Lưu Khiết đẩy kính mắt, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng, “Vừa mới khai phá kỹ năng mới —— không gian thuấn di (dịch chuyển không gian), ngại quá, dọa đến cậu, cháu trai của tôi không bị sao chứ?” Lưu Khiết nói xong, quét mắt liếc bụng Dương Sở Thuần.
Dương Sở Thuần ngây ngô cười, sờ sờ đầu.
Lưu Khiết nhìn cha Thẩm, cung kính nói, “Bá phụ, Thẩm đại nhân nói có thể đổi đồ vật, không lấy di động, khoai tây và cùng đồng hồ Thụy Sĩ, ngọc bội thì có thể suy xét. Loại chuyện này về sau chính ngài quyết định, sau này Ngũ Lang sẽ đi theo ngài, đồ vật khan hiếm cậu ấy sẽ nói với ngài.”
Cha Thẩm cười ha ha gật đầu, “Vậy là tốt rồi. Cũng không cần Tiểu Dương Tử chạy tới chạy lui. Tốt, Tiểu Dương Tử, chỗ này của tôi có Ngải Hiểu Sơ và Ngũ Lang, cậu về nghỉ ngơi đi. Cũng đừng mệt cháu trai của tôi…” cha Thẩm cuối cùng trêu ghẹo nói.
Dương Sở Thuần cứng đờ, nha nha… Hắn chỉ nói giỡn một câu sao ai cũng chọc hắn vậy?
Lưu Khiết nói xong, đang định rời khỏi, đột nhiên nam nhân khỏe mạnh phía sau hô, “Cậu là Lưu Khiết! Cậu là Lưu Khiết đúng hay không?!”
Lưu Khiết ánh mắt nhíu lại, ai dám can đảm gọi hắn là Lưu Khiết?!
Lưu Khiết lạnh lùng xoay người, nhìn nam nhân khỏe mạnh đang kích động trước mắt, hử? Nhìn quen quen?
“Anh là ai?” Lưu Khiết nheo mắt hỏi.
“Tôi là Đại Tráng a! Mã Đại Tráng a! Cậu quên rồi sao? Trung học Thượng Dương khóa 705!!” nam nhân khỏe mạnh, cũng chính là Mã Đại Tráng kích động không thôi.
Lưu Khiết ngẩn người, Mã Đại Tráng? Hình như có người này…
Ngải Hiểu Sơ khuỷu tay đẩy đẩy Dương Sở Thuần đang vuốt cằm vẻ mặt hưng phấn, “Ai! Tiểu Dương Tử sao cậu kích động vậy!”
“Sao không!! Đây là lần đầu tiên có người nhảy ra nhận người quen với Lưu đại nhân! Mấy năm nay, ngoại trừ việc của căn cứ và nhiệm vụ, Lưu đại nhân sẽ không tiếp xúc với người ngoài, hiện tại nhảy ra một tên Mã Đại Tráng! Hắc! Đây chính là lần đầu tiên a!!” Dương Sở Thuần hưng phấn kích động không thôi.
Ngải Hiểu Sơ nhìn Dương Sở Thuần, cũng quay đầu tò mò nhìn Mã Đại Tráng, vừa nói như thế, cũng phải a.
“Xin chào.” Lưu Khiết phản ứng thật đạm mạc, gật đầu, liền xoay người rời đi.
Mã Đại Tráng ngẩn ngơ, người này… tiêu sái như vậy sao.
Nam nhân trẻ tuổi bên cạnh ngầm khinh bỉ trào phúng nhìn Mã Đại Tráng, liền xoay người bỏ đi.
Thu đồ vật xong, cha Thẩm chào mấy người Dương Sở Thuần rồi cũng bỏ đi.
Dương Sở Thuần và Ngải Hiểu Sơ liếc nhau, đều rất thất vọng, haizz, còn tưởng rằng có thể nghe được chuyện gì thú vị chứ.
Cuối cùng, bên ngoài sợi dây đỏ chỉ còn lại hai nữ nhân xinh đẹp đôi mắt trông mong nhìn người bên trong vòng dây bận rộn.
Thẩm Uyển và Ngải Hiểu Trân rèn luyện xong, lau mồ hôi trán, đi về phía xe thùng đựng hàng số 003 có tên Hồng Phấn. Trong xe chia làm hai tầng, đều có giường gấp, thường ngày đều gấp lại, buổi tối đi ngủ có thể mở ra. Tầng trên là nữ ngủ, tầng dưới là nam. Giường ngủ thống nhất đánh số an bài, ai cũng không được dị nghị. Trong xe này còn có phòng tắm và buồng vệ sinh nhỏ, đều là chuyên dụng cho nữ nhân. Hai xe thùng đựng hàng còn lại, của bộ tác chiến đánh số 002 tên là Xanh Nhạt, của tổ nghiên cứu sinh vật đánh số 004 tên là Sinh vật phi điển hình, của bộ hậu cần đánh số 001, tên là Thực Vật.
(ps: tên xe thùng đựng hàng số 003 là Ngải Hiểu Trân đặt, của bộ tác chiến là Thẩm Uyển đặt, về phần tổ sinh vật và bộ hậu cần là Dương Sở Thuần và Ngải Hiểu Sơ đặt.)
Trừ bỏ Bạch Cảnh Khanh cười lạnh đối với cái tên Sinh vật phi điển hình Dương Sở Thuần đặt, những người khác đều thấy không hề gì, đều đùa giỡn khi nhàm chán, không có gì.
Đặc biệt sau khi Thẩm đại nhân cười mỉm nói một câu, “A, không tệ, rất tốt”, mọi người cũng đều chấp nhận.
Lúc này tài nguyên nước cực kỳ trân quý, tuy trước mạt thế hệ thống lọc nước của Bạch Cảnh Khanh đã giúp bọn họ trữ một lượng nước lớn, nhưng bọn họ đều rất tiết kiệm. Không nói các nam nhân, các nữ nhân dưới sự đề nghị của mẹ Thẩm, ba ngày tắm rửa một lần, hơn nữa mỗi lần tắm rửa không thể vượt qua một thùng nước.
Hiện tại, sau khi các nàng tắm rửa, thì ba ngày sau không thể tắm rửa. Nhưng lại chỉ có một thùng nước, bởi vậy, Thẩm Uyển và Ngải Hiểu Trân đều tắm rửa thật cẩn thận.
Tắm rửa xong, Thẩm Uyển thở dài, nàng xem Ngải Hiểu Trân đã tắm xong đang sấy tóc, đi qua hỏi, “Trân Trân a, thiết bị tinh lọc nước từ không khí của tổ nghiên cứu khi nào thì hoàn thành?”
Ngải Hiểu Trân thở dài, “Đừng thúc dục! Hiện tại Bạch đại nhân đang phiền não vấn đề dị năng! Thẩm đại nhân không ngừng ném vấn đề đến, Bạch đại nhân sắp nóng chết rồi! Hiện tại tổ chúng ta lại thiếu người, vấn đề lại nhiều như vậy…”
Thẩm Uyển nghe xong, cũng thở dài.
Tổ nghiên cứu sinh vật đúng là quá ít người …
Hai người tắm xong đi ra, sắc trời đã ảm đạm.
Bên đống lửa đồ ăn nóng hầm hập. Người nấu chính là một vị đại thúc trong tổ người cao tuổi, nghe nói là một vị đầu bếp cấp đặc biệt, rau xanh đơn giản vào tay hắn cũng có thể nấu thành món ăn mỹ vị. Thật sự là lợi hại!
Một đám người tự giác ngồi vây quanh đống lửa, trong tay mỗi người là một bát nhôm lớn, chờ các dì trong tổ người cao tuổi phân phát đồ ăn.
Lúc này Thẩm An đang cúi người đưa lỗ tai nghe cha Thẩm giáo huấn, “Con giỏi lắm đúng không!? A!? Còn dám lao ra như vậy! Tiểu Võ xuất thân quân đội cũng không dám đi trước, với năng lực của con?! Con lợi hại lắm hả?!”
Thẩm An ủy khuất không thôi, hắn khi đó chỉ là muốn biểu hiện, thứ hai là ý thức đời trước lưu lại, đối mặt quái vật phải dũng mãnh!
Anh hai đã hù dọa giáo huấn hắn rồi, mẹ đã lải nhải lâu rồi, hiện tại lại đến phiên ba… Anh hai đâu? Không phải Anh hai đã nói sẽ đến giải cứu hắn sao?
“Được rồi! Ba, nên ăn cơm.” Thẩm Duệ cầm trên tay hai cái bát mỉm cười đi tới, đem bát trong tay phân biệt đưa cho cha Thẩm và Thẩm An.
Cha Thẩm hừ hừ, lại trừng mắt nhìn Thẩm Duệ, “Con cũng vậy! Không canh chừng được em trai! Nếu còn lần sau ba giữ An An bên người!” Câu cuối cùng cha Thẩm cố ý cường điệu thật mạnh, trong giọng nói ẩn ý cảnh cáo cực kỳ nồng hậu.
—— ông đồng ý mở mắt nhắm mắt mở đơn giản chính là muốn bọn nhỏ bình an ở bên cạnh mình và lão bà tử!
Nếu đứa lớn không có biện pháp bảo đảm đứa nhỏ bình an, còn không bằng sớm tách ra!
Nụ cười của Thẩm Duệ đình trệ, lập tức bình tĩnh nói, “Ba yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Cha Thẩm lúc này mới đứng dậy, bưng bát đi đến đống lửa.
Thẩm An bụng đói kêu vang xem xét Thẩm Duệ, có thể ăn cơm chưa? Thật sự sẽ không có lần sau … Không lẽ Anh hai còn muốn giáo huấn hắn nữa? Hắn rất đói a!
Thẩm Duệ bị cha Thẩm cảnh cáo nên tâm tình tối tăm, nhưng quay đầu nhìn thấy ánh mắt Thẩm An ướt sũng đáng thương hề hề, nháy mắt liền mềm mại, tâm tình cũng không tự giác sáng sủa hơn.
Thẩm Duệ bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa đầu Thẩm An, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!”
Thẩm An ngừng một chút, liền cười sáng ngời, đi theo Thẩm Duệ hướng tới lửa trại.
Thẩm Uyển bưng bát tìm đến Thẩm An, nhìn thấy Thẩm An cười ha ha đi theo Thẩm Duệ, Thẩm Uyển không khỏi mỉm cười, không chút để ý quay đầu lại thấy bên ngoài sợi dây đỏ có một nữ nhân xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt toát ra ghen tị hận thù.
Thẩm Uyển ngẩn người, lập tức khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh lùng.
Nữ nhân, nếu không thể tự lập tự mình cố gắng, trong mạt thế bất quá chỉ là một món đồ chơi!
Hiện tại ghen tị hận thù Thẩm Uyển nàng có năng lực thì sao? Có thể đổi được sự thương tiếc của nam nhân?
Hừ! Mơ mộng hão huyền!
Thẩm Uyển bưng bát cười to, đi về phía lửa trại.
*******
Bên ngoài dây đỏ, hai nữ nhân xinh đẹp, còn có các nam nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất yên lặng ăn lương khô, đều thỉnh thoảng nhìn lửa trại bên trong vòng dây.
Mã Đại Tráng cắn vài ngụm mì ăn liền, ngửi ngửi mùi đồ ăn trong không khí, nuốt nuốt nước miếng.
Ừng ực … Thật là thơm a.
Đáng tiếc, Lưu Khiết còn ghi hận sự tình trước kia. Thật sự là nam nhân keo kiệt! Mã Đại Tráng bĩu môi, lại thở dài, mẹ nó vận khí hắn thật không tốt, lại bị nhốt tại cái chỗ này!
Lý Chấn Đông bên kia sờ sờ súng trong tay, đôi mắt âm trầm nhìn bên trong vòng dây. Lúc trước hắn thua dưới tay Thẩm Duệ, sau khi Thẩm Duệ rời bộ đội, hắn từng bước một thăng tiến, không ngờ, hiện giờ cũng là Thẩm Duệ cho hắn một khẩu súng! Chỉ là, hình như Thẩm Duệ đã sớm biết thiên thạch sẽ đến, sau đó làm tốt chuẩn bị trước …
Lý Chấn Đông âm trầm nghĩ, có lẽ, sau khi hắn tìm được quân đội hẳn là phải báo cáo chuyện Thẩm Duệ đầu tiên …
Một nam nhân trẻ tuổi khác mồm to cắn bánh mì khô cằn, còn giống như có chút vị mốc. Nhưng mặc kệ, nam nhân trẻ tuổi sờ sờ súng bên hông, có thứ này, hắn còn sợ tìm không thấy thức ăn? Nam nhân trẻ tuổi lại có chút hâm mộ nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong vòng dây. Haizz, thật tốt a, người ta được ăn thức ăn nóng hầm hập. Tam thiếu gia Cao gia, Cao Phỉ hắn cũng có lúc phải hâm mộ người khác sao?
—— đây là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây sao?
Cao Phỉ đứng dậy, duỗi duỗi người, lại thầm hít một hơi hương thức ăn trong không khí thổi qua, toát ra vẻ mặt say mê, liền lưu loát xoay người tìm chỗ bằng phẳng nằm xuống, hai tay gối đầu, mắt nhìn bầu trời đêm phát ra màu xanh đen quỷ dị, liền nhắm hai mắt lại.
Mà hai nữ nhân xinh đẹp kia, từng người ngồi ở một bên, vẫn cứ trông mong nhìn thế giới bên trong vòng dây …
*******
Bên trong xe Hummer —— hắc mã số 1 (ghi chú: tên Dương Sở Thuần đặt), Chu Vũ, Từ Trường Thiên, Lưu Khiết, Thẩm Duệ, cha Thẩm, ngồi ở băng ghế phía sau, Thẩm An ngồi ghế phó lái, Dương Sở Thuần ngồi ở ghế lái, vừa sờ sờ tay lái, vừa cùng Thẩm An nói chuyện khe khẽ.
Thẩm An nghe Dương Sở Thuần nói một ít bát quái về Ngải Hiểu Sơ, đang nghe tới điểm hứng thú, giọng của Thẩm Duệ liền vang lên.
“Như vậy, hiện tại họp.”