Tử Ngai bất giác nhớ đến căn nhà cũ của mình. Ở đó vừa yên ả, không ồn ào, xô bồ như trong thành phố. Cô vẫn còn nhớ, mỗi đêm trước khi ngủ, cô và anh thường bắt ghế đẩu trước cửa nhà, cô tựa đầu lên vai anh, mắt chớp ngắm trăng, ngắm sao.
Bối Nhuận Dư biết hát bài ca "Ngôi sao... ***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***