• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Ngai vừa ra đến phòng khách, cô cảm giác không khí trong nhà lạnh đi vài phân, hai cánh tay bất giác ôm chặt lấy nhau. Bối Nhuận Dư cho rằng cô lanh nên anh ôm cô nép vào lòng mình. Thuận tiện đi ngang qua chỗ công tắc máy lạnh để điều chỉnh nhiệt độ thích hợp hơn.

Lúc Tử Ngai ra đến chỗ ghế sô pha, cô không biết mình nên đứng hay nên ngồi đây. Mắt khẽ chuyển sang Bối Nhuận Dư ra hiệu, dáng vẻ vô cùng rối rắm không biết xử lý tình huống.

Nếu như lúc mới gặp mặt Chu Thái, bà ấy còn rất hào hứng chạy đến nắm tay cô thân thiết, cô cũng rất nhiệt tình chào đón bà. Nhưng sau khi Bối Nhuận Dư quay về, chẳng biết bọn họ nói gì với nhau, mà cô thấy thái độ của Chu Thái hơi khang khác.

Hình như bà ấy không những nhiệt tình với cô mà còn còn mang theo chút ấm áp giống hệt như bà nội quá cố của cô vậy.

Chu Thái vội ôm Tử Ngai vào lòng, khuôn mặt đượm buồn, cố gắng lắm để không khóc nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể kiềm được mà khóc nấc lên.

- Đứa trẻ ngoan, con đã chịu khổ suốt bấy lâu rồi.



Tử Ngai đưa mắt sang nhìn Bối Nhuận Dư, ánh mắt ra hiệu muốn tìm anh giải cứu, cô lần đầu gặp trường hợp này nên vô cùng bối rối.

Bối Nhuận Dư phì cười ra một tiếng nhỏ, anh đi tới kéo Tử Ngai và Chu Thái tách ra, sau đó vội ôm Tử Ngai bao bọc vào lồng ngực của mình, dáng vẻ như muốn chiếm hữu vợ yêu vậy đó.

- Mẹ à, trễ rồi, hay mẹ với Ngọc My về trước đi.

- A, phải rồi nhỉ!

Chu Thái xem đồng hồ và chợt nhận ra gì đó, Bối Nhuận Dư thì âm thầm đắc ý, cứ tưởng sắp có không gian riêng với vợ, nào ngờ mẹ anh lại lên tiếng tiếp:

- Hay trưa nay gia đình chúng ta ra ngoài ăn cơm đi. Mẹ biết một nhà hàng rất ngon, để mẹ kêu em đặt chỗ liền.

Vừa nói xong, Chu Thái vội nháy mắt với Chu Ngọc My, cô ấy rất hiểu ý mà gật đầu lấy điện thoại ra gọi cho nhà hàng bốn sao gần đây.

Nếu đã làm đến mức này rồi, Bối Nhuận Dư cũng đành thuận theo Chu Thái, coi như để cho mẹ chồng và con dâu bù đắp tình cảm cũng được.

Tử Ngai chớp mắt chưa kịp hiểu tình hình, Bối Nhuận Dư dắt tay cô trở về phòng, anh dịu dàng giải thích cho cô hiểu từng chút một. Nào là việc đăng ký giấy kết hôn, chọn ngày lành tháng tốt, và cả những gì liên quan đến cha mẹ chồng và em chồng.



Chữ viết thì cô không rành cho lắm, nhưng nhìn con số thì rất tốt. Bởi thế cho nên lúc làm việc ở cửa hàng tiện lợi, cô được chỉ dẫn cách quét mã vạch hàng hóa, trên máy tính hiện số nào thì thu tiền theo số đó, nếu khách hàng đưa dư tiền, thì cứ bấm số lên màn hình, ở ô được chỉ định là sẽ ra được số tiền cần phải thối lại.

Mà cũng bởi vì không rành chữ, cho nên Tử Ngai mới hay bị dụ gạt. Nhất là bà chủ Lưu, bà ấy hay tìm cớ ghi mấy việc sai của cô vào tờ giấy, xong kế bên ghi số tiền bị trừ. Giả sử lương năm triệu, cuối tháng trừ hết còn ba triệu rưỡi.

Tử Ngai khờ khờ cho là mình sai thật, chủ yếu là số tiền có thể đủ để cô chăm sóc cho Điền Điền thật tốt.

Những ngày rảnh rỗi ở nhà, Bối Nhuận Dư rất tích cực dạy chữ cho Tử Ngai. Nên những mặt chữ liên quan đến "cha, mẹ, con, cháu" đơn giản cô đều biết được một chút.

Bối Nhuận Dư vừa viết chữ, vừa vẽ sơ đồ và hình mặt người lên một tờ giấy A4 cho Tử Ngai xem minh hoạ. Nét chữ của anh trông cứng cáp, ngay ngắn, chỉ có phần hình vẽ thì nguệch ngoạc không rõ hình dạng. Tử Ngai tuy ít học, nhưng cô biết cái nào xấu và cái nào đẹp.

Môi Tử Ngai trề ra, vẻ mặt đầy chê bai Bối Nhuận Dư:

- Anh vẽ xấu quá! Điền Điền vẽ còn đẹp hơn anh!

- Ừm, con trai chúng ta là giỏi nhất, về sau anh sẽ đi học vẽ lại.

Bối Nhuận Dư híp mắt nhìn cô cười, khuôn mặt cưng chiều và lắng nghe từng lời Tử Ngai nói ra.

Tử Ngai đang ở tư thế ngồi trong lòng của anh, anh thì dùng hai cánh tay ôm kín cả người cô lại, bao vây không cho cô thoát ra ngoài. Môi anh phủ sát bên tai cô, hơi nóng cứ theo từng nhịp anh thở và nói chuyện mà phả vào tai cô, cô nhồn nhột cười lên khúc khích.

Bối Nhuận Dư xấu xa càng dụi sát vào người cô, hai người âu âu yếm yếm, một câu anh, một chữ em mà đầy thân mật.

Bỗng dưng ở phía ngoài có tiếng gõ làm phá tan đi bầu không khí này. Bối Nhuận Dư chép miệng. Khỏi cần người bên ngoài lên tiếng anh cũng biết là Chu Ngọc My, chỉ có con bé tinh nghịch đó mới tàn nhẫn dám đi phá tan chuyện tốt của người ta.

- Anh trai, chị dâu, chúng ta mau đi ăn trưa thôi.

- Ừm.

Bối Nhuận Dư liếc xéo ngoài cửa, anh cố ý muốn nén lại phòng tầm hai ba phút để tiếp tục ôm, hôn Tử Ngai. Nhưng có cái bụng nhỏ của ai đó vô ý đánh vỡ tâm niệm của anh. Bụng Tử Ngai kêu đói cồn cào, Bối Nhuận Dư vừa nghe xong liền đứng phắt dậy, rồi anh nhanh chóng dẫn Tử Ngai đi ăn cơm trưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK