Thẩm An có chút hoảng hốt, giống như trước mắt lại xuất hiện hình ảnh mình bị đàn quái vật này truy đuổi, hoảng sợ trốn chạy không biết chọn đường nào.
Đột nhiên đôi mắt bị che khuất, phía sau là ôm ấp ấm áp, “An An, đừng sợ.”
Thẩm An lấy lại tinh thần, kéo bàn tay thon dài ấm áp xuống, quay đầu cười nhạt, “Anh, em không sao.”
Thẩm Duệ nhìn Thẩm An thật kỹ, khóe miệng vẽ lên nụ cười ôn nhu, sờ sờ đầu Thẩm An, quay đầu nhìn Lưu Khiết, “Kết nối với mạng vệ tinh, nhìn xem tình trạng lộ trình chúng ta sắp đi.”
Lưu Khiết gật đầu, ấn ấn di động trong tay, Thẩm An tò mò vươn người qua nhìn nhìn, quay đầu nhìn Thẩm Duệ, “Anh! Đó là điều khiển từ xa?”
“Nói chính xác thì đó là bàn phím điều khiển, mà này, là màn hình.” Từ Trường Thiên cười ha ha giải thích, trên mặt không giấu được đắc ý, “Mỗi chiếc Hummer đều có một cái màn hình, mỗi đội trưởng ngành đều có một di động.
Chúng ta có thể truy cập mạng vệ tinh mọi lúc mọi nơi, nếu không cẩn thận lạc nhau, chúng ta cũng có thể thông qua mạng vệ tinh và di động, cùng với đồng hồ định vị tìm đến đối phương.”
Thẩm An nghe, khâm phục thật nhiều, trong ba tháng có thể làm ra loại thiết bị nghịch thiên này, lợi hại!
“Anh Từ, anh thật trâu (trâu bò =]])!” Thẩm An giơ ngón tay cái lên, thành khẩn ca ngợi.
Ai biết Từ Trường Thiên lại cứng người, còn Bạch Cảnh Khanh thì vui sướng khi người gặp họa.
Từ Trường Thiên rơi lệ trong lòng, cái kia, Thẩm đại nhân à, có thể đem ánh mắt âm u của ngài dời đi không? Thẩm An đệ đệ ca ngợi tôi, cũng không phải tự tôi muốn a!
Thẩm Duệ chỉ cười ôn nhu lại lộ ra âm trầm, thấp giọng ôn hòa nói, “An An, mạng vệ tinh và di động anh Từ đã nghiên cứu hơn năm năm, mấy ngày trước thật vất vả mới thành công. Bất quá, hiện tại xem ra vẫn không đủ hoàn mỹ. Em xem, hình ảnh trực tiếp từ vệ tinh cũng không có biện pháp làm rõ nét hơn …” Thẩm Duệ cười mỉm, không dấu vết phá hư hình tượng Từ Trường Thiên.
Từ Trường Thiên giận mà không dám nói gì, chết tiệt, có thể làm ra thứ này cũng đã là nghịch thiên rồi! Muốn vệ tinh trực tiếp hình ảnh rõ nét?! Em gái anh! Trước tiên trang bị vệ tinh riêng. cho tôi đi! Đây đều là xài trộm vệ tinh chính phủ mới xây dựng được mạng vệ tinh đó biết không?
—— mặc kệ trong lòng gào thét như thế nào, Từ Trường Thiên giận mà không dám nói gì. Vẫn là Bạch Cảnh Khanh bên cạnh an ủi xoa bóp ngón tay Từ Trường Thiên, Từ Trường Thiên trong lòng cảm động.rơi lệ, chỉ có Khanh Khanh nhà mình tốt thôi.
Thẩm An nghiêm túc nghe, nghe xong, thật nghiêm túc gật đầu, “Dạ, anh Từ vất vả nhiều rồi.”
Khóe miệng Thẩm Duệ cứng đờ, lập tức nụ cười càng sâu.
Từ Trường Thiên chỉ cảm thấy da đầu run lên, lưng ứa ra mồ hôi lạnh, Bạch Cảnh Khanh vội ho nhẹ một tiếng, dời đề tài đi chỗ khác, hỏi, “Hiện tại, chúng ta trực tiếp đi đường cao tốc?”
“Đường cao tốc hiện tại khẳng định không tốt, khẳng định mặt đường đã bị động đất phá hư, hiện tại cũng khẳng định có rất nhiều người đều đổ xô vào đường cao tốc. Chúng ta sẽ đi dã lộ.” Thẩm Duệ liếc Từ Trường Thiên, thản nhiên nói với Bạch Cảnh Khanh.
Chu Vũ gật đầu, “Tôi đồng ý.”
“Tán thành.” Bạch Cảnh Khanh tùy ý nói, dù sao đi nào con đường đều được, có thể lập tức rời khỏi thành phố này là tốt rồi.
“Tán thành!” Từ Trường Thiên phất tay nói.
Lưu Khiết gật đầu, “Tán thành.”
“Tốt. Như vậy, sau khi trở về, mỗi người mở màn hình trên xe mình, để mọi người cũng hiểu biết tình huống bên ngoài.” Thẩm Duệ mỉm cười nói.
Chu Vũ hơi suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý nói, “Phải.”
Trong căn cứ cũng có mấy con quái vật, nhưng đều bị đông lạnh hết, không cho bọn họ hiểu biết thêm tình hình khủng bố bên ngoài, chỉ sợ bọn họ sẽ cho rằng mạt thế cũng không có gì đáng sợ.
Thẩm An nghĩ nghĩ, định nhấc tay, nhưng lại rụt về, hắn có thể nghe ké hội nghị, nhưng không thể lên tiếng trong hội nghị.
Theo tục ngữ nói, trong triều có thân thích sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái, tuy rằng nhóm anh Từ anh Chu có lẽ sẽ không để ý, nhưng một cái đoàn thể muốn vững bền thì những vấn đề chi tiết nhất định phải suy xét đến. Huống chi, Anh hai rất để ý mình, cho nên càng không thể để cho Anh hai thêm khó xử.
—— mặc dù hắn biết Anh hai sẽ không khó xử. Nhưng hắn cũng không nguyện ý tạo thêm một tai họa ngầm cho đoàn thể chưa xác định được tương lai này.
“Tốt, hiện tại đều trở về xe của mình đi.” Thẩm Duệ đưa tay lặng lẽ ra hiệu với Dương Sở Thuần đang ngồi ôm tay lái, ý bảo Dương Sở Thuần tránh ra.
Dương Sở Thuần tiếc nuối sờ sờ tay lái, tuy rằng hắn ngồi chung Hummer với Chu đội, nhưng Chu đội keo kiệt không chịu để cho hắn lái xe, khó có cơ hội lái chút xíu rồi trả lại …
Dương Sở Thuần lầm bầm xuống xe, đã bị Chu Vũ lôi đi.
Thẩm Duệ lên vị trí lái xe, Thẩm An ngồi vị trí phó lái, dãy ghế phía sau đã trống không.
“Anh, em có ý tưởng này.” Thẩm An nhẹ giọng nói.
Thẩm Duệ cười nhìn Thẩm An, “Nói đi.”
“Em nghĩ nên đi chậm một chút, nếu trên đường gặp được quái vật, mọi người tranh thủ luyện tập. Tất cả mọi người còn chưa chính thức đối chiến với quái vật, như vậy không tốt. Nếu quái vật đột nhiên đánh lén, mọi người không quen thuộc quái vật, đến lúc đó luống cuống tay chân liền phiền toái.” Thẩm An lựa lời nói, tận lực đem ý tưởng của mình biểu đạt rõ ràng ngắn gọn, “Còn nữa, em nghe anh Lưu nói, có vài thứ còn chưa chuẩn bị đủ, nếu trên đường gặp được siêu thị, mọi người cũng có thể đi vào tìm xem.”
Thẩm Duệ nghe, khẽ gật đầu, ấn nút đỏ thẫm trên đầu xe, mở bộ đàm liên lạc: “Lão Chu, chúng ta đi xx lộ, báo cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ diễn tập thực chiến, đội thứ nhất ra trận cho bọn họ tự nguyện báo danh, còn lại tự cậu an bài.”
Trong xe thật nhanh vang lên giọng lạnh lùng của Chu Vũ: “Hiểu rõ.”
Treo bộ đàm, Thẩm Duệ nhìn Thẩm An, nhu hòa cười nói, “An An, vì sao vừa rồi em không đề cập với mọi người?”
Thẩm An nhìn Thẩm Duệ, “Anh, như vậy không tốt.” Về phần vì sao không tốt, Anh hai thông minh vậy không cần hắn nói nhiều.
Quả nhiên, Thẩm Duệ chỉ đưa tay xoa xoa tóc Thẩm An, nhẹ giọng thở dài, “An An, cho dù không mang theo bọn họ, người một nhà chúng ta cũng có thể bình an tới tây bộ …” Nhà bọn họ, cho dù là mẹ có giá trị vũ lực yếu nhất cũng không phải dễ khi dễ, huống chi, bọn họ còn có tử phủ không gian …
“Nhưng mà, anh, nếu như vậy, ba mẹ và chị sẽ không vui, anh cũng sẽ không vui.” Thẩm An thấp giọng nói.
—— người đi theo bọn họ, không phải nói bỏ qua có thể bỏ lại.
Quan trọng là, trong mạt thế, chẳng lẽ chỉ có bỏ rơi những người khác mới có thể sống sót?
Cho tới bây giờ nhân loại cũng không phải sinh vật dựa vào vứt bỏ đồng bào để sinh tồn.
Anh hai không phải người tốt, nhưng nếu không vừa mắt liền vứt bỏ anh em, cũng không phải là Anh hai Thẩm Duệ của hắn!
Thẩm Duệ cười khẽ, đôi mắt ôn nhu nhìn Thẩm An thật lâu, An An … Quả nhiên hiểu hắn… An An như thế sao hắn có thể buông tay?
Ánh mắt Thẩm Duệ thâm sâu lại nhu hòa đến cực điểm làm Thẩm An trong lòng nhảy loạn, vội dời mắt đi chỗ khác, ho nhẹ một tiếng, nói, “Anh, em cũng muốn tham gia luyện tập.”
Thẩm Duệ vừa nghe, nhíu mày, nhưng nhìn ánh mắt Thẩm An cố chấp, chỉ có thể xoa xoa tóc Thẩm An, giận dữ nói, ”Cũng được.”
Thẩm An vội ấn nút đỏ, “Anh Chu, em muốn báo danh!”
“Cái gì?! An An! Em báo danh cái gì?!” Lại không ngờ người trả lời hắn là Thẩm Uyển.
Thẩm An mờ mịt nhìn Thẩm Duệ, hở? Xảy ra chuyện gì?
Thẩm Duệ mỉm cười, “Đây là bộ đàm nội bộ, xe trong đoàn đều có thể nghe được.”
“Thẩm An đệ đệ, hoan nghênh cậu tham gia tiểu đội siêu nhân a!” Tiếp theo vang lên chính là tiếng cười hì hì của Dương Sở Thuần.
Thẩm An không còn gì để nói, tiểu đội siêu nhân?
“Tiểu An! Cậu muốn tham gia sao? Từ Trường Thiên!! Anh làm gì đó?! Đặt rồi rời tay! Anh không được đổi ý!” Bạch Cảnh Khanh đột nhiên nổi giận quát.
“Từ từ chờ đã!!! Mấy người rốt cuộc đang nói cái gì?! Siêu nhân?! Cái gì siêu nhân?! Ai đặt cái tên ngu ngốc này?!” Thẩm Uyển vội vàng quát.
Vì thế… Trong bộ đàm loạn thất bát tao la hét ầm ĩ.
Thẩm An yên lặng bịt lỗ tai, nhìn Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ cười, ngón tay gõ gõ đầu xe, âm thầm dùng giọng đáng sợ, “Yên lặng!”
Giọng nói không lớn, chỉ một thoáng lại áp hết mọi tiếng động, trong bộ đàm thông tấn chỉ còn có Thẩm Duệ thản nhiên nói, “Nhiệm vụ tham gia diễn tập đánh quái, đội thứ nhất, tên: tiểu đội siêu nhân, người đặt tên: Dương Sở Thuần, người tham gia, hiện tại báo danh ——”
“Chu Vũ.”
“Dương Sở Thuần.”
“Thẩm An”
“Lưu Khiết”
“Thẩm Uyển” đột ngột vang lên giọng nữ thanh thúy dễ nghe, làm Thẩm An ngẩn người, lập tức bình tĩnh nghe.
Thẩm Duệ cũng chỉ hơi hơi nhướng mày, liền thản nhiên nói, “Tiếp tục! Còn nữa không? Hạn mức cao nhất mười người.”
“Tống Binh!”
“Đại Ngưu!”
“Phương Nhất!”
…
“Từ Trường Thiên!”
“Lý gia tứ nhật vương!” đột nhiên có tiếng rống lên làm Thẩm An hoảng sợ, lập tức 囧, Lý gia tứ nhật vương, là bốn anh em Giáp Ất Bính Đinh họ Lý?
Thẩm Duệ cười ôn hòa, “Tốt! Hiện tại, trừ bỏ Từ Trường Thiên và bốn anh em họ Lý, những người khác chuẩn bị!”
“Khoan đã!!” Từ Trường Thiên trầm giọng mở miệng, “Thẩm đại nhân, vì sao chúng tôi không thể tham gia?!”
“Bởi vì cậu phải cùng tôi lưu thủ! Hiểu chưa?” Thẩm Duệ tùy ý thản nhiên nói.
Từ Trường Thiên đình trệ, lập tức rầu rĩ nói, “Cũng được.”
Nhưng bởi vì có nhạc đệm này, mọi người cũng biết cái nút đỏ có chỗ tốt, vì thế, trước khi đoàn xe tiến vào phố XX, Thẩm An không ngừng nghe thấy giọng nói của Thẩm Uyển và Dương Sở Thuần:
“Siêu nhân thì sao chứ? Siêu nhân đánh quái thú cô không biết hả!”
“Câm miệng! Chẳng lẽ cậu không biết một trăm câu chuyện siêu nhân và quái thú tương thân tương ái không thể không nói sao?!”
“… Đó là cái gì? Siêu nhân cùng quái thú tương thân tương ái?! Cô lừa quỷ a! Không tin!”
“Hừ! Tóc ngắn óc nông cạn!”
“Cô nói cái gì?!”
“Đều câm miệng!” Bạch Cảnh Khanh nổi giận quát một câu, nhưng lập tức lại bình thản nói, “Mua xong rời tay! Còn có ai muốn đặt cược không?”
“Tiểu Bạch, tôi mua Thẩm An giết được nhiều quái thú nhất!”
“Hả? Vì sao là Thẩm An? Rõ ràng Chu đội giá trị vũ lực rất cao mà?”
“Ngạch, tôi cũng mua An An …