Có lẽ là trước khi ngủ thuốc cảm có tác dụng, ngược lại buổi tối Nghiêm Hải An ngủ được. Nhưng cổ tay thật là đau nhức, ngay từ đầu cậu cũng không để ý, bỏ thuốc thoa Tôn Lăng tặng vào ngăn kéo. Kết quả ngày hôm sau thức dậy liền phát hiện cổ tay xanh một vòng, cái này quá rõ ràng, Nghiêm Hải An không thể không chọn đồng hồ đeo tay rộng đeo lên tay phải, tạm thời che một chút.
Anh tự hiểu trạng thái rất nghiêm túc, loại nghiêm túc này xuất phát từ tâm tình anh không tốt. Nghiêm Hải An muốn kiểm soát một chút, liền ra sức nghĩ công việc.
Liên hệ truyền thông về tin tức của tình hình tiến hành triển lãm báo cáo tài vụ ….
“Buổi sáng tốt lành.”
Cô bé Lý Kim Tinh ở quầy thu ngân kinh sợ mà nhìn về phía mặt than của ông chủ lớn, tại sao mặt ông chủ căng thẳng như vậy? Tại sao thoạt nhìn có thể phun người bất cứ lúc nào?”
Cô không ngừng nhớ lại trên công việc mình có sai lầm hay không, cẩn thận nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Để xoa dịu không khí, Nghiêm Hải An cười cười với cô.
Lý Kim Tinh: “…”
Hoàn toàn là một bộ dáng “Cô làm chuyện gì tôi cũng biết ha ha tôi chỉ nhìn cô cảm thấy không tự giác, nhanh nói thật đi còn dfienddn lieqiudoon có thế chịu ít chút mắng mỏ”, nhưng mà gần đây cô thật sự không làm gì sai mà?! Là ăn điểm tâm sáng quá lâu? Hay là ăn cơm trưa quá sớm? Hoặc chơi điện thoại di động bị phát hiện rồi? Rốt cuộc là chuyện nào hả?
Nghiêm Hải An vào sau phòng làm việc. Lý Kim Tinh dẫn theo trái tim, suy nghĩ hồi lâu, bắt đầu lau bàn. Đồng nghiệp Ngô Phưởng khoan thai đến chậm, kinh ngạc nói: “Sao hôm nay cô chịu khó như vậy? Sáng sớm lau bàn cái gì?”
Em gái Kim chỉ chỉ trên lầu: “Cảm giác hôm nay tâm tình ông chủ lớn không tốt đấy.”
“Làm sao được, cảm thấy gần đây tâm tình ngài ấy đều rất tốt mà.” Ngô Phưởng bỏ túi xuống dưới bàn, “Cãi nhau với ông chủ nhỏ rồi?”
Lý Kim Tinh nghi ngờ nói: “Không thể nào, trước kia cũng cãi nhau, nhưng mỗi lần đều là ông chủ nhỏ mất hứng mà, khi nào đến phiên ông chủ lớn giận dỗi?”
Hai người cũng tuấn mỹ trẻ tuổi mà lại quan hệ rất tốt với ông chủ, là nội dung bát quái* các đồng nghiệp thích nhất. Hai người thao thao bất tuyệt hàn huyên một lát, ôn cố tri tân**, lại gia nhập nội dung mới, đợi đến khi thầy giáo đi vào với vị khách thứ nhất, thì ai về chỗ nấy, làm việc cho giỏi. Dù chẳng biết tại sao cấp trên đang khó chịu, là người làm công cẩn thận bao giờ cũng không sai.
*Bát quái: Buôn chuyện.
**Ôn cố tri tân: (Nghĩa đen) Xem lại cái cũ, biết cái mới. (Nghĩa bóng) Lời khuyên nên nhắc lại cái cũ để hiểu biết hơn cái mới. Ôn lại quá khứ dể tiên đoán tương lai.
“Này.”
Lý Kim Tinh lập tức để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu mỉm cười nhìn thẳng phía trước.
Ngô Phưởng lại huých cô một cái: “Cô xem bên ngoài.”
Phòng vẽ tranh là ở lầu hai của công trình thương mại, ngoài cửa là lối đi vào cửa hàng, Lý Kim Tinh nhìn ra phía ngoài theo lời nói của cô, ngoại trừ người ở ngoài cũng không nhìn thấy cái gì.
Cô nói: “Cô đừng làm tôi hoảng sợ, còn tưởng rằng ông chủ đi ra đây chứ.”
“Người bên ngoài kia, cô thấy không? Vẫn đứng ở cửa chúng ta, muốn làm gì?” Ngô Phưởng nghi ngờ nói, “Sao nhìn có chút quen mắt?”
Cô theo ngón tay chỉ như vậy, lúc này Lý Kim Tinh mới phát hiện đối diện cửa phòng vẽ tranh của bọn họ, một người dựa vào tay vịn lan can, cúi thấp đầu hút thuốc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn các cô bên này một chút.
Nhìn không giống người tốt lành gì.
“Ô oa, đứng ở nơi đó khi nào hả?” Lý Kim Tinh thăm dò, sợ bị phát hiện, lại vội vàng rụt trở về.”
Ngô Phưởng nói: “Đã lâu, trước đó tôi liền liếc một cái.”
Bây giờ cũng sắp đến gần giờ cơm, rốt cuộc người nọ ở cửa muốn làm cái gì?
Nghiêm Hải An ở trong phòng làm việc ngồi cả buổi, bởi vì liên quan đến tay đau nên chuyện gì cũng không làm, chỉ giữa đường nhận điện thoại. Anh trai Nghiêm Hải Kiến của cậu đánh tới, quyết định là nghỉ hè muốn dẫn con trai tới thành phố B chơi, va chạm xã hội. Vốn là năm Die nd da nl e q uu ydo nđó anh ấy cũng muốn giống như Nghiêm Hải An vậy, nhờ cậy bà con xa làm giáo viên đưa con tới thành phố B học trung học. Chẳng qua là sự kiện năm đó Nghiêm Hải An bị đuổi làm cho bị ảnh hưởng không tốt, bây giờ bọn cậu và người trong gia đình cũng chưa từng liên lạc gì.
Sau khi xác định lộ trình với Nghiêm Hải Kiến, Nghiêm Hải An vừa rảnh rỗi. Hôm nay Mạc Dịch Sinh lái xe khỏi cửa vào sáng sớm, đoán chừng cả ngày cũng sẽ không trở lại, càng cho thấy cậu không có việc gì.
Cho dù là như vậy, cậu cũng không muốn thoa thuốc, bởi vì thuốc có mùi, vừa ngửi cũng biết chỗ nào cơ thể không thoải mái. Cho dù bất kể phương diện nào, cậu cũng đặc biệt không có thói quen tỏ ra yếu kém trước mặt người khác.
Nghiêm Hải An biết mình không thể tiếp tục như thế này, suy sụp tinh thần cho tới trưa rồi, nên làm chút chuyện. Nhưng trong lòng cậu giống như đè khối đá lớn, nặng nề không thở nổi, muốn mất đi sự cảm nhận gì gì đó giống như một cây kim sắc nhọn không ngừng đâm vào đầu óc của cậu, vừa đau vừa phiền.
Trước kia không có chuyện gì có thể tưởng tượng thời điểm cậu sẽ nghĩ tới Mạc Dịch Sinh, nghĩ đứa nhỏ này chưa ăn cơm, dậy không có rời giường, sẽ không lại vẽ tranh đến mất ăn mất ngủ chứ. Có lúc die,n; da.nlze.qu;ydo/nn cậu cũng cảm giác mình như một bà mẹ độc thân không nơi nương tựa, trọng tâm cả người cũng đặt ở trên người con trai độc nhất, trừ việc đó ra không có chuyện gì lớn.
“Ôi….”
Nghiêm Hải An thở dài, cảm xúc tối hôm qua được giảm nhạt, làm cho cậu trở lại thói quen suy xét bằng lí trí một lần nữa. Ngày hôm qua tuy lời Tôn Ngôn quá khích, nhưng mình phản ứng cũng không cần phải lớn như vậy.
Bọn họ nói cho cùng trên danh nghĩa chỉ là quan hệ bạn giường, trừ bảo vệ thân thể vệ sinh ở ngoài không có bất cứ trách nhiệm nào với nhau. Cậu tự giễu mà nghĩ, muốn nhiều hơn cái này, nhưng không trả giá cái gì đó ngang hàng, được kết quả như thế cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Có lẽ đặt một nửa tinh lực ở trên Mạc Dịch Sinh đến trên người Tôn Ngôn, thì chuyện hoàn toàn không giống nhau.
Toàn bộ chuyện này rối loạn một cuộn, Nghiêm Hải An còn muốn hoãn dự định. Cậu đứng lên, ra khỏi phòng làm việc, tính đi xung quanh xem các học viên vẽ một chút. Vừa đi ra khỏi, Ngô Phưởng liền tiến lên đón: “Ông chủ, có người đứng ở cửa chúng ra đã lâu, không biết là muốn làm cái gì.”
Nghiêm Hải An nhướng mày, nhìn ra ngoài cửa kính.
Thỉnh thoảng có người đi đường đi qua, nhưng không có người Ngô Phưởng nói.
Ngô Phưởng thoáng chốc cũng kinh ngạc: “Mới vừa ở chính chỗ này….”
“Nếu như cảm thấy không đúng, trực tiếp báo cảnh sát.” Nghiêm Hải An dứt khoát nhanh nhẹn mà dặn dò xong, xoay người chào hỏi giáo viên cùng lên lớp.
Người có bộ dáng đẹp mắt luôn được ưa chuộng một chút, cậu và Mạc Dịch Sinh đều rất được học viên hoan nghênh, có không ít học viên nữ cũng báo tên lại với hai người. Nghiêm Hải An vừa đi qua, thì có một cô gái hỏi: “Thầy giáo, sao chỗ này của em cũng vẽ không giống chứ?”
Cô chọn vẽ bản thảo là hoa hướng dương của Van Gogh*, có lẽ tay thực sự làm phá hoại, vẽ hoa vô cùng khuyết thiếu. Nghiêm Hải An cúi người, nhận lấy bút vẽ giúp cô uốn nắn điều chỉnh: “Đường nét này ở đây vẽ tương đối khá…”
*Van Gogh: Vincent Willem Van Gogh là một danh hoạ Hà Lan thuộc trường phái hậu ấn tượng. Nhiều bức tranh của ông nằm trong số những tác phẩm nổi tiếng nhất, được yêu thích nhất và cũng đắt nhất trên thế giới. Van Gogh là nghệ sĩ tiên phong của trường phái biểu hiện và có ảnh hưởng rất lớn tới mỹ thuật hiện đại, đặc biệt là tới trường phái dã thú (Fauvism) và trường phái biểu hiện tại Đức.
Trên người cậu mang theo một mùi thơm tự nhiên vô cùng dễ chịu, lúc này đến gần, có thể ngửi được như có như không. Khuôn mặt cô gái cũng có chút đỏ, thật ra cô không có ý tứ gì khác, nhưng loại cảnh đẹp ý vui này người đến gần cũng rất vui vẻ.
“Tôi đến đi học.”
Trước bàn nơi đó thấp thoáng truyền tới một thanh âm, động tác hạ bút xuống của Nghiêm Hải An dừng lại. Cả người cậu cũng cương cứng một chút, mới như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục vẽ thêm.
Loại vẽ phỏng theo này mà nói hết sức đơn giản với người học qua, chỉ vài nét bút sửa chữa có thể cứu vớt bức tranh này. Cậu trả bút vẽ lại cho cô gái, ngồi dậy, mong ngóng quay về phòng làm việc ngồi một lát nữa.
“Thẻ vàng hội viên ở nơi đây của các anh, là phải có hướng dẫn một với một chứ?”
Cái thanh âm kia đi tới sau lưng của cậu, dễ nhận thấy lời này là nói với cậu.
Nghiêm Hải An xoay người, trong lòng hốt hoảng một hồi, trên mặt dường như khẩn cấp mà bày ra kiểu nụ cười kinh doanh: “Ngài…Tôn.”
Tôn Ngôn không nhìn cậu, mà lạnh nhạt liếc tới nữ sinh vẽ bức tranh đó ban nãy. Ánh mắt của anh có cảm giác quá tồn tại, làm cho cô bé kia cũng đã nhận ra, không nhịn được nghi ngờ mà xoay đầu Dieenndkdan/leeequhydonnn lại nhìn hai người, vừa thấy Tôn Ngôn mở ra mặt đen vậy với mình, không khỏi có chút kỳ quái.
“Ngài Tôn.” Nghiêm Hải An cũng không thể để anh tùy ý hù dọa học viên của mình, không thể không chủ động mở lời hỏi thăm, “Anh tới là có chuyện gì không?”
Tôn Ngôn thu hồi ánh mắt, nhưng không có nhìn Nghiêm Hải An, rũ mắt, điều này làm cho anh hoàn toàn mất hết khí thế phách lối thường ngày, trái lại giống như một con mèo lớn rơi xuống nước, toàn bộ lông đều rủ xuống.
Hồi lâu anh không lên tiếng, cùng Nghiêm Hải An cứ đứng im tại chỗ. Hai người đàn ông không cao không thấp đứng sau lưng mình, học viên nữ rất không được tự nhiên, vẽ cũng vẽ không nổi nữa.
Nghiêm Hải An thử dò xét hỏi lại lần nữa: “Ngài Tôn, anh có chuyện gì không?”
Trong lời nói của cậu mang theo một chút mong đợi nhỏ bé đến chính mình cũng không phát giác ra được.
Tôn Ngôn duy trì tư thế không có nhìn của anh, mở miệng nói: “Trước kia tôi làm thẻ, hôm nay tới đi học.”
Giọng nói anh có chút khàn, tưởng chừng kết hợp với mùi thuốc lá xông trên người, ước chừng dẫn ra nhiều khói.
Tấm thẻ này chính là trước kia Tôn Ngôn vừa ý Mạc Dịch Sinh làm lúc đó, Nghiêm Hải An cho là anh sớm đã quên, không nghĩ tới hôm nay nhớ đến chạy tới đi học.
Mặc dù như thế nào, khi anh tiêu phí ở nơi này, đó chính là khách hàng, Nghiêm Hải An có chút khẩn trương, ngón tay chà xát với nhau một chút, gật đầu nói: “Không thành vấn đề, anh báo là toàn bộ chương trình, tôi để bọn họ sắp xếp một chỗ ngồi, một lát nữa giáo viên sẽ đến đặc biệt hướng dẫn anh.”
Bọn họ mở chương trình học phần lớn là lớp học quan tâm, cho dù hoàn thành vẽ phỏng theo bức tranh yêu thích, kích thước của thử nghiệm cũng thu liền mấy trăm nhân dân tệ. Lúc đầu Tôn Ngôn vừa lên tiếng liền báo cái đắt tiền nhất, đắt tiền nhất ở nơi này của bọn họ chính chương trình học hoàn chỉnh, bắt đầu từ đường vẽ cơ bản nhất, bồi dưỡng người theo họa sĩ.
Tôn Ngôn không biết gì về lần này, anh chống lại nội dung nào cũng không quan tâm: “Thầy hướng dẫn là ai?”
Nghiêm Hải An tận chức tận trách nói: “Thầy Vương Nhược ở chỗ này của chúng tôi là tốt nhất. Hôm nay vừa khéo anh ta ở đây.”
Vương Nhược không giống với những sinh viên đi làm khác, mặc dù anh ta cũng là kiêm chức, nhưng chức vụ công việc chính của anh ta là thầy giáo, vấn đề duy nhất chính là thời gian của anh ta không ổn định, phải hẹn trước giờ.
Tôn Ngôn vốn đang trẻ con, nói mấy câu thì bản tính bại lộ, hết sức không hài lòng mà ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hải An: “Tôi tốn mấy vạn tệ tìm một đồ chơi như vậy đến dạy tôi?”
Học viên nữ đã hoàn toàn tiến vào trạng thái nghe bát quái, Nghiêm Hải An giữ chặt Tôn Ngôn, đi qua bên phải hai bước, buông tay thấp giọng nói: “Ngài Tôn, tôi hi vọng anh có thể học được cách tôn trọng người khác.”
Lúc Nghiêm Hải An nói lời này mang theo chút trách mắng, làm cho Tôn Ngôn nhớ lại tối hôm qua hai người tranh cãi, nháy mắt lại yên. Nhưng tính tình anh nhất định không phải có lỗi một cái sẽ ngoan [email protected]*dyan(lee^qu.donnn ngoãn nuốt nghẹn nhận sai: “Tôi muốn nói sao đắt như vậy, còn không cho chọn thầy chứ?”
Đắt gì mà đắt, bức tranh 70 vạn cũng không chịu treo trên trường, ngại học phí ba vạn rưỡi đắt? Anh dường như đang trêu chọc tôi cười.
Nghiêm Hải An nghi ngờ nghiêm trọng rốt cuộc Tôn Ngôn có biết mình nộp bao nhiêu tiền không, cái thẻ đó vẫn là cậu giúp quẹt hộ, người này nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn.
Tốt xấu bây giờ người này là khách hàng, Nghiêm Hải An hỏi: “Vậy anh dự định chọn người nào? Mạc Dịch Sinh không được, cậu ấy rất bận rộn, không có nhiều thời gian như vậy.”
Cậu nói lời này không có ý gì khác, đơn giản trình bày sự thực. Vậy mà vừa nói đến Mạc Dịch Sinh, đặc biệt khi miệng Nghiêm Hải An đụng tới, Tôn Ngôn chẳng những nghĩ muốn xù lông, còn muốn nổ tung tại chỗ.
Anh nói: “Nghiêm Hải An, tôi trịnh trọng mà nói cho cậu biết, nếu như sau này cậu nhắc tới ba nhữ này ở trước mặt tôi…”
Nghiêm Hải An nhìn anh, có chút tò mò anh muốn nói lời hung ác gì.
Tôn Ngôn thấy ánh mắt Nghiêm Hải An cũng không chớp mà nhìn mình chằm chằm, không tự chủ được nuốt phần uy hiếp tiếp theo quay về.
Thật là buồn bực muốn chết.
Anh vẫn cảm thấy anh xoay chuyển đuổi theo người này nữa, sớm muộn không thắng được xe. Nhưng người trên đời này, còn sống thì luôn có sinh ly tử biệt. Quen biết một người đến hời hợt không sao cả, nhưng có chút coi trọng một người rời đi, thật sự quá đau khổ.
Có lẽ Tôn Lăng nói rất đúng, anh là một người hèn nhát.
Dĩ nhiên thực ra những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là Tôn Ngôn cảm thấy anh đã không thắng được xe.
Đây rốt cuộc bắt đầu từ khi nào? Là mình quá nông cạn, từ cảm thấy bộ dạng người này tốt hơn mình nhiều lắm bắt đầu chú ý? Là bắt đầu dfienddn lieqiudoon phát hiện tính tình cậu giương nanh múa vuốt bên dưới mặt ngoài nho nhã lễ phép đó? Hay là phát hiện mình đi cùng bức tranh cậu tự vẽ nhiều năm?
Anh sinh ra quá nhiều tò mò với Nghiêm Hải An.
Mà tò mò, có thể lấy được quá nhiều thứ.