• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Trường Thiên hiểu ý, nói rằng, “Lão nhân này chẳng những khôn khéo, còn rất khó tính, Khanh Khanh nói năm đó một môn duy nhất hắn phải thi lại chính là môn của Phương lão đầu!”

Thẩm Duệ cười cười, “Không hề gì, người thông minh dễ dàng làm việc.”

“Đúng rồi, có một việc tôi không rõ, lúc trước chúng ta chuẩn bị vật tư, vì sao không chuẩn bị nhiều thêm một ít lương thực, không phải chúng ta có không gian sao?” Từ Trường Thiên không hiểu hỏi, nghi hoặc nhìn Lưu Khiết, “Trong hậu cần bộ tính luôn cả cậu là có ba cái không gian rồi.”

“Còn có Thẩm An.” Chu Vũ một bên bổ sung, dừng một chút, còn nói thêm, “Chúng ta muốn đến Tây bộ, trên đường chúng ta đã chuẩn bị sẵn kho hàng, có thể bổ sung đủ vật tư cho chúng ta, sao phải cố ý vào thành phố?”

Thẩm Duệ vung tay, bày ra kết giới, mới lên tiếng nói rằng, “Sống ở gian nan khổ cực, chết vào yên vui. Đây là mạt thế, không phải thịnh thế, số lượng lão Lưu thông báo trong bộ đàm đều không phải là số lượng thật, lão Lưu, nói xem lương thực và nước hiện tại của chúng ta có thể duy trì bao lâu?”

“Cung ứng ở mức hạn chế thấp nhất, chúng ta có thể duy trì ba tháng.” Lưu Khiết nói.

“Tôi không muốn người trong đoàn đội sống an nhàn mất đi ýchí chiến đấu, mỗi người đều yêu cầu rèn luyện nghiêm túc, như vậy, cho dù tương lai đoàn đội chúng ta giải tán, bọn họ cũng có thể dựa vào chính mình sinh tồn trong mạt thế. Mà không phải ngồi chờ chết.” Thẩm Duệ nghiêm túc nói.

Mấy người Chu Vũ và Từ Trường Thiên không khỏi rùng mình, Thẩm An và Dương Sở Thuần đều yên tĩnh, lẳng lặng nhìn Thẩm Duệ.

“Sưu tầm vật tư đối với chúng ta có thể có hoặc không, nhưng không thể thiếu rèn luyện.” Ngữ khí Thẩm Duệ bình thản, nhưng thái độ cực kỳ nghiêm túc.

Chu Vũ nghe xong, khẽ gật đầu, “Tôi hiểu được ý của anh, nhưng, Thẩm Duệ, như vậy chẳng phải chúng ta trì hoãn hành trình?”

“Sẽ trì hoãn hành trình, nhưng tôi cảm thấy đáng giá. Lão Chu, thay vì sớm đuổi tới tây bộ đang không rõ tình huống, không bằng rèn luyện tốt đoàn đội chúng ta, bằng trạng thái ổn định tiến vào tây bộ. Về phần vật tư ai cũng sẽ không ngại ít đúng không?” Thẩm Duệ nói, nhìn mấy người Chu Vũ như có điều suy nghĩ, cười ảm đạm, “Đương nhiên, tôi nói rồi, vấn đề quan trọng nhất định phải thông qua thương nghị của chúng ta, hiện tại, các cậu tán thành hay không?”

Lưu Khiết gật đầu đầu tiên, “Tán thành.”

Lúc trước khi còn chưa rời khỏi căn cứ, hắn từng hỏi qua Thẩm Duệ, vì sao muốn giấu diếm số lượng vật tư thật, lúc ấy Thẩm Duệ đã cho giải thích như vừa rồi. Mới đầu, hắn cảm thấy như vậy không ổn, giai đoạn hiện tại, chẳng lẽ bọn họ không nên lấy tốc độ nhanh nhất tới tây bộ sao? Nhưng một đường đi tới, nhìn thảm trạng hỗn loạn trong mạt thế, đặc biệt những việc gặp ở nông gia nhạc, làm hắn không thể không cùng quan điểm với Thẩm Duệ —— nếu người của bọn họ không thể đề cao thực lực trên đường đi, đặc biệt là nhóm người già phụ nữ trong đoàn đội, nếu lỡ tương lai bọn họ gặp phải đối thủ mạnh hơn, vậy kết thúc của họ sẽ như thế nào?

—— sống ở gian nan khổ cực, chết vào yên vui. Tại mạt thế này, không còn có lời lẽ nào phù hợp hơn.

Lưu Khiết tán thành xong, ngay sau đó Chu Vũ mở miệng, “Tôi tán thành.”

Từ Trường Thiên là người thứ ba, “Tôi tán thành!”

Thẩm Duệ mỉm cười đứng dậy, “Tốt lắm. Kế tiếp, chúng ta chọn ra một ít thành thị làm điểm để chúng ta sưu tầm vật tư.”

Điều này là cần thiết, nếu lỡ chui vào một cái thành phố nguy cơ tứ phía thì phiền toái.

Mấy người thương nghị xong, Thẩm Duệ triệt hạ kết giới, cơm trưa đã chuẩn bị tốt.

Lúc dùng cơm, Phương Bình thật sự luẩn quẩn quanh mấy người Thẩm Duệ, vừa từng ngụm từng ngụm ăn phần cơm thịt kho tàu nóng hầm hập, vừa mơ hồ nói không rõ, “Thẩm đại nhân, cho Hiểu Thanh cùng đi với các cậu được không?”

Thẩm Duệ vừa nhận canh từ tay mẹ Thẩm, vừa mỉm cười nói, “Điều này e rằng không được, chuyện phân tổ là lão Chu an bài, hơn nữa đã chọn người xong rồi.”

Phương Bình nghe, lẩm bẩm một câu, “Ai nha, thật sự là thêm một người cũng không nhiều lắm đi.”

“Trong đoàn đội mỗi người đều có nhiệm vụ riêng.” Chu Vũ lúc này mặt không đổi sắc mở miệng, “Người sưu tầm vật tư đều là thay phiên xuất động, lần này không đến phiên, tiếp theo là được, đến lúc đó, muốn trốn thoát cũng không được.”

Phương Bình giật mình, “A, thì ra là như vậy, ai, sao trong quy định không viết a?” Ngừng nói, lại trừng Từ Trường Thiên, “Tên nhóc cậu cũng không nói rõ ràng cho lão nhân gia!”

Từ Trường Thiên còn chưa kịp kêu oan, cha Thẩm liền cười ha ha lên tiếng, “Ai nha, lão Phương à, việc này cũng không lạ, một đường đi tới các loại tình huống đều có, rất nhiều quy định đều là chậm rãi hình thành, đã nhiều ngày nay tôi đang chỉnh lý, đến lúc đó tôi sẽ in và phát hành cho mọi người, anh liền hiểu được. Ai, tôi thấy như vậy đi, để tôi hướng dẫn cho người mới, nhóc Từ cũng vội, xe trong đoàn chúng ta đoàn đều là nó dẫn người bảo trì, còn có việc vặt vãnh, tôi thì rãnh rỗi, có gì đến tìm tôi là được.”

Phương Bình nghe, vỗ đùi, “Có lão ca chỉ dẫn tôi, vậy không thể tốt hơn, ai, tôi nói lão ca, anh biết chơi cờ không?”

Ánh mắt Thẩm sáng ngời, “Cờ vây? Hay là cờ vua?”

“Lão ca Anh hai thứ đều biết à?!” Phương Bình vui vẻ.

“Đến một bàn?”

“Đi!”

…...

Thẩm An nhìn cha Thẩm và Phương Bình nói chuyện với nhau thật vui, ánh mắt chớp chớp, chọt chọt Thẩm Duệ đang thản nhiên ăn canh bên cạnh, thấp giọng hỏi, “Anh, ba ba không thành vấn đề chứ?”

“Không có việc gì, ba mạnh hơn Phương Bình giáo sư.” Thẩm Duệ hạ giọng nói nhỏ.

*****

Cơm trưa xong, sau khi phân tổ mọi người phân biệt điều khiển 3 chiếc Hummer và một chiếc xe máy xuất phát tới thành phố A, đoàn xe còn lại vòng qua thành phố A, đi một đường khác thông qua ngoại thành, chờ đợi tập hợp bên kia thành phố A.

Từ Trường Thiên và Lưu Khiết lưu thủ, Thẩm Duệ hạ cấm chú và ẩn thân thuật trên xe. Nếu người trong xe không lên tiếng thì người bên ngoài căn bản không thể phát hiện. Cấm chú và ẩn thân thuật Thẩm Duệ chỉ báo cho Lưu Khiết và Từ Trường Thiên biết.

Thẩm Duệ và Thẩm An một tổ, Thẩm Uyển và Cao Phỉ, Dương Sở Thuần, Chu Vũ một tổ, Ngải Hiểu Sơ, Tống Binh cùng với hai người khác một tổ.

Bọn họ xuất phát đến thành phố A, vào quốc lộ, khi cách thành phố A khoảng 100m, Thẩm Duệ và Thẩm An cảm nhận được không khí ngưng trệ và mùi máu.

Lần này, hai người họ một tổ, bởi vậy dùng xe máy, trên xe máy, Thẩm Duệ mở đồng hồ liên lạc, thấp giọng nói với Chu Vũ và Tống Binh phía sau, “Tình huống có vấn đề. Hai người phải chú ý cảnh giác.”

“Hiểu được.” Chu Vũ cũng cảm giác không thích hợp, đi qua mũi đao súng đạn giúp Chu Vũ không cần dựa vào dị năng, bằng trực giác cũng có thể cảm thấy nguy hiểm, đồng dạng có thể cảm giác được nguy hiểm, đương nhiên cũng không chỉ mình hắn.

Tống Binh chính là một trong số đó. Tống Binh thả chậm tốc độ xe, để Ngải Hiểu Sơ bọc hậu, cảnh giác tình huống bốn phía, bản thân dẫn đầu mở đường.

Thẩm Duệ thấy, đưa tay ra hiệu Tống Binh thối lui đến phía sau mình.

Tuy rằng Tống Binh mạnh, nhưng hắn không thích hợp đi đầu, Thẩm Duệ cũng không muốn hiện tại xuất hiện hy sinh!

Vì thế, người đầu tiên tiến vào thành phố A chính là Thẩm Duệ và Thẩm An.

Sau khi tiến vào, Thẩm An đã cảm thấy thật không thoải mái, trong không khí nồng đậm mùi máu tươi, còn có một loại khí tức thô bạo điên cuồng.

Thẩm Duệ híp mắt nhìn thành phố A phía trước, hắn chưa từng tới thành phố này, nhưng một thành thị trọng điểm, như thế nào cũng không nên biến thành như vậy chứ? Nơi nơi đều là gạch vụn đổ vỡ, quái vật chạy, xa xa còn có ngọn lửa thiêu đốt, giống như phế tích bị đạn hạt nhân tạc qua một lần.

Cho dù quái vật công thành cũng không có lý do cả thành phố đều biến thành phế tích chứ? Hay là nói quái vật cũng có vũ khí có lực sát thương quy mô lớn?

Đứng ở cửa thành phố, Dương Sở Thuần và Ngải Hiểu Sơ sợ hãi than không thôi, Dương Sở Thuần vừa định phát biểu cảm tưởng, quái vật chạy lảo đảo xung quanh đã giương nanh múa vuốt gào thét như sói như hổ xông tới.

Thẩm An phát hiện, động tác của bọn quái vật nhạy bén hơn nhiều?

Lúc này Thẩm Duệ đã đưa tay ra hiệu mọi người tiến vào trạng thái chiến đấu.

Nói tóm lại, bọn quái vật này đều thật dễ dàng đối phó, số lượng cũng không phải đặc biệt nhiều, cũng không lâu lắm, bọn quái vật đã bị nhóm người Thẩm Duệ thoải mái giải quyết.

Giải quyết xong, Chu Vũ nhìn phía trước quá yên tĩnh, cũng lục tục có quái vật tiến vào thành phố. Chu Vũ quay đầu nhìn Thẩm Duệ, “Tiếp tục?”

Thẩm Duệ ngưng thần nhìn phía trước một lúc lâu, quay đầu nói với Chu Vũ, “Vừa rồi tổ tình báo nói như thế nào?”

Chu Vũ nhăn mi, “Tổ tình báo nói tình huống cơ bản giống nơi này.” Trừ bỏ loại cảm giác cổ quái nguy hiểm này … Nhưng, cảm giác khác thường này không phải ai cũng có thể cảm thấy được, tổ tình báo không phát giác cũng bình thường.

Thẩm Duệ khẽ gật đầu, lúc này, Thẩm An nhìn bọn quái vật đang tới lui gào thét phía trước, cẩn thận nhìn bọn chúng nện bước, quả nhiên, động tác linh mẫn hơn nhiều.

Quái vật nơi này đã bắt đầu tiến hóa?

“Anh! Bọn chúng giống như tiến hóa.” Thẩm An rút mã tấu ra nói với Thẩm Duệ.

Vẻ mặt Thẩm Duệ vẻ ngưng trọng, tay trái bắt đầu bắt pháp quyết, trầm giọng nói với Chu Vũ “người muốn lưu lại đều mở thiết bị ghi hình trên đồng hồ, động tác của quái vật đều phải tận lực ghi lại, ai không muốn lưu lại thì nhanh chóng rời đi! Thông tri đoàn xe, không cho phép ra ngoài, đều ở trong xe chờ chúng ta trở về!”

Ngải Hiểu Sơ nghe, mở thiết bị ghi hình trên đồng hồ, sau đó phất tay bật người đánh ra đao gió!

Dương Sở Thuần cũng theo sát mở đồng hồ, Chu Vũ muốn kéo lại nhưng không kịp, nhíu mày liếc Thẩm An đã lao ra chiến đấu với quái vật, lại nhìn nhìn Thẩm Duệ, trong lòng có chút phiền toái cũng có chút không hiểu, vì sao Thẩm Duệ không cho Thẩm An rời khỏi chỗ này? Lần trước Thẩm An xông ra đầu tiên làm Thẩm Duệ cực kỳ tức giận, tại sao lần này lại yên tâm? Nếu Thẩm Duệ bắt Thẩm An trở về, hắn cũng có thể nhân cơ hội ném Dương Sở Thuần trở về, nhưng Thẩm Duệ lại cho Thẩm An ở lại.

Chu Vũ không hiểu, nhưng nhìn Dương Sở Thuần chiến đấu hưng phấn, cũng theo sát Dương Sở Thuần đánh ra cầu sấm sét!

Lúc này Thẩm Duệ cũng không yên tâm Thẩm An, chỗ này rất là cổ quái, nguy cơ giống như mai phục cách đó không xa, có lẽ chính xác nên rời khỏi đây! Nhưng, ngay khi đoàn xe bọn họ đến đây, nói không chừng địch nhân đã sớm phát hiện bọn họ! Tiếp theo, trực giác nói cho hắn biết, nguy hiểm không phải đặc biệt lớn. Cuối cùng, cái gọi là mạo hiểm là phải trải qua các loại nguy cơ? Vừa rồi hắn mới đánh nhịp quyết định muốn đoàn đội rèn luyện nhiều hơn, hiện tại nếu lùi bước, dẫn người rời đi, về sau làm sao tiến hành kế hoạch rèn luyện?

Bởi vậy, cho dù trong lòng lo lắng cho An An, Thẩm Duệ cũng chỉ nhếch môi, không cách xa An An quá mười bước.

Lúc này bọn họ vừa giết quái vật, vừa tiến vào đường cái, trong nháy mắt tiến vào, Thẩm An đột nhiên cảm thấy có người nhìn mình.

Thẩm An theo bản năng ngẩng đầu, Thẩm Duệ vừa thấy, tiến lên một bước, thấp giọng hỏi, “Làm sao vậy?”

“Anh, em cảm thấy có người đang nhìn em.” Thẩm An nói xong, xem xét bốn phía.

Thẩm Duệ nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn bốn phía, đột nhiên, một vật nhỏ trong đèn đường nhảy vào trong mắt của hắn, Thẩm An lúc này cũng đã thấy, Thẩm An ngoài ý muốn, đó là… cameras theo dõi!?

Thẩm Duệ lúc này đã phất tay, —— “Bùm!”

Tiếng nổ mạnh đột ngột liền làm những người khác chú ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK