Nghiêm Hải An cũng không nói chuyện này với Tôn Ngôn, nhưng Tô Ấn thành thật lên báo, Tôn Ngôn giống như thuận miệng mà hỏi một câu rốt cuộc là có chuyện gì, sau khi Nghiêm Hải An nói không có việc gì cũng không hỏi nhiều nữa.
Nhưng đợi đến khi nghỉ hè kết thúc, Nghiêm Hải Kiến gọi điện thoại cho Nghiêm Hải An, nói có trường trung học ở thành phố B liên lạc với anh, nói cho Nghiêm Cẩn nên chuẩn bị, đến lúc đó có thể trực tiếp đến trường đi học.
Giọng Nghiêm Hải Kiến vui mừng đến phát run: “Em trai! Em rất có bản lĩnh, cảm ơn, thật sự cảm ơn.”
“Đã làm xong?” Nghiêm Hải An hoàn toàn không suy nghĩ cũng biết là ai làm, “Không phải em làm, quan hệ của em không có nhanh như vậy…”
Nghiêm Hải Kiến ngây người, cũng trở về: “Là ông chủ Tôn kia?”
Nghiêm Hải An nhìn thoáng qua Tôn Ngôn đang nằm trên ghế sofa xem ti vi, nói: “Dạ, hẳn là anh ấy.”
Bên đầu điện thoại kia im lặng hồi lâu, lâu đến mức cách điện thoại Nghiêm Hải An cũng có thể cảm nhận được Nghiêm Hải Kiến từ chối, Nghiêm Hải Kiến mới buồn bực khó chịu mà nói: “Anh cúp trước.”
Nghiêm Hải An để điện thoại xuống. Tôn Ngôn ở bên cạnh nghe toàn bộ quá trình rung chân, mặt có vẻ được nước, chờ Nghiêm Hải An chủ động tiến đến biểu dương.
Anh đợi hồi lâu cũng không chờ được phản ứng của Nghiêm Hải An, không khỏi có chút không nhịn được, nhướng mày nhìn sang, muốn cho Nghiêm Hải An một ánh mắt, muốn cảm ơn thì nhanh lên.
Nhưng thấy Nghiêm Hải An lẳng lặng nhìn anh không lên tiếng.
Tôn Ngôn cà lơ phất phơ hỏi: “Nhìn cái gì chứ?”
Nghiêm Hải An thở dài nói: “Nhìn anh lớn lên đẹp trai.”
Tôn Ngôn vui vẻ, xoay người đến gần ôm Nghiêm Hải An nhào tới trên ghế sofa, giống như con mèo vàng chơi với chủ nhân: “Bây giờ mới phát hiện? Chồng em rất đẹp trai.”
Nghiêm Hải An không thích giữ cách gọi chồng vợ, nhưng chưa bao giờ quét sạch hứng thú của Tôn Ngôn. Cậu đưa tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt anh tuấn làm người khác nín thở của Tôn Ngôn.
Tâm tình Tôn Ngôn rất tốt quay đầu đi, cọ cọ trong lòng bàn tay của cậu: “Hả?”
Nghiêm Hải An mệt mỏi buồn bực mà mờ mịt hỏi: “Em phải như thế nào mới có thể đối đãi tốt hơn với anh đây?”
Tôn Ngôn nở nụ cười, cúi người hôn cậu một cái, sau đó nghiêng mặt sang đụng mũi với cậu, nhẹ nhàng cọ xát: “Ừ, đây là một vấn đề tốt, vậy thế này, em viết một kế hoạch bắt đầu, anh xét duyệt một chút.”
Nghiêm Hải An bị anh cọ đến ngứa, vừa cười vừa né tránh: “Như đã nói qua, làm sao anh biết chuyện của cháu em hả?”
“Chồng em thần thông quảng đại.” Tôn Ngôn nằm ở trên người cậu, không chịu đứng lên, “Có cái gì không biết?”
Nghiêm Hải An suy nghĩ một chút: “Là Tô Ấn sao? Anh ta cũng thật lợi hại, đoán được sao? Còn là hỏi trên đường đến sân bay?”
Tôn Ngôn cũng không quan tâm việc này: “Ai biết, dù sao cậu ta giỏi làm những việc này. Cho nên ngoại trừ Lương Thiên anh thích dẫn cậu ta đi theo nhất.”
“Anh ta và người trợ lí khác của anh kia có phải quan hệ không tốt lắm hay không?” Nghiêm Hải An nhớ tới trợ lí nghiêm túc đó, thuận miệng bát quái một chút, dù sao Tô Ấn đã giúp mình không ít lần.
“Còn tốt đó chứ? Quả thực Tô Ấn không thể nào có qua lại với Lương Thiên, nhưng ngược lại Lương Thiên thuận tay giúp Tô Ấn không ít lần.” Bình thường Tôn Ngôn sẽ không quá chú ý những die nd da nl e q uu ydon chuyện này, không có ấn tượng, hơn nữa không có hứng thú, “Cũng nói với em nhiều lần, về sau nếu có chuyện trực tiếp nói với anh, trường hợp nhỏ, thì chuyện một câu.”
Nghiêm Hải An tâng bốc nói: “Dạ dạ dạ, người đàn ông của em có bản lĩnh như vậy em thật vui mừng.”
Một câu nói làm Tôn Ngôn muốn vểnh cái đuôi lên trời, dương dương tự đắc* nói: “Gặp được điều kiện tốt như anh, nên cảm ơn trong lòng.”
*Dương dương tự đắc: Tự đắc ý, thoả mãn với hành động, việc làm của mình mà kiêu ngạo, vênh váo với mọi người.
Nghiêm Hải An quả thực muốn cười to: “Đúng, em vô cùng cảm ơn, sau này mỗi ngày thắp hương cho anh.”
Tôn Ngôn làm bộ muốn đánh: “Nghiêm Hải em, không phải em sợ ngứa da chứ?”
Hai người lăn trên ghế sofa, Nghiêm Hải An vừa thở dốc vừa cười có chút lo lắng: “Thật ra còn không biết anh của em có nhận chuyện này không đây.”
“Hả, hừ? Không nhận thì thôi.” Nói thật Tôn Ngôn cũng không chú ý hình dạng tiểu tử kia thế nào, ở trong lòng anh Nghiêm Hải Kiến cũng tốt, Nghiêm Cẩn cũng tốt, đều có một danh hiệu ‘Người nhà của Nghiêm Hải An’, “Chẳng qua nếu anh ấy nhận, sau này không thể nói đến chuyện hai chúng ta.”
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, Tôn Ngôn tuyệt không để ý kế sách làm ân huệ nhỏ đổi lấy một đồng minh, hơn nữa anh dinendian.lơqid]on cũng không phải loại người làm chuyện tốt xong không để lại tên, nhận của tôi, vậy thì phải đáp lại.
Thật ra nếu Nghiêm Hải Kiến không chịu chấp nhận sự giúp đỡ của Tôn Ngôn, Nghiêm Hải An cũng sẽ nghĩ cách để Nghiêm Cẩn đến thành phố B, nhưng lời này bây giờ nhất định không thể nói: “Anh tính toán thật đúng là tỉ mỉ nha, ngài Tôn.”
Tôn Ngôn khiêm tốn nói: “Ôi, vẫn làm chưa đủ tốt, còn cố gắng thêm, cố gắng thêm.”
Cười nói trong chốc lát, Nghiêm Hải An ngại nặng, đuổi Tôn Ngôn xuống, Tôn Ngôn: “Xem ra không bao lâu nữa anh cũng có thể đến nhà em.”
Nghiêm Hải An vốn là muốn đứng dậy lại dừng lại, quay đầu hỏi: “Chuyện này thật sự quan trọng với anh đến vậy sao?”
Tôn Ngôn trở mình, ngửa đầu nhìn cậu: “Với em mà nói có quan trọng không?”
Nghiêm Hải An rũ mắt xuống, đứng lên, vào phòng bếp, không tiếp tục cái đề tài này.
*
Tôn Lăng với tư cách anh trai bị quên lãng đến sạch sẽ, đợi đến gần lễ Giáng sinh mới trở về, sau đó liền quen cửa quen nẻo không mời mà tới cửa thăm hỏi, thản nhiên đi tham quan một vòng, ân cần mà thăm hỏi tình hình cuộc sống của vợ chồng son một chút, sau đó gửi một kiện hàng cho Tôn Ngôn, tiêu tiêu sái sái mà đi rồi.
Lúc trước Tôn Ngôn theo Tôn Lăng đi tới nước A chính là vì sửa chữa bức tranh, giúp đỡ Tôn Lăng chuyện làm ăn đều là nói nhân tiện. Bộ hai ngàn vạn kia bị anh ném hư cũng xếp phía sau, bức này là quan trọng nhất.
Nghiêm Hải An cũng nghe qua danh tiếng của nhà chuyên gia phục hồi bức tranh này, không biết bao nhiêu bức tranh trăm triệu die,n; da.nlze.qu;ydo/nn từng được phục hồi trên tay ông ta, bản thân nó là hàng vỉa hè lại biết người ta sửa chữa khẩn cấp ra, Nghiêm Hải An suy nghĩ một chút cũng xấu hổ.
Tôn Ngôn không cảm thấy xấu hổ chút nào, còn treo tác phẩm nhỏ bé này ở nơi dễ thấy nhất trong phòng khách.
“Bởi vì đẹp mắt chứ sao.” Tôn Ngôn nghiêm túc thuyết phục Nghiêm Hải An, “Đều đẹp hơn cái gì Mola Lisa* kia.”
* Mola Lisa: là một bức chân dung thế kỷ 16 được vẽ bằng sơn dầu trên một tấm gỗ dương tại Florence bởi Leonardo da Vinci trong thời kì Phục Hưng Italia. Tác phẩm thuộc sở hữu của Chính phủ Pháp và hiện được trưng bày tại bảo tàng Louvre ở Paris, Pháp với tên gọi Chân dung Lisa Gherardini, vợ của Francesco del Giocondo. (Nguồn: Wikipedia.)
Nếu không phải là biết rõ anh đang nói thật lòng, tưởng chừng Nghiêm Hải An cũng cảm thấy anh đang chế nhạo mình, đều nói người tình trong mắt hóa Tây Thi, không ngờ người tình trong mắt còn có thể vượt qua Da Vinci.
Nghiêm Hải An thấy Tôn Ngôn hết sức cẩn thận mà đóng khung kính cho bức tranh treo ở trong phòng khách, chần chờ hỏi: “Anh thật sự thích bức tranh của em?”
Tôn Ngôn treo bức tranh, không quay đầu lại, lùi về phía sau hai bước nhìn có bị lệch hay không: “Thích, lần đầu nhìn thấy liền thích. Không biết một bộ kia trong phòng làm việc của Mạc Dịch Sinh có bán hay không…”
Nghiêm Hải An đỏ mặt không được rõ ràng, nhỏ giọng ồ một tiếng.
Cậu nhìn bóng lưng của Tôn Ngôn, sờ sờ ngón tay theo bản năng.
….Bỏ lâu như vậy, không biết đặt bút lại, còn vẽ ra được thứ gì không?
Nghiêm Hải An ôm chuyện này trong lòng, khi giúp Mạc Dịch Sinh rửa bút, không nhịn được cầm cọ vuốt nhẹ hai cái, loại cảm giác này với cậu mà nói đã có chút xa lạ rồi.
_____Hay là phải bắt đầu từ phác họa?
Cậu cũng không phải là nói muốn tạo nên một truyền thuyết có tài nhưng thành đạt muộn, làm chút sự nghiệp. Ông tổ cũng không thưởng miếng cơm ăn, không liên quan với tuổi tác lớn nhỏ. Cậu chính là…muốn vẽ tranh vì Tôn Ngôn.
Nhiệt huyết dâng lên từ đáy lòng giống với năm đó, cậu vốn tưởng rằng đời này cũng sẽ không sôi nổi ngây thơ như vậy nữa.
Nghiêm Hải An nhìn chằm chằm bút vẽ hồi lâu, mới cau mày tiếp tục rửa. Động tác bỏ vào của cậu rất nhẹ, nhưng tiếng to hơn một chút cũng không sao, vì Mạc Dịch Sinh đang ngủ đến tăm tối trên ghế sofa, đoán chừng lại là khi trời sáng không chịu nổi mới chợp mắt.
Nhìn thấy vì tránh ánh mặt trời mà Mạc Dịch Sinh tự mình bọc thành xác ướp, Nghiêm Hải An lau nước trên tay, kéo rèm cửa sổ. Cậu cảm thấy mình phải tỉnh lại một chút, cho dù trong lòng vẫn rất coi trọng Mạc Dịch Sinh, nhưng sự cân bằng trong lòng vẫn không tự chủ được dien-dyan(lee^qu.donnn) mà chếch đi, đây không lừa được người, tinh lực của cậu không có cách nào luôn đặt trên Mạc Dịch Sinh, giống như trước tỉ mỉ chu đáo đến không có cái tôi nữa rồi.
Điện thoại để ở trên thảm trải sàn vang lên, Nghiêm Hải An quơ tay bấm xuống, sau khi phát hiện Mạc Dịch Sinh không bị đánh thức, lòng mới thanh thản nhìn màn hình.
Sau khi thấy rõ là ai, Nghiêm Hải An nhẹ chân nhẹ tay mà đi ra phòng vẽ, nói lại.
“Dì à, chào dì.”
Giọng nói của Lý Vi Vi dễ nghe mà sang sảng từ trong ống nghe bay ra: “Là Hải An sao? Sinh Sinh có phải lại vẽ tranh quên thời gian nữa không? Lúc này đang ngủ sao?”
Hiểu con không bằng mẹ, vừa đoán liền trúng.
Lý Vi Vi nói: “Tính tình như nó thật không biết giống ai nha, nếu không có cháu chăm sóc, dì thật không dám ném một mình nó ở trong nước đâu. Bây giờ Hải An có bạn gái chưa?”
Nghiêm Hải An cũng rất quen thuộc với bà rồi, cách đối phó với loại nói chuyện phiếm này chỉ cần trả lời câu hỏi cuối cùng là được rồi: “Không có bạn gái.”
“Ái chà.” Nghe tiếng cười, có thể Lý Vi Vi che mặt mà cười, “Không có bạn gái thì có bạn trai không nha?”
Nghiêm Hải An: “…”
“Nói đùa nói đùa, trong nước còn không phổ biến, chỗ này của chúng ta thường thấy đấy. Mỗi năm còn có diễu hành.” Lý Vi Vi nói đến đâu cũng có thể triển khai chủ đề, “Nhưng các cháu lẫn vào giới nghệ thuật, cũng đã gặp đúng không? Đôi lúc dì đều nghĩ, nếu như cháu và Sinh Sinh thành một đôi cũng vô cùng tốt đấy.”
Nghiêm Hải An: “…”
Trong chớp nhoáng này cậu không biết nên đồng tình với Mạc Dịch Sinh hay là nên hâm mộ.
Mặc cho Lý Vi Vi gọi điện thoại qua biển nhất định sẽ làm nợ phí, Nghiêm Hải An hỏi: “Dì là có chuyện gì không?”
Lúc này Lý Vi Vi mới nhớ tới: “Cháu không nói dì cũng quên, cháu xem trí nhớ của dì đây, chính là muốn hỏi Sinh Sinh một chút khi nào sang đây, năm mới sắp đến rồi, em tra em gái cũng rất nhớ nó đấy.”
Nghiêm Hải An nói: “Đợi cậu ấy tỉnh dậy cháu sẽ nói với cậu ấy, để cậu ấy gọi điện thoại lại cho dì.”
“Ừ,” Lý Vi Vi nói: “Nếu không cháu cùng sang đây với nó đi, coi như ra ngoài du lịch. Ra ngoài gặp gỡ phong thổ nhân tình của các quốc gia khác cũng vô cùng tốt, người tuổi trẻ nên đi nhiều một chút, bây giờ mỗi năm dì đều có kế hoạch du lịch cho cả gia đình đấy.”
Nghiêm Hải An cảm thấy người dì này cũng thật đáng yêu, bất luận đến tuổi nào đều có trái tim của thiếu nữ: “Cảm ơn dì, nhưng năm nay cháu muốn cùng…trải qua với người nhà.”
Mọi năm đều là Nghiêm Hải An một người gửi một khoản tiền về, sau đó đến Quảng trường Nhân dân chờ đếm ngược. Nhưng năm nay, Tôn Ngôn cũng sớm nói, ba người bọn họ cùng nhau trải qua lễ mừng năm mới.