đây là ý gì.
( có khi là ý, tộc trưởng bỏ lỡ mẹ Vô Mạt ý nhỉ)
Tộc trưởng lại hiển nhiên không muốn nhiều lời: "Bán Hạ, ta sẽ tìm phụ thân cháu nói chuyện này, cháu đi ra ngoài trước đi."