• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua mấy ngày nay, Bán Hạ dốc hết khả năng, hết lòng chăm sóc, điều trị thân thể cho Tôn lão gia tử, lại có A Nặc ở một bên tận tâm phục vụ, tinh thần Tôn lão gia tử so với trước kia dần tốt hơn rất nhiều.

Điều này làm cho A Nặc mừng rỡ như điên, càng tận tâm chăm sóc gia gia của mình. Vô Mạt trong khoảng thời gian này cũng không dẫn nó lên núi, để cho nó ở cùng gia gia nhiều hơn.

Bán Hạ bây giờ bụng đã rất lớn, tự tính toán ngày thì hẳn là sắp sinh rồi, liền bảo Vô Mạt đi vào trong núi tìm nụ hoa nhài cho nàng.

Vô Mạt không hiểu: "Hoa nhài, đó là cái gì?"

Bán Hạ nhớ ở trong núi đã từng thấy qua hoa nhài, liền tả lại một lần, Vô Mạt lúc này mới hiểu, hôm sau liền dùng cái sọt cõng trở về rất nhiều hoa nhài.

Bán Hạ buồn cười, nghĩ tới mình sinh tám đứa nhỏ cũng uống không hết được nhiều như vậy a, nàng liền số hoa thừa còn lại để vào phía sau núi, nghĩ về sau nhà ai sinh con liền đưa cho người ta là được. Số hoa nàng giữ lại chia làm hai lọ đá, một cho muội muội Nhẫn Đông, một để tự mình ngâm nước uống.

Nước suối trong lành ngọt dịu, ngâm trà hoa nhài cũng có một phong vị khác, Bán Hạ uống chợt cảm thấy không tệ, liền muốn để Vô Mạt cũng uống chung.

Nhưng trà hoa nhài đưa cho Nhẫn Đông, nàng ta lại nhìn cũng không nhìn một cái, mặc dù Bán Hạ giải thích cho nàng dùng nó thì khi sinh sẽ dễ dàng hơn, nhưng nàng lại tiện tay lấy bộ y phục một bên: "Tỷ, ta không thích mấy thứ cổ quái này." Nói xong liền cúi đầu may y phục, đem Bán Hạ gạt sang một bên.

Bán Hạ trong lòng biết Nhẫn Đông là bởi vì không được làm Tộc trưởng phu nhân mà tức giận, cũng không buồn phiền, vẫn đem lọ hoa nhài để xuống: "Muội trước giữ lại, về sau khi nào thích thì uống một chút, cũng rất tốt."

Đang lúc này Đa Hồn mụ mụ đi vào, bà nhiệt tình bê cho Bán Hạ canh đậu xanh: "Bán Hạ, uống một chút đi, trời nóng bức thế này, uống vừa đúng giải nóng."

Bán Hạ cám ơn, bưng lên uống, vừa uống vừa cùng Đa Hồn nói chuyện, trong đó lại nhắc đến vấn đề đặt tên, Bán Hạ cười nói: "Cũng đã đặt xong, Vô Mạt nói rồi, nếu nữ thì gọi A Thủy, nếu sinh con trai thì gọi là Sơn Diêu."

Đa Hồn mụ mụ nghe xong sững sờ, rất nhanh cả cười: "Vậy ta mong đợi là một nữ hài nhai, A Thủy là một cái tên rất hay." Bà cười , trong đôi mắt có chút hoài niệm.

Bán Hạ biết bà tất nhiên là nhớ đến mẫu thân Vô Mạt, đó là một cấm kỵ trong Vọng Tộc. Mặc dù Vô Mạt đã lần nữa trở thành người Vọng Tộc, nhưng vẫn không có người chủ động nhắc tới A Thủy.

Đa Hồn mụ mụ do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói: "Mấy ngày nay, ta thường xuyên nhớ tới nàng, nếu nàng vẫn còn, bây giờ cũng sắp làm nãi nãi rồi, nàng hẳn là vui mừng lắm!"

Bà lau lau khóe mắt, cười nói: "Ngày khác ta nói cho lão mụ mụ, bà ấy nhất định sẽ vui mừng." Lão mụ mụ thật ra thì cháu chắt đã có rất nhiều, nhưng đời sau của A Thủy lại khác, trong lòng tự nhiên rất chờ đợi.

Bán Hạ gật đầu: "Nói rất đúng, ta cũng đang muốn đi qua thăm bà ấy một chút."

Nghe nói kể từ khi Tộc trưởng qua đời, lão mụ mụ cự tuyệt hiếu tâm của mười một người con muốn chăm sóc nàng, lại muốn một mình ở tại ngôi nhà cũ. Các con mặc dù có lòng hiếu kính, nhưng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là thay phiên đến thăm bà.

Bán Hạ cùng Đa Hồn mụ mụ nói chuyện một lát, liền cáo từ đi đến chỗ lão mụ mụ. Vừa vặn Phí đang ở đó nấu cơm cho lão mụ mụ, Phí thấy Bán Hạ cũng không hề nói nhiều, chỉ đi thẳng ra ngoài, để lão mụ mụ cùng Bán Hạ nói chuyện.

Lão mụ mụ lôi kéo tay Bán Hạ, dặn dò rất nhiều, người đã già, khó tránh khỏi hoài niệm, thích nói chuyện trước kia. Khi bà nghe thấy nếu là con gái định đặt tên là A Thủy, ngẩn người, tiếp đó liền khóc: "Sau khi sinh, nhớ đưa đến đây để cho ta nhìn một cái."

Bán Hạ vội cười nói: "Đó là tự nhiên rồi, đến lúc đó ta cùng Vô Mạt sẽ mang theo con đến đây để gặp lão nhân gia ngài."

Khi Bán Hạ đi ra khỏi phòng, chỉ thấy Phí đã làm xong cơm tối, một mình đang ngồi trên ghế đá ở trong sân dưới tàng cây ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Phí thấy Bán Hạ đi ra, gật đầu lên tiếng chào, Bán Hạ liền đi về nhà.

=== ======

Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, Bán Hạ chỉ huy A Nặc cùng Vô Mạt đem lương thực dự trữ trong sơn động sau nhà ra phơi nắng. Món ăn chính của người Vọng Tộc chính là thịt, thịt không bảo quản được quá lâu, cho nên bình thường người Vọng Tộc đều phơi nắng làm thịt khô, khi ăn lấy nước ngâm hoặc nấu lại. Hôm nay Bán Hạ sợ những thứ thịt khô này bị ẩm hư, liền thừa dịp thời tiết tốt, đem những thứ đặt sâu trong sơn động chuyển ra, bày trong viện nhà mình phơi nắng.

A Nặc từ khi hiểu chuyện liền theo gia gia lưu lãng tứ xứ ăn xin, vốn là ăn bữa có bữa không, hôm nay nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, cũng rất vui vẻ, vừa phơi, vừa chọn những miếng thịt khô đẹp mắt để cầm cho gia gia nhìn.

Tôn lão gia tử ngồi ở trên cái ghế Vô Mạt dùng dây rừng chế thành, phía dưới còn có hai bánh xe gỗ, để A Nặc đẩy ông đi khắp nơi đi.

Ông cười ha hả nhìn thịt khô tôn tử đưa tới, đợi đến khi tôn tử lại đi giúp Bán Hạ làm việc, một mình ông ngửa đầu nhìn xuyên qua cành lá rậm rạp nhìn về bầu trời

Cả đời này, nghèo khổ khốn cùng, vốn là còn lo lắng cho tôn tử sau khi mình mất sẽ chịu khổ, bây giờ gặp được người tốt rồi, ông không còn sợ nữa.

Ông vịn vào tay ghế, suy yếu tựa lưng vào ghế ngồi, híp mắt nghĩ, tôn tử về sau sẽ lớn lên , ông không cần lo lắng. . . . . . Không lo lắng. . . . . .

Giữa trưa trời cực nóng, khi Bán Hạ cùng A Nặc đem thịt khô cũng chia đều trên mặt đất xong, Bán Hạ sợ Tôn lão gia tử khát nước, vì vậy bảo A Nặc đi rót chén nước cho Tôn lão gia tử uống.

A Nặc cười ngẩng đầu nhìn về gia gia, lớn tiếng hỏi: "Gia gia, ta lấy nước cho người nha."

Nhưng Tôn lão gia tử ngước đầu nhìn trời, không có tiếp lời.

A Nặc vui sướng chạy tới: "Gia gia, người khát sao?"

Tôn lão gia tử vẫn không trả lời.

A Nặc lập tức sửng sốt, vội vàng cúi xuống, lắc lắc thân thể gia gia: "Gia gia, gia gia, người tỉnh lại đi!"

Bán Hạ cũng vội đi qua, tay run run đưa đến dưới mũi. . . . . .

A Nặc cơ hồ nín thở mà nhìn Bán Hạ, mắt thẳng nhìn chằm chằm Bán Hạ, e sợ nàng sẽ nói ra chuyện mình sợ nhất.

Sau một lúc lâu, Bán Hạ cúi đầu, thở dài một tiếng.

A Nặc đã không cần hỏi nữa, nó từ trong mắt của Bán Hạ đã nhìn ra.

Nó thẫn thờ đưa mắt chuyển dời đến trên mặt gia gia, gia gia hơi hí mắt lại, ngước nhìn trời xanh, bóng cây vụn vặt phủ trên gương mặt còn mang theo ý cười của ông.

Ông ra đi rất an tường.

A Nặc cúi đầu, quỳ gối xuống lạy.

=== ====

Vô Mạt gọi những người khác tớ, giúp A Nặc hạ táng Tôn lão gia tử. Mộ của Tôn lão gia tử chọn tại bên ngoài thôn dưới chân núi Thượng Cổ, nơi đó mai táng một vài người đến từ nơi khác lúc trước vì tầm bảo mà cuối cùng chết tha hương ở nơi này. Vô Mạt tìm đến một khối đá thượng hạng, dùng đục khắc vài chữ to, giúp Tôn lão gia tử dựng bia mộ.

A Nặc suốt hai ngày cơ hồ không ăn cái gì, nhìn thân thể nhỏ bé cô lãnh (cô đơn + lạnh lùng) đứng ở trước cái xe lăn mà Tôn lão gia tử đã từng ngồi, Bán Hạ đau lòng chua xót. Không may mấy ngày nay nàng bụng thỉnh thoảng cảm thấy khó chịu, cảm giác có thể sắp phải sinh, cũng không còn sức lúc nào cũng chăm sóc nó.

A Nặc thẩn thờ ngẩng đầu lên, nhìn Bán Hạ: "Thẩm thẩm, người không phải chăm sóc ta...ta chính là muốn đứng một lúc, người trở về nhà đi."

Nhưng hắn mới vừa nói xong lời này, liền thấy Bán Hạ lộ vẻ mặt khổ sở ôm bụng.

Hắn nhất thời nhíu chân mày, lo âu tiến lên đỡ Bán Hạ: "Thẩm thẩm, người làm sao vậy?"

Bán Hạ khổ sở mặt cơ hồ muốn nhíu chung một chỗ, vô lực nói: "Ta...ta sợ là muốn sinh. . . . . . Nhanh, giúp ta, giúp ta đi gọi Thất Cân bà bà. . . . . ."

A Nặc liền vội vàng gật đầu, lập tức nhanh chân định chạy đi gọi, nhưng hắn lại không yên lòng nhìn Bán Hạ đang đau đớn, không thể làm gì khác hơn là trước đỡ nàng ngồi xuống, lúc này mới vội vàng chạy đi ra cửa.

Hôm nay thật sự là không may, vừa vặn Vô Mạt đi lên núii, hắn vốn chỉ muốn thừa dịp Bán Hạ còn chưa sinh nhanh chóng săn một con Dã Trư để làm canh móng heo cho Bán Hạ uống..., ai biết lại vừa đúng bỏ lỡ.

Chỉ chốc lát sau, A Nặc liền đỡ Thất Cân bà bà trở về, theo sau còn có Dã Hoa nương tử cùng với mấy phụ nhân khác trong thôn đến muốn giúp một tay. A Nặc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vì còn nhỏ cũng không giúp được gì, không thể làm gì khác hơn một mình đứng ngốc ở trong sân.

Đứng một lát, hắn nhìn thấy Truy Phong, chỉ thấy Truy Phong đang thở phì phì, trong lòng hắn thoáng qua nảy ra một ý niệm, không bằng cưỡi ngựa đi lên núi thông báo cho Vô Mạt thúc thúc?

Nghĩ tới đây, hắn đánh bạo đi tới trước Truy Phong, thương lượng nói: "Truy Phong, ta có thể cưỡi ngươi lên núi không? Ngươi dẫn ta lên núi, nói cho Vô Mạt thúc thúc, thẩm thẩm muốn sinh rồi."

Truy Phong vẫy vẫy cái đuôi, chân hơi động đậy.

A Nặc nghiêm túc nói: "Ngươi nếu không nói lời nào, vậy ta coi ngươi như đồng ý."

Nói xong hắn thử thăm dò lên ngựa, nhưng Truy Phong là một con ngựa cao lớn a, hắn nhỏ thấp làm sao leo lên được! Như thế thử mấy lần, hắn đang suy nghĩ muốn bê ghế đá đến để leo lên ngựa hay không thì Truy Phong chợt hạ thấp chân xuống.

A Nặc mừng rỡ, vội vàng xoay mình leo lên. Hắn ngồi lên ngựa xong, Truy Phong đứng lên, phóng chân chạy lên núi.

=== =========

Có lẽ là nhờ Bán Hạ đã uống trà hoa nhài, nàng cũng không cảm thấy đặc biệt khó chịu khổ sở mà thuận lợi sinh con. Nghe tiếng khóc mềm mại mà vang dội của đứa trẻ, nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Dã Hoa nương tử vội vàng lấy bát canh nóng đã chuẩn bị lúc trước cho Bán Hạ uống..., đang uống, Thất Cân bà bà đem đứa nhỏ tắm rửa sạch sẽ ôm đến bên cạnh Bán Hạ, cười ha hả nói: "Là một nữ nhi!"

Bán Hạ ôm qua đứa nhỏ này, lại thấy nó tuy còn nhỏ, tóc lại rất tốt, lông mày thế nhưng cũng có, khóe mắt rất dài, miệng nhỏ hơi chu ra.

Thất Cân bà bà lại đây ngồi, từ ái cười nói: "Đứa nhỏ này rất tốt, ta đỡ đẻ rất nhiều người, chỉ chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào mới sinh đã có tóc tốt như vậy."

Bán Hạ mím môi cười, lại thấy cánh tay nhỏ rất tròn nẳn giống mẩu ngó Sen của nó, quả đấm nhỏ cũng mềm mại, không khỏi càng nhìn càng yêu, ở trong lòng nhẹ nhàng gọi một tiếng "A Thủy" .

Đúng lúc này, Vô Mạt từ bên ngoài vô cùng lo lắng trở lại, trên mặt hắn chảy đầy mồ hôi, vừa vào nhà liền hỏi: "Bán Hạ, nàng không sao chứ?"

Dã Hoa nương tử từ một bên trêu ghẹo nói: "Không có chuyện gì, Tộc trưởng đại nhân, mau nhìn khuê nữ nhà ngài đi."

Vô Mạt vẫn luôn lo lắng cho Bán Hạ, hoàn toàn không nghe được lời nói của Dã Hoa nương tử, đứng trước kháng nhìn Bán Hạ, chỉ thấy Bán Hạ mặc dù suy yếu, nhưng tinh thần ngược lại không tệ, lúc này mới yên lòng. Sau đó mới cúi đầu nhìn tiểu oa nhi: "Là con trai còn là con gái?" Thì ra mới vừa rồi Dã Hoa nương tử nói với hắn hẳn là một chữ không nghe lọt tai.

Dã Hoa nương tử cười nói: "Là một nữ nhi mập mạp!"

Vô Mạt hai tay cẩn thận từng li từng tí bế đứa nhỏ, đúng vào lúc này, tiểu nữ oa chợt cố gắng mở ra hai mắt dài nhỏ, lấy một loại tư thái ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống khinh thường liếc Vô Mạt một cái, sau đó liền nhắm mắt lại dưỡng thần.

Vô Mạt ngơ ngác nhìn nữ oa, ngẩng đầu lên lắp bắp nói với Bán Hạ: "Nó, nó mới vừa rồi nhìn ta một cái."

Là nhìn ngài một cái, xem thường nhìn ngài một cái đó, Dã Hoa nương tử ở trong lòng trêu ghẹo mà cười, chỉ là nàng không dám nói ra ngoài, dù sao Vô Mạt bây giờ cũng là tộc trưởng, nói chuyện với Tộc trưởng luôn phải chú ý thu liễm.

Nhìn Vô Mạt mừng đến không biết phải làm sao, Bán Hạ mím môi cười đến hạnh phúc.

A Nặc từ cạnh cửa đi tới, từ xa nhìn đứa bé trong tay Vô Mạt, trong đôi mắt lộ ra tò mò.

Bán Hạ thấy, vội kêu A Nặc đi vào, A Nặc đi tới, từ một bên nhìn chằm chằm đứa nhỏ A Thủy suy nghĩ. Bán Hạ không thể nín được cười, thầm nghĩ A Nặc mặc dù thường ngày nhìn qua dáng vẻ rất thành thục, nhưng rốt cuộc vẫn là đứa bé bảy tuổi thôi, nhìn đứa nhỏ vừa sinh, tự nhiên cảm thấy thật mới lạ. Lập tức liền bảo Vô Mạt đem A Thủy cho A Nặc ôm.

Vô Mạt hơi không nỡ, chậm chạp đem A Thủy đưa tới tay A Nặc, còn nhẹ thanh dặn dò: "Cẩn thận một chút nha, không được dọa bé."

A Nặc nâng tiểu oa nhi, giống như đang cầm bảo bối trân quý nhất thế gian, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt dần dần lộ ra nụ cười, ngẩng đầu nhìn Bán Hạ nói: "Thẩm thẩm, A Thủy thật là xinh đẹp!"

A Thủy mặc dù vừa sinh ra, nhưng mắt phượng hẹp dài, lông mày rõ ràng, còn có miệng nhỏ mềm mại hơi cong lên, cũng đã có dáng vẻ của tiểu mỹ nhân rồi.

Lúc này Thất Cân bà bà lên tiếng: "Được rồi, các ngươi lớn nhỏ hai người đi ra ngoài trước, để A Thủy ngủ đã, Bán Hạ cũng phải nghỉ ngơi."

Thấy vậy, A Nặc lưu luyến mà đem A Thủy giao cho Dã Hoa nương tử, lôi kéo Vô Mạt đang càng không muốn rời đi đi ra khỏi nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK