Nhưng không biết vì sao, cả cô và Chu Thái đều hợp tác nhìn về hướng tivi, rõ như đang rất tập trung coi truyền hình.
Bầu không khí giữa hai người không rõ là lạnh nhạt hay là thẹn thùng. Mãi được một lúc, Bối Nhuận Dư trở về nhà. Anh phát hiện hôm nay có thêm hai vị khách không mời mà đến.
- Mẹ, Ngọc My? Sao hai người tới đây mà không cho con trước.
Bối Nhuận Dư thay dép đi vào bên trong. Tử Ngai nhìn thấy anh, cô gỡ bỏ đi dáng vẻ căng thẳng khi ngồi cùng người lớn. Bước chân gấp rút chạy ào tới cạnh Bối Nhuận Dư, chuẩn bị dang tay ra ôm anh thì chợt khựng lại. Khụ khụ, cô quên mất vẫn còn Chu Thái ở phía sau lưng.
Thấy thế bèn kiềm chế tính tăng động của mình, vẻ mặt ỉu xìu đáng thương, giọng thấp nhỏ chào Bối Nhuận Dư:
- Mừng anh về nhà ạ.
- Em ở nhà có ngoan không?
Trái ngược hoàn toàn với cô, Bối Nhuận Dư rất tự nhiên ôm lấy eo nhỏ của cô, anh cúi đầu thấp, hành động dịu dàng hôn nhẹ lên đôi môi ngọt ngào.
- E hèm!
Chu Thái ở sau lưng ho nhẹ lên một tiếng. Bối Nhuận Dư quyến luyến buông cô ra và nói:
- Em dẫn Điền Điền về phòng trước đi.
- Dạ vâng.
Tử Ngai lễ phép cúi chào Chu Thái, sau đó cô dẫn Điền Điền về phòng ngủ của cậu. Thằng nhóc này nãy giờ đứng nghịch đùa giỡn với Chu Ngọc My đến mức ướt cả mồ hôi. Cô nhân lúc này đem cậu về phòng để lau minh và thay quần áo.
Lúc này đây, Bối Nhuận Dư ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha. Cậu uống gần nửa ly nước cam trên bàn trà, không cần hỏi cũng biết đây là do Tử Ngai cố ý pha cho anh.
Chu Thái liếc nhìn thằng con trai đang thư thái uống nước cam, bà chép miệng, tay đánh lên người anh một cái cho đỡ tức và nói:
- Giỏi quá nhỉ? Con trai đã lớn thế này rồi mà còn không thèm đưa về ra mặt mẹ nữa. Con có còn coi mẹ ra phân lượng nào nữa không?
- Không phải là con không muốn. Chỉ là... Con lỡ lạc mất cô ấy, đến lúc gặp lại thì cổ giận con, mãi mới làm lành được đây.
Chu Ngọc My ngồi ở ghế đơn đối diện, vừa nghe xong lời anh nói, cô vô thức cười ra tiếng. Miệng lỡ nhanh hơn não nên nói:
- Ha ha, là do anh vừa xui vừa mặt lạnh nên người ta mới ghét đó.
- Con im lặng chút đi.
Chu Thái liếc xéo con gái mình, con bé tuy mang ý tốt cho gia đình, nhưng cái tính cứ thích cà khịa người này người kia, riết rồi ai cũng phải ngán ngẫm. Hèn chi đến tận chừng này tuổi cũng không dắt về một thằng rể để ra mắt.
Biết mình không nên nói nữa, Chu Ngọc My đảo mắt, tay đưa lên bịt kín miệng. Nhưng đuôi mắt vẫn cong cong tỏ ý cười hài hước.
Nếu như mọi khi Chu Ngọc My đùa giỡn không đúng lúc, thì Bối Nhuận Dư sẽ răn đe cô vài câu. Chỉ riêng lần này thì cô lại nói có một phần đúng. Có trách thì trách khi đó anh quá lơ là, đáng lý cho dù bản thân có bị thương nặng thì cũng phải biết quay về tìm cô.
Cho dù cô có đau lòng cho anh thì nó vẫn diễn ra trong giai đoạn ngắn. Chứ không phải là để cô mang một nỗi ghét cay ghét đắng và hiểu lầm anh suốt năm năm trời. Đã thế còn khiến cô và Điền Điền ăn không đủ no, ngủ không sâu giấc.
Bối Nhuận Dư uống cạn ly nước cam và bắt đầu vào chuyện chính. Anh kể cho mẹ và em gái nghe về xuất thân của Tử Ngai. Cô đúng thật là một người chân lấm tay bùn, bằng cấp, chữ nghĩa đều không có nốt, họ tên cũng không được đặt rõ ràng.
Tử Ngai từng kể với anh, lúc cô còn nhỏ, bà nội lấy chồng thì phải theo họ chồng, nhưng bà lại không có mấy thiện cảm tốt với chồng mình, cho nên sau khi ông nội mất, bà cũng bỏ họ chồng luôn. Và con trai của bà nội, tức là cha của Tử Ngai thì lại là thằng con bất hiếu, tính cách độc đoán và lười biếng, giống hệt phiên bản thứ hai của ông nội.
Vì lẽ đó nên bà nội cũng từ cha cô. Và một phần sợ họ của đàn ông vía quá nặng, cho nên không dám đặt lên người Tử Ngai. Mặc dù từ lúc hai tuổi cô mới bắt đầu sống cùng bà nội. Cô cũng có họ tên đầy đủ, nhưng theo thời gian năm tháng, ngay cả bà nội đã chẳng còn nhớ tới cái tên chính thức của cô.
Trong năm hai tuổi đó, bà nội lại phát hiện Tử Ngai rất khờ, về sau càng khờ hơn nữa, cho nên cứ thế gọi tên là "Tử Ngai", tức là "Ngốc muốn chết".
Nghe Bối Nhuận Dư kể không sót một chi tiết nào hết. Chu Thái gục nhẹ đầu, dáng vẻ trầm tư nghĩ ngợi. Khác biệt với bà, Chu Ngọc My có cảm xúc khá là nổi trội.
Miệng cắn cái khăn tay lấy ra lúc nào đó, một tay khác kéo kéo, trông rất là thương tâm với câu chuyện mà anh vừa kể ra.
- Chị dâu của em.... Hu hu... Quá đáng thương rồi.
Bối Nhuận Dư không quá quan tâm đến thái độ của em gái đối với chị dâu. Dù sao mốt anh cũng sẽ ra ở riêng cùng với vợ và con trai, chứ đâu phải ở chung nhà chồng, nên cần gì phải để vợ sống bằng cách xem mặt của em gái nhà chồng. Vả lại anh sẽ có cách trị Chu Ngọc My...
Hiện giờ vẫn là nên đặc biệt chú tâm đến mẹ chồng - Chu Thái. Bối Nhuận Dư thấy bà vẫn cứ im lặng suy nghĩ. Lồng ngực phập phồng hít thở, đầu cứ cúi thấp, mắt nhìn lên đùi.
Lúc này đây, Bối Nhuận Dư không chờ nổi câu trả lời từ mẹ. Anh liền dứt khoát đưa ra ý chốt:
- Cho dù cha mẹ có ngăn cản thì con cũng mặc kệ. Đời này con chỉ muốn cô ấy là vợ của con.
- Mau gọi con bé đó ra đây!
Chu Thái dùng giọng nói có phần lạnh nhạt không chút từ tính. Chu Ngọc My ngồi gần đó hơi lo lắng, tuy không phải việc cưới xin của mình, nhưng cô cảm giác ghế mình đang ngồi nóng vô cùng, làm cô muốn đứng ngồi không yên. Nói sao đây, dù mẹ cô có ý định ra sao, thì cô vẫn đồng ý theo quyết định của anh trai.
Bối Nhuận Dư không nhìn rõ sắc mặt của mẹ mình, đây là lần đầu anh nhìn thấy bà ấy không chút tươi tỉnh hay ngồi ngay ngắn khi giao tiếp với người khác.
Lòng dặn phải thật mạnh mẽ bảo vệ cô vợ nhỏ sau lưng. Anh đi tới phòng của Điền Điền gõ cửa gọi Tử Ngai. Đợi cô đi ra, anh ôm chặt lấy cô một cái, bên tai thoáng thủ thỉ:
- Em cứ yên tâm, anh sẽ giải quyết được tốt.
- Vâng....
Tử Ngai cong môi cười, hiện giờ có bắt cô tin anh là con gái thì cô vẫn sẽ tin. Bởi vì đối với cô, anh nói gì đúng thì cái đó sẽ đúng. Anh là nhất mà!