Khi đến tết Từ Hồng và người làm đều nghỉ về nhà ăn tết, Nghiêm Hải An bị hai anh em dẫn tới nghĩa trang, nơi này trông nom đến nơi, cũng không có cỏ dại, thậm chí trong mùa đông cũng đầy thực vật xanh biếc, đá điêu khắc và lan can tinh xảo theo cầu thang hướng về phía trước, phân bố xen vào nhau ở sau nhánh cây đã được chăm sóc, như ẩn như hiện, thay vì nói là nghĩa trang không bằng nói là công viên.
Không ngờ mộ của cha mẹ bọn họ cũng không làm quá xa hoa, giống với xung quanh, một bia mộ bia đen yên tĩnh, có khắc tên hai vợ chồng.
Hiếm khi vào đêm 30 có người đến tảo mộ, cả khuôn viên cũng chỉ có ba người bọn họ, trợ lý tài xế đều ở dưới chờ. Tôn Ngôn cầm thùng đi lấy nước, Tôn Lăng mang lẵng hoa lên, chờ sau khi lấy nước về bắt đầu phân công nhau lau mộ, nhìn dáng dấp xem chừng đều làm quen.
Từ đầu tới cuối cũng không có người nào nói một câu, tất cả đều tiến hành trong yên lặng, chỉ khi thắp hương, Tôn Lăng cố ý đưa cho Nghiêm Hải An ba nén, ý bảo cậu kính lên.
Nghiêm Hải An khom mình làm lễ ba lần, khóe mắt chăm chú nhìn gò má trầm lặng của Tôn Ngôn. Hai anh em đều không nói gì mà nhìn bia mộ, có lẽ là đang lặng lẽ nói gì đó với cha mẹ ở trong lòng.
Tầm mắt cậu quay về, đặt ở hình trong bia mộ. Vợ chồng nhà họ Tôn nhìn qua rất hòa ái dễ gần, có thể dạy ra năng lực của Tôn Lăng, cưng chiều ra tính tình của Tôn Ngôn, chứng minh bọn họ đúng là người cha mẹ thật lòng yêu thương con.
Nghiêm Hải An lẩm nhẩm, cảm ơn các bác đã sinh ra anh ấy, cháu sẽ yêu anh ấy thật tốt.
Quay về từ nghĩa trang, bọn họ lập tức mang Nghiêm Hải An đi nhà cũ vùng ngoại ô. Nghiêm Hải An vẫn là lần đầu tiên tiến vào loại khu nhà cấp cao này, lái xe từ cửa chính đi vào còn phải lái mấy phút mới tới cửa. Kiến trúc và làm vườn hoàn toàn dựa theo cách thức die nd da nl e q uu ydo n đối xứng của trang viên châu Âu để xây dựng, trong nháy mắt còn tưởng mình đi vào trong phim ảnh nước ngoài. Mặc dù bình thường hai người không trở về bên này, nhưng bên này vẫn có chuyên gia chăm sóc, không lộ vẻ quạnh quẽ tan hoang.
Tôn Lăng mời đoàn đầu bếp chuyên nghiệp, chọn ăn một bữa cơm Tây tinh xảo ở bên bàn ăn trong phòng kính, bầu không khí vùng ngoại ô rất tốt, hôm nay ông trời cũng nể mặt, vừa ngẩng đầu là ánh sao nơi nơi.
Tôn Lăng ngồi ở chủ vị, nâng rượu vang được sản xuất ở nhà máy rượu của mình, cảm khái nói: “Tết năm nay cuối cùng cũng nhiều thêm một người.”
Nụ cười của anh rất thả lỏng, rồi lại mang theo vài phần buồn bã, sau đó lên tinh thần nâng chén lên với Nghiêm Hải An.
Tôn Ngôn uống rượu, suy nghĩ nói: “Anh có bản lĩnh cũng đưa người tới nha, vừa lúc tụ tập một bàn.”
“Em cho rằng anh cũng giống em?” Từ nhỏ Tôn Lăng chính là loại đứa bé của người khác, xuất sắc mà lại giữ mình trong sạch, bây giờ còn không cha không mẹ, quả thực là con rùa vàng mới có thể gặp được trong mơ, chỉ cần thoáng lộ ra chút ý tứ, tiểu thư khuê các có thể xếp hàng quanh đầy hai vòng, “Anh bận rộn muốn chết, làm sao có thời gian tìm người yêu.”
Hai anh em cười nhạo lẫn nhau, Nghiêm Hải An ở một bên nghe, nhận được điện thoại từ quê nhà.
Là Nghiêm Hải Kiến gọi tới chúc tết, mọi người làm như không có chuyện gì xảy ra trò chuyện mấy câu, điện thoại thay đổi mấy lần, cuối cùng lại trở về trên tay Nghiêm Hải Kiến.
Dường như anh đi tới nơi tương đối yên tĩnh, tiếng nói sau lưng cũng cách khá xa.
“Em trai.”
Anh gọi một tiếng, giống như không biết nói xuống như thế nào, liền yên lặng, chỉ truyền tới tiếng hít thở không biết làm thế nào.
Nghiêm Hải An nói: “Anh, anh muốn nói gì?”
“Năm sau thì Tiểu Cẩn đi học ở thành phố B.” Lời nói của Nghiêm Hải Kiến nhanh chóng lăn qua đầu lưỡi, “Đến lúc đó anh sẽ cảm ơn trước mặt ông chủ Tôn.”
Nghiêm Hải An ừ một tiếng: “Em biết rồi, em nói trước với anh ấy một tiếng.”
“Ôi…” Nghiêm Hải Kiến thở dài thật dài, có chút nặng nề, “Biết sống qua ngày thôi. Bây giờ anh ta ở ngay cạnh em chứ?”
“Dạ, còn có anh của anh ấy, gia đình anh ấy là hai người anh ấy và anh trai.” Nghiêm Hải An chưa nói, miễn không tính nhóm người thân kia, “Nhân khẩu vô cùng đơn giản.”
“Như vậy….” Nghiêm Hải An vừa yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng lại thở dài, “Coi là, anh thấy em cũng quyết tâm ăn đòn cân sắt, nhất định đi đường này rồi. Về sau em già rồi, cả Tiểu Cẩn và em hiếu kính là được.”
Kéo dài nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Nghiêm Hải Kiến không kiên trì, trong lòng Nghiêm Hải An không thể nói rõ là mùi vị gì, mà mờ mịt trong nháy mắt.
Hai anh em tương đối im lặng.
____Bùng bùng.
Nghiêm Hải An hoảng sợ, vô số quả cầu lửa trong vườn hoa hướng lên trời, ở phòng kính nổ tung thành nhiều đóa hoa rực rõ trên bầu trời, giống như là một sinh vật xinh đẹp chỉ sống sót phút chốc trong đêm.
Nghiêm Hải Kiến hỏi: “Làm sao vậy? Bên em vừa làm cái gì?”
Nghiêm Hải An ngẩng đầu nhìn, trong đôi mắt phản phiếu nhiều tia lửa: “Pháo hoa.”
Tôn Ngôn nâng ly rượu đi tới, ôm bả vai Nghiêm Hải An, nghiêng đầu cười Tôn Lăng: “Tuổi anh còn nhỏ hả? Thích thứ này?”
Tôn Lăng cười nói: “Thứ náo nhiệt, tiện thể cho các em lãng mạn một phen.”
Nghiêm Hải An để điện thoại xuống, bên cạnh đúng là thân thể mạnh mẽ nóng rực của Tôn Ngôn. Cậu ngẩng đầu lên, giống như lòng có sự đồng điệu, Tôn Ngôn cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt hai người dieendaanleequuydonn chạm nhau dưới pháo hoa đang nở rộ, giống như những cơn sóng đánh vào ánh trăng trên sóng lúc đêm, từng làn sóng sau làn sóng, mạnh mẽ lại dịu dàng.
Tôn Ngôn nhỏ giọng nói: “Năm mới vui vẻ, bảo bối.”
Nghiêm Hải An cười: “Năm mới vui vẻ.”
Tất cả đều như ở trong giấc mơ đẹp nhất, có pháo hoa chúc mừng, có ánh trăng rơi xuống, có lời nói nhỏ nhẹ của người yêu, có hôn môi.
Tôn Lăng nhún nhún vai, phất tay về phía sau, mấy nhân viên phục vụ lặng yên không một tiếng động rút lui. Anh cũng xoay người đi vài bước, cuối cùng nhìn thoáng qua Tôn Ngôn và Nghiêm Hải An, trong mắt chảy qua một chút tịch mịch cùng vui sướng, khẽ nâng ly đặt trên bàn ăn, đóng cửa lại, để lại buổi tối lãng mạn quyến luyến cho những người đang yêu ôm hôn.
*
Có câu thấy sắc quên bạn, chính là chỉ sự chọn lựa như thế nào giữa bạn bè và người yêu. Mà đối với Nghiêm Hải An mà nói loại lựa chọn này hiển nhiên càng khó hơn nữa.
Tôn Ngôn kim đao đại mã mà ngồi trên ghế sofa, mây đen che đỉnh núi: “Em nói, em chọn ai?”
Trên đầu Nghiêm Hải An xuất hiện một hàng hắc tuyến, có lòng muốn khuyên, lại bị sấm sét không nhẹ của Tôn Ngôn, quả thực không biết bắt đầu khuyên từ đâu: “Anh không nên như vậy, bình tĩnh một chút….”
Tôn ngôn uất ức mà kêu lên: “Đây chính là sinh nhật của anh! Em đền anh thế nào?!”
Có người đàn ông gióng trống khua chiêng ầm ĩ muốn trải qua sinh nhật của mình sao? Nghiêm Hải An cũng là mù mịt: “Chúng ta trải qua ở trong nước đi, em trải qua cùng anh, nghĩ qua như thế nào thì qua như thế, Mạc Dịch Sinh…”
Hiện tại Tôn Ngôn không nghe được nhất chính là cái tên này, lập tức ngắt lời: “Không muốn nói cậu ta!”
Nghiêm Hải An không có chuốc lấy.
Qua năm mới, không lâu sau chính là đầu mùa xuân, mà giải thưởng lớn của cuộc thi chân dung cũng gần ngay trước mắt, nhưng đúng lúc là sinh nhật của Tôn Ngôn cũng vừa tới. Có thể là bóng ma trong lòng của Tôn Ngôn quá gay gắt với Mạc Dịch Sinh, Nghiêm Hải An càng không dám nói chuyện của Mạc Dịch Sinh trước mặt anh, Tôn Ngôn đây hoàn toàn không biết Mạc Dịch Sinh muốn tham gia thi đấu cái dinendian.lơqid]on gì, mà Tôn Ngôn suy nghĩ cho Nghiêm Hải An một bất ngờ, cũng không nói cho cậu biết sự sắp xếp hành trình ra ngoài du lịch, kết quả một đôi hai người, thời khóa biểu trong một ngày đụng vào nhau, lập tức sững sờ.
Mạc Dịch Sinh vẽ tới vẽ lui liền hoàn toàn quên mình, Nghiêm Hải An không nhìn cậu cuối cùng vẫn cảm thấy không yên lòng. Mà Tôn Ngôn lại cảm thấy chuyện này Nghiêm Hải An không giúp được gì, muốn vẽ cũng là Mạc Dịch Sinh tự mình vẽ, tội gì để lỡ mất sinh nhật tuần trăng mật sinh nhật của mình.
Nghiêm Hải An xem thường lời nói nhỏ nhẹ, giống như dụ dỗ trẻ con nói: “Sang năm ra ngoài với anh, được không hả?”
Nhưng Tôn Ngôn bị cậu dụ dỗ nhiều, đã không ăn kiểu này: “Sang năm không phải năm nay, sang năm có sự sắp đặt của sang năm, anh cũng đặt chương trình tốt rồi, em nói không đi thì không đi?”
Mỗi khi Nghiêm Hải An nói một câu, liền bị Tôn Ngôn trả lại một câu, tóm lại một câu, muốn đi, thế nào đều phải đi.
Nghiêm Hải An cũng nói đến giận: “Là lỗi của em sao? Trước khi anh đặt sao không hỏi em? Bây giờ trách em lãng phí lộ trình?”
Tôn Ngôn cũng nói đến ánh lửa bốc lên bốn phía: “Đúng vậy nha, nếu không em tới sắp đặt? Nhưng em có rảnh sắp đặt không?”
Nghiêm Hải An bị nói đến một lòng không vững dạ, bởi vì cuộc thi sắp tới gần, cậu quan tâm nhiều hơn một chút với Mạc Dịch Sinh, nhưng cậu vì chuẩn bị quà sinh nhật cho Tôn Ngôn cũng dốc hết tâm huyết, mặc dù biết chường trình đụng nhau, nhưng cậu vốn muốn chú ý một chút. Nhưng loại tính tình ghen không hạn độ này của Tôn Ngôn, thật sự là một chút cũng không thể thả lỏng.
Tôn Ngôn đây quả thực chính là “Mẹ em và anh cùng rơi xuống nước em cứu người nào” rất không phân rõ phải trái, Nghiêm Hải An không nói thỏa thuận với anh, tan rã không vui, chia phòng mà ngủ.
Tôn Ngôn rất hiểu, tự mình đi phòng khách, Nghiêm Hải An ở lại phòng ngủ chính, giường lớn rộng 2 mét ngày thường lăn qua lăn lại đặc biệt thoải mái, một thân một mình ngủ thì cảm thấy thật sự quá lớn, lớn đến hoảng hốt.
Nghiêm Hải An trằn trọc trở mình, híp mắt mất ngủ.
Nửa đêm, cửa phòng ngủ mở ra.
Nghiêm Hải An nằm nghiêng một bên, đưa lưng về phía cửa, không cần xác nhận cũng biết là Tôn Ngôn lén chạy về, cũng không biết người này muốn làm cái quỷ quái gì.
Tầm mắt của Tôn Ngôn rơi ở trên người, thấy thế trong lòng Nghiêm Hải An nổi nóng, vẫn cứ giả vờ ngủ lại không dám cử động, cơ thể vô cùng cứng ngắc.
Tôn Ngôn ở bên cạnh nhìn thật lâu, cuối cùng chuyển động, rón rén bế Nghiêm Hải An lên, dời đến phòng khách, sau đó yên lòng nằm lên, từ từ ôm lấy, ngủ.
Nghiêm Hải An: “…..”
Nhiệt độ quen thuộc và mùi của người đàn ông quấn lên, thoáng chốc Nghiêm Hải An đã cảm thấy vừa buồn ngủ lại vừa mệt, tất cả tâm trạng* cũng đều thả lỏng đến trạng thái thoải mái nhất, một lúc không chú ý, đã ngủ
*Tâm trạng: ở đây có nghĩa là trạng thái tinh thần
Sáng ngày hôm sau.
Tôn Ngôn ngạo mạn hỏi: “Em chạy tới đây làm gì? Một người không ngủ được?”
Nghiêm Hải An: “….”
Tôn Lăng, em trai anh có bệnh như vậy anh đã dẫn anh ấy đi bác sĩ chưa?
Nghiêm Hải An cảm thấy lòng mệt mỏi, cũng ném một cái gối về phía Tôn Ngôn, rồi ngã xuống trở về ngủ. Có lẽ Tôn Ngôn cũng tự suy ngẫm đến mình quá ngây thơ, hậm hực mà nằm úp sấp bên cạnh.
Anh nghiêng đầu nhín lén Nghiêm Hải An, giống một quân đoàn Alaska* phạm sai lầm, theo dõi tâm tình của chủ nhân, nhìn hồi lâu Nghiêm Hải An không có phản ứng gì, liền quay đầu trở lại, buồn bực mà vùi cả khuôn mặt vào gối.
*Alaska: là một tiểu bang của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, nằm tại đầu tây bắc của lục địa Bắc Mỹ. (Nguồn: Wikipedia)
Nghiêm Hải An mở mắt, đẩy anh một cái: “Anh muốn dùng gối tự sát sao?”
Tôn Ngôn như một xác chết không động đậy.
Nghiêm Hải An yên lặng trong phút chốc, xếp như La Hán mà nhào trên lưng anh.
Tôn Ngôn: “Phù.”
Trọng lượng cơ thể của người trưởng thành không thể khinh thường, Tôn Ngôn vốn đang có thể nương vào khe hở chầm chậm hít thở, bị cậu đè một cái như vậy, phổi đều bị chen xẹp.
Anh bực tức bò dậy: “Cút cút cút.”
Nghiêm Hải An vịn ở trên người anh không chịu xuống: “Chuyện này không liên quan với Mạc Dịch Sinh, đây là công việc die,n; da.nlze.qu;ydo/nn của em, em muốn có trách nhiệm với công việc của mình. Cho dù đổi lại một ông chủ cũng giống vậy.”
Tôn Ngôn bị cậu kéo không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là ngồi bên giường. Hơi thở của Nghiêm Hải An thổi vào sau tai mẫn cảm của anh, làm anh không được tự nhiên giật giật tai.
“Được chưa, đều là em có lý, anh cố tình gây sự.” Tôn Ngôn tức giận bất bình mà lẩm bẩm nói, “Sinh nhật qua đi ít thêm một cái, ai biết còn có bao nhiêu cái sinh nhật nữa?”
Nghiêm Hải An ngồi sau lưng anh, gương mặt dán trên bả vai của anh: “Ừ, em xem Dịch Sinh chuẩn bị bức tranh xong, sau đó chúng ta lập tức đi, có được không? Em đưa quà sinh nhật của anh anh nhất định thích.”
Tôn Ngôn vừa nghe, hiểu được Nghiêm Hải An sớm bắt tay vào chuẩn bị quà tặng sinh nhật mình, nỗi bi phẫn được quên đi không ít, nghiêng đầu nhíu mày: “Có tự tin như vậy?”
Bị anh hỏi tới không khách khí như vậy, Nghiêm Hải An có chút ngượng ngùng mím môi.
Tôn Ngôn dứt khoát xoay người ôm lấy cậu, để Nghiêm Hải An ngồi ở bên hông mình, tức giận đã tiêu mất, vui mừng hớn hở nói: “Vậy anh chờ, nói đúng hơn trước tiên coi bản thân là một món quà, em sớm là của anh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tôn Lăng: Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh*.
*Đó là hai câu thơ được trích trong bài “Hiệp khách hành” của Lý Bạch
Lời tiếng Trung:
事了拂衣去,
深藏身与名.
Dịch nghĩa:
Làm xong việc rũ áo ra đi
Ẩn kín thân thế cùng danh tiếng.
Dịch thơ: (trích trong bản dịch của giáo sư Trần Trọng San)
Việc xong rũ áo ra đi
Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm.
Thấy có mấy bạn nói bạn học Tiểu Mạc và Tôn tổng có thể sẽ là một đôi, vốn là phần văn này mới bắt đầu tôi cũng tính toán như vậy, nhưng sau khi viết đến tôi cảm thấy anh trai quá quan tâm, mở ra đến cùng người lớn họ Tôn cũng đụng đến hệ ngân hà trong cuộc sống của em trai, cũng không thể thật vất vả nhét em trai ra ngoài lại đón một bạn nhỏ về nhà chứ? Cho nên đó là lí do tôi cảm thấy phải kết đôi với một người tương đối cưng chiều anh ta, ví dụ như một tổng giám đốc bá đạo?
Tôn tổng: Tự tôi chính là một tổng giám đốc bá đạo, ok? Trời giá rét, để cho Vương thị phá sản đi.
Vương tổng: Hả? Dường như tôi nghe được có người đang nói muốn cho tôi phá sản? Trời nóng như vậy, Tôn tổng anh sợ không phải đầu óc nóng hư chứ?
Tôn tổng: …
Vương tổng: Rất tốt, anh thành công đưa tới sự chú ý của tôi.
Tôn tổng: …
Vương tổng: Rốt cuộc tôi nên bắt anh làm sao bây giờ?
Tôn tổng: ….【ném kịch bản】bệnh thần kinh hả!
Một văn hai tổng giám đốc bá đạo, nhất định một thụ một công ha ha ha ha nhưng chỉ vừa nói như thế, trong chính văn không viết tới cp của anh trai.